Edit: Sahara
Hoàng đế bắn cái nhìn lạnh lùng về phía Diệp Cảnh Huyền: “Trẫm nghe nói quan hệ giữa ngươi và Vân Lạc Phong rất ác liệt? Ai biết những lời này của ngươi có phải là cố tình hãm hại hay không?”
Trên trán Diệp Cảnh Huyền bất chợt đổ mồ hôi lạnh: “Vân Lạc Phong kia là thê tử của cháu trai thần, thần sao có thể hãm hại nó được? Quan hệ giữa thần và Vân Lạc Phong vẫn luôn rất tốt, nhất định là do bệ hạ đã có điều gì đó hiểu lầm mà thôi!”
“Được!” hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Vậy trẫm lập tức sai người đi gọi Vân Lạc Phong đến đây, để Vân Lạc Phong chữa bệnh cho hoàng hậu!”
“Dạ, bệ hạ!”
Diệp Cảnh Huyền khẽ rũ mi mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt lấy tay vịn của xe lăn, khóe môi khẽ kéo ra một nụ cười âm hiểm.
Chỉ cần bệ hạ hạ chỉ, Vân Lạc Phong tuyệt không có khả năng dám kháng chỉ!
Khi đó, Vân Lạc Phong chữa trị xảy ra sơ xuất, làm cho mạng của hoàng hậu về nơi hoàng tuyền, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho ả!
Sau khi ý chỉ của hoàng đế hạ xuống không được bao lâu, thì một đạo thân ảnh trắng như tuyết liền xuất hiện ở ngự thư phòng.
Thần thái của thiếu nữ lười biếng, khuôn mặt tuyệt mỹ khẽ nở nụ cười, không biết tại sao, Diệp Cảnh Huyền cảm thấy nụ cười kia có mang theo một chút gian xảo, làm cho tâm người khác bỗng thấy hốt hoảng.
“Có nắm chắc không?”
Lời này của hoàng đế có ý là hỏi Vân Lạc Phong có nắm chắc làm cho Thục Phi bại lộ nguyên hình hay không?
Nhưng tới tai người khác thì lại có nghĩa là Vân Lạc Phong có nắm chắc chữa khỏi được cho hoàng hậu hay không?
Nghe hoàng đế hỏi xong, Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Đưa ta đi gặp hoàng hậu!”
“Được!” sắc mặt hoàng đế bỗng có chút ngưng trọng: “Người đâu, đưa Vân cô nương đi gặp hoàng hậu!”
Vân Lạc Phong cong môi cười: “Không cần phải phiền phức như vậy, để Giản tướng quân đưa ta đi gặp hoàng hậu là được rồi, hơn nữa, ta cũng có chuyện muốn nói cùng ông ấy...”
Diệp Cảnh Huyền ngăn chặn cảm giác hoảng loạn trong nội tâm của mình, ngẩng đầu lên mà đối diện với đôi mắt tà khí động lòng người của Vân Lạc Phong, bất giác cười lạnh một tiếng.
Ông ta vốn tưởng Vân Lạc Phong sẽ phủ nhận những lời nói kia của mình, nhưng thật không ngờ Vân Lạc Phong lại phối hợp đến như vậy, đã vậy, thì cũng không thể trách ông ta được!
“Tiểu Lạc Phong!” Giản Thành Văn cất bước đi về phía Vân Lạc Phong, đảo mắt lạnh qua Diệp Cảnh Huyền rồi trào phúng nói: “Có vài người muốn hại mạng của con, lại không biết hại người thành hại mình!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng mỉm cười, ở bên tai Giản Thành Văn nói nhỏ mấy câu. Khi Vân Lạc Phong nói những lời kia với Giản Thành Văn thì đã tạo ra một cái lá chắn, cho nên người ngoài không cách nào nghe được Vân Lạc Phong nói cái gì cả.
Không gì bất ngờ, hành động này của Vân Lạc Phong lọt vào trong mắt của những người khác đều biến thành cô đang xin sự giúp đỡ từ Giản Thành Văn.
“Vân Lạc Phong, bây giờ ngươi mới xin Giản tướng quân giúp đỡ có phải là đã quá muộn rồi hay không?” trong lòng Diệp Cảnh Huyền phát ra một tiếng cười lạnh, chuyển động bánh xe trượt ra ngoài cửa: “Hôm nay, chính là ngày chết của ngươi!”
_____
Bên ngoài Cảnh Đức Cung, cung nữ, thái giám đều đang đứng đợi ngoài cửa, đúng lúc này, bọn họ trông thấy Giản Thành Văn và Vân Lạc Phong đang bước nhanh mà tới, liền vội vàng hành lễ: “Tướng quân đại nhân!”
“Các ngươi lui ra đi! Ta đưa Vân cô nương vào!”
Giản Thành Văn phất phất tay, nói.
“Dạ, tướng quân!”
Cung nữ, thái giám lục tục bước đi, lui ra khỏi đây.
Không bao lâu sao, Diệp Cảnh Huyền cùng chúng đại thần cũng bước nhanh mà đến.
Vân Lạc Phong không hề chần chừ do dự, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa phòng, đẩy mở ra, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người mà tiến vào Cảnh Đức Cung.
“Phụ hoàng!”
Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, mọi người nương theo âm thanh kia nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ tử trên người mặc cung trang đang bước nhanh đến, sau khi hành lễ với hoàng đế xong liền nói: “Nhi thần nghe nói có người xung phong trị bệnh cho hoàng hậu, nếu trị không khỏi thì sẽ lấy cái chết để đền tội?”
“Sao ngươi lại tới đây?” hoàng đế không có trả lời Giang Mộng Dao, ngược lại chỉ cau mày hỏi.
Giang Mộng Dao cắn cắn môi: “Nhi thần chỉ muốn xem thử, Vân Lạc Phong kia làm sao mà giả danh lừa bịp!”