Edit: Sahara
“To gan!” hoàng đế biến sắc, lạnh giọng quát: “Vân cô nương đến đây là để chữa bệnh cho hoàng hậu, ai cho phép ngươi vô lễ với Vân cô nương như vậy hả?”
“Phụ hoàng, không phải nhi thần khinh thường cô ta, mà là bởi vì tuổi của Vân Lạc Phong còn nhỏ hơn cả nhi thần, thiên phú của nhi thần thế nào thì người cũng biết, không có người trẻ tuổi nào ở Thiên Vân Quốc này có thể vượt qua được nhi thần, người cho rằng Vân Lạc Phong kia có thể trị khỏi được cho hoàng hậu sao?”
Mày liễu của Giang Mộng Dao khẽ nhăn lại, đáy mắt hiện lên một đạo khinh miệt.
Đúng lúc này, có một cung nữ tay nâng chén thuốc từ phía sau đi tới.
“Để đó cho ta!” Giản Thành Văn tiến lên đón lấy chén thuốc từ tay cung nữ: “Đây là do tiểu Lạc Phong bảo ta chuẩn bị từ trước, hiện tại để ta mang vào đó cho con bé!”
Nói xong, Giản Thành Văn đẩy cửa phòng ra, bưng chén thuốc đi vào trong.
“Hoàng huynh!”
Đột nhiên, giọng nói bén nhọn của trưởng công chúa vang lên, tức thì làm cho sắc mặt của hoàng đế trầm xuống dưới.
“Con dâu của ả tiện nhân Quân Phượng Linh kia ở nơi nào? Ta muốn gặp con tiểu tiện nhân kia!”
Khuôn mặt của hoàng đế hơi trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn trưởng công chúa: “Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cho phép ngươi rời khỏi tẩm cung của mình hả?”
Trưởng công chúa là muội muội cùng cha khác mẹ của hoàng đế, giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình, huống chi trưởng công chúa còn thường xuyên ỷ thế hiếp người, càng làm cho hoàng đế thêm chán ghét vạn phần.
Trưởng công chúa hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ là nghe cung nữ và thái giám nói lại là con dâu của ả tiện nhân Quân Phượng Linh kia đã tiến cung! Cho nên mới tới nơi này! Hoàng huynh, sao huynh có thể để loại đồ vật hạ tiện như vậy vào cung được chứ? Huynh không sợ làm bẩn hoàng cung này hay sao?”
“Người đâu! Bắt trưởng công chúa lại cho trẫm!” biểu tình của hoàng đế lúc này vô cùng lãnh lệ: “Vân cô nương vào cung là để chữa bệnh cho hoàng hậu, còn chưa tới phiên ngươi làm càn như vậy!”
“Chữa bệnh?”
Vốn dĩ bị mấy tên thị vệ chế trụ thân mình, trưởng công chúa rất là tức giận, nhưng nghe xong hoàng đế nói như vậy, bà ta lại nhịn không được mà bật cười.
Tiếng cười bừa bãi vang vọng khắp hoàng cung.
“Hoàng huynh, huynh nói Vân Lạc Phong kia biết y thuật à? Ta đoán chắc là huynh đã bị lừa rồi, nha đầu nhìn chẳng có chỗ nào tốt, làm sao có thể biết y thuật cho được!”
Sắc mặt hoàng đế càng thêm lãnh lệ, đang lúc hoàng đế định quát lên thêm một tiếng quát chói tai nữa, thì đột nhiên một giọng nói hoang mang rối loạn truyền tới.
“Bệ hạ, đại sự không hay rồi!”
Thục Phi nương nương thất tha thất thiểu chạy tới, gương mặt bà ta tái nhợt một mảnh, trán đổ đầy mồ hôi, thở phì phò như chẳng ra hơi.
“Mẫu phi!”
Giang Mộng Dao vội vàng tiến lên, đỡ lấy cơ thể Thục Phi, quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ!”
Thục Phi đẩy Giang Mộng Dao ra, phịch một tiếng quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế, vừa nôn nóng vừa khóc thút tha thút thít, nói: “Cầu xin người, mau đi cứu hoàng hậu tỷ tỷ, nếu chậm trễ, hoàng hậu tỷ tỷ liền không thể cứu được nữa....”
Trong số những người đang có mặt, tuy có rất nhiều đại thần là được trưởng lão Diệp gia gọi tới, nhưng họ lại không hề biết âm mưu thật sự của Diệp Cảnh Huyền.
Vì vậy, sau khi nghe Thục Phi nói những lời này, bọn họ đều quay sang hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Thục Phi nương nương, người bảo bệ hạ đi cứu hoàng hậu, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?” con ngươi của Diệp Cảnh Huyền hơi đổi, biết rõ còn cố hỏi.
Sắc mặt Thục Phi tái nhợt: “Vừa rồi thần thiếp đi ngang qua thiện dược phòng, có một cung nữ làm việc trong dược thiện phòng tới báo cho thần thiếp biết, Vân cô nương phái một tiểu nha đầu tới đó, hơn nữa còn bỏ thêm một loại dược liệu vào thuốc được sắc riêng cho hoàng hậu. Thần thiếp cũng hiểu một chút ít về y thuật, sau khi nghe cung nữ kia miêu tả lại, liền nhận ra ngay loại dược liệu kia được gọi là kịch độc chi độc Đích Hồng Đan Tham!”
Ánh mắt hoàng đế phức tạp mà nhìn Thục Phi, đáy mắt còn ẩn ẩn một chút sát khí: “Ngươi nói Vân cô nương muốn hạ độc với hoàng hậu, có chứng cứ gì hay không?”