Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Ta thành công rồi.”
Đúng vậy, nàng thành công rồi. Chẳng những khiến cơ thể cứng rắn thêm một bậc mà còn được hẳn... một bộ áo giáp vảy rồng.
Có bộ giáp này rồi, ắt hẳn nàng có thể đương đầu với đòn tấn công từ Thượng Thánh quân mà không hề bị một chút tổn thương nào.
Tiểu Mạch ngây ra như bị sét đánh không dứt. Hắn ta hoàn toàn không ngờ huyết dịch Linh Long còn có công hiệu này. Xem ra Vân Lạc Phong thật sự nhặt được bảo bối...
“Chủ nhân, chúc mừng người.” Tiểu Mạch khó nén kích động, cất giọng hứng khởi.
Vân Lạc Phong nhếch môi: “Đáng tiếc mỗi lần chỉ có thể triệu hồi bộ giáp này trong thời gian khá ngắn, cao lắm là ba phút. Với lại lần nào cũng phải rút hơn phân nửa linh khí của Không gian Thần Điển.”
Quả nhiên...
Nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Tiểu Mạch mới nhận ra suýt chút nữa linh khí trong không gian bị rút sạch, may mà có hoa cúc Tiểu Thụ nhanh chóng giúp Không gian Thần Điển khôi phục...
Nhưng cho dù hoa cúc Tiểu Thụ có mạnh mẽ hơn nữa, trong chốc lát cũng chẳng thể lấp đầy linh khí trong không gian.
“Tiểu Mạch, hiện giờ đã qua bao lâu rồi?” Vân Lạc Phong ngước mắt nhìn thiếu niên bên cạnh mình.
“Chủ nhân đột phá mất một tháng, định hình cơ thể mất mười ngày, cho nên bây giờ đã qua hơn một tháng.”
“Hơn một tháng sao?” Vân Lạc Phong ngẩng đầu đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây rồi đi xử đám người đó.”
Nếu không phải do Bích Tiêu thì nói không chừng, đám Tô Tuấn đã sớm bị diệt cả đoàn.
Về phần Vân Dực, tuy thực lực mạnh nhưng lại chẳng đủ thông minh. Nếu không có Vân Lạc Phong thì không thể nào trông chờ hắn diệt hết kẻ địch.
…
Trên đỉnh núi.
Vân Dực với ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn đứng đấy như một ngọn núi lớn, khiến người ta vô tình thấy áp lực.
Đám người Nhan Khả vẫn chưa rời đi, bọn họ dựng trại đóng quân trên đỉnh núi, chờ Vân Lạc Phong trở về.
Soạt!
Bất thình lình có luồng sáng chiếu tới. Đám người Nhan Khả lấy lại tinh thần mới nhận ra thiếu nữ mặc y phục trắng, bế một đứa trẻ đang đứng trước mặt bọn họ.
“Sao các người còn ở đây?” Vân Lạc Phong ngẩn ra, cau mày hỏi.
Nhan Khả hơi xấu hổ: “Trước kia chúng ta hại ngươi đắc tội Huyền Thanh Môn, cho nên chúng ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi.”
“Chờ ta?” Vân Lạc Phong giãn chân mày: “Bây giờ ta có việc phải làm, các ngươi có thể đi rồi.”
Nhan Khả và đám người Phó Cẩm nhìn nhau, thấy Vân Lạc Phong muốn đi, bọn họ vội vàng bước theo.
“Sao hả?” Vân Lạc Phong ngừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại: “Các ngươi không muốn đi à?”
“Ta…” Gương mặt Nhan Khả đỏ bừng, hắn ta ngượng ngùng đưa ra yêu cầu: “Chúng ta muốn đi theo ngươi.”
Vân Lạc Phong ngừng lại: “Có Không gian Trùng Động không?”
Không gian Trùng Động là nhịp cầu nối giữa Đại lục Thất Châu và Đại lục Vô Hồi, nhờ không gian này mà hai đại lục mới thông nhau.
“Có.”
Nhan Khả không hiểu Vân Lạc Phong hỏi vậy có ý gì, hắn ta vội vã gật đầu: “Ta biết một chỗ có Không gian Trùng Động, hơn nữa ta còn có chút quan hệ với gia tộc bảo vệ Trùng Động, Vân cô nương hỏi chuyện này để làm gì?”
“Ở Đại lục Vô Hồi có một thế lực do ta lập nên tên là Y Tháp. Nếu các ngươi muốn theo ta thì phải gia nhập Y Tháp.”
Dứt lời, bóng dáng Vân Lạc Phong bỗng lóe lên rồi biến mất trước mắt bọn họ.
Vân Dực cũng vội vàng đi theo, nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi này.