Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Nhan Khả, ngươi cảm thấy chúng ta nên quyết định thế nào đây?” Phó Cẩm sợ sệt: “Tài nguyên bên đại lục Vô Hồi kém hẳn đại lục Thất Châu, nhưng được cái là yên ổn.”
Nhan Khả bất đắc dĩ thở dài: “Mấy năm nay, bốn đội chúng ta đã nếm trải bao nhiêu khổ cực? Vì sinh tồn, chúng ta buộc phải dốc sức tu luyện, nhưng những ngày qua ta đã chịu đủ rồi!”
“Nếu Vân cô nương đã nói ra lời ấy, chúng ta ngại gì không đến đại lục Vô Hồi? Ta không muốn gia nhập đại lục Thất Châu, hơn nữa ta tin rằng bốn đội gia nhập Y Tháp, tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Trong lòng Nhan Khả có niềm tin.
Đừng xem thường Y Tháp ở đại lục Vô Hồi. Đấy là thế lực của Vân Lạc Phong, rồi sẽ có một ngày, Thất Châu sẽ phải nghe danh! Thân phận lẫn địa vị của bọn họ cũng sẽ nước lên thuyền lên.
“Được, bây giờ chúng ta lập tức xuất phát đến đại lục Vô Hồi!”
…
Trong hư không, cách đấy không xa, thiếu nữ ngừng bước và chờ đợi hình nhân nam tử phía sau. Hình nhân ấy tới rồi, nàng lại tiếp tục đi về phía Huyền Thanh môn.
“Mẫu thân, người muốn nhờ đám Nhan Khả thay người bảo vệ Y Tháp ư?” Tiểu thụ chớp mắt, hỏi với giọng ngọt ngào ngây thơ.
Vân Lạc Phong nhếch môi cười nhạt: “Ở đại lục Thất Châu, thực lực của họ không tính là quá mạnh, nhưng nếu tới đại lục Vô Hồi thì có thể đứng đầu. Có họ bảo vệ Y Tháp và Diệp gia, ta cũng yên tâm phát triển thế lực của mình ở nơi này.”
Vì thế, nàng mới đồng ý cho đám Nhan Khả theo đuôi mình.
“Mẫu thân, vậy bọn họ sẽ tới đại lục Vô Hồi chứ?”
“Sẽ!”
Vân Lạc Phong chỉ thốt ra một chữ, khuôn mặt nàng đầy sự tự tin, đôi mắt đen nhánh giống như Hắc Diệu Thạch lấp lánh.
…
Huyền Thanh môn.
Trong chính điện có một nam nhân trung niên với sắc mặt nặng nề đáng sợ. Ông ta vỗ một phát lên bàn, cất giọng lạnh nhạt: “Nếu không phải bây giờ ta xuất quan sớm, các ngươi còn định gạt ta đến khi nào? Con ruột của ta đang sống sờ sờ bị người ta hại chết, vậy mà các ngươi không nói cho ta biết!”
Mọi người im lặng không lên tiếng.
Đối mặt với nam nhân trung niên đang phẫn nộ, bọn họ hoàn toàn không dám thốt ra một chữ.
“Phụ thân…” Tô Tuấn trầm ngâm cả buổi rồi từ từ tiến lên, gã vừa gọi một tiếng đã bị chất giọng sắc bén của nam nhân trung niên cắt lời.
“Lạc Trần là đệ đệ của ngươi, ngươi trơ mắt nhìn đệ đệ chết mà còn dám gạt ta ư? Ta dạy các ngươi “huynh đệ thủ túc tình thâm” (*) như thế sao?” Nam nhân trung niên giận đến độ run rẩy cả người, sắc mặt xanh mét.
(*) Thủ túc tình thâm: Anh em thương nhau như thể tay chân
Ánh mắt Tô Tuấn hơi lóe lên. Gã ngẩng lên, hốc mắt không kiềm được mà đỏ hoe, sau đó quỳ phịch xuống trước mặt nam nhân trung niên.
“Phụ thân, mọi chuyện đều do con không tốt. Đệ đệ vì Huyền Thanh môn, vì con nên mới bị kẻ xấu hại chết.”
Nam nhân trung niên tức nghẹn. Ông ta kiềm chế cơn giận, cắn răng hỏi: “Nói mau, rốt cuộc một tháng trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lạc Trần mất mạng ở Ngải Sơn?”
“Phụ thân, hôm đó con và đệ đệ đưa Tiểu Bạch đến Ngải Sơn, nào ngờ lại gặp sư phụ của nàng ấy.”
Sư phụ của Tiểu Bạch?
Nam nhân trung niên hơi cau mày: “Sư phụ của Lâm cô nương liên quan gì đến cái chết của Lạc Trần?”
“Phụ thân, sư phụ của Tiểu Bạch không phải loại người tốt gì. Ả ta đã sớm biết thân phận của Tiểu Bạch nên mới nhận nàng ấy làm đồ đệ...” Cặp mắt Tô Tuấn hơi lóe lên, gã tiếp tục nói: “Hơn nữa, ả ta ỷ vào việc Tiểu Bạch là đồ đệ mình, ép buộc Tiểu Bạch gả cho người bên cạnh ả.”