Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 730: Chương 730: Lâm Nhược Hân tìm chết (2)




Edit: Sahara

Hiện tại, bọn họ làm sao có thể trơ mắt mà nhìn Vân Lạc Phong khinh người quá đáng như thế được?

Nghĩ đến đó, đám người kia lại bắt đầu ngươi một câu, ta một lời.

“Cô nương, ta thật lòng khuyên cô đừng nên được lý rồi mà còn lấn người!”

“Ngươi cũng biết lý lẽ là thuộc về bọn ta?” Long Phi cười lạnh một tiếng: “có giỏi thì ngươi cũng bảo phủ thành chủ tìm lý lẽ đi, nếu đã không có đạo lý, thì việc bồi thường tất nhiên phải do bọn ta quyết định!”

Người nọ tức khắc liền im bặt, chỉ có thể lắc lắc đầu, trên mặt còn lộ ra vẻ bất đắc dĩ, dường như là đối với những người ngang bướng cứng đầu này, hắn ta không còn lời gì để nói nữa.

Vân Tiêu hơi nhíu mày, đôi mắt lãnh khốc lạnh lùng quét về phía những kẻ cứ líu ríu không ngừng kia, từ đáy mắt của Vân Tiêu lại bắt đầu dâng lên sát ý mãnh liệt một lần nữa.

Những người kia sau khi cảm nhận được ánh mắt của Vân Tiêu, thân thể đều không tự chủ được mà run rẩy, dường như có một cổ hàn khí từ lòng bàn chân đang lan tỏa với một tốc độ rất nhanh ra khắp cơ thể của bọn họ, làm cho bọn họ cảm thấy lạnh thấu xương tủy.

Cũng trong khoảng khắc này, bọn họ có cảm giác như bản thân đã rơi vào địa ngục....

Lâm Nhược Hân cắn cắn môi, chắn trước mặt của Vân Tiêu, muốn dùng cơ thể của chính mình để chống đỡ hơi thở sát khí của nam nhân này.

“Chuyện này là do ta sai, không phải lỗi của những người khác, xin công tử đừng giận chó đánh mèo lên đầu của người vô tội!”

Ánh mắt thanh lãnh của Lâm Nhược Hân mang theo một mảnh quật cường. Khuôn mặt thanh lệ có phần hơi tái nhợt, nhưng vẫn tỏ vẻ không sợ hãi mà nhìn thẳng vào Vân Tiêu.

“Nhược Hân tiểu thư.....”

Nhìn thấy hành động này của Lâm Nhược Hân, tim của những người khác đều run lên, đáy mắt đều ngập tràn sự cảm động. Bọn họ thật sự không ngờ Lâm Nhược Hân có thể vì bọn họ mà làm được đến mức độ thế kia.

Tuy rằng, bằng vào thực lực của Lâm Nhược Hân, còn chưa có đủ bản lĩnh để chống đỡ được uy áp của Vân Tiêu.

Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Hân, uy áp trên người lại càng tăng thêm dữ dội, cuồng phong nổi lên, hắc bào vũ động, hơi thở lãnh khốc trên người cũng theo đó mà tăng cao, làm cho người ta có cảm giác như đang bị ngàn vạn cây kim đâm vào người.

Lâm Nhược Hân cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, phịch một tiếng mà quỳ xuống đất.

Thấy cảnh này, khuôn mặt Lâm Nguyên tức thì đen lại, ông ta vội vàng chạy đến đỡ lấy thân mình Lâm Nhược Hân đứng lên, thần sắc ông ta lạnh như hàn băng, nhìn về phía Vân Tiêu mà nói: “các vị có phải là đã quá đáng quá rồi không?”

“Quá đáng?” Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “không hề, bất luận ta có làm ra chuyện gì đối với các ngươi thì cũng tuyệt đối không hề quá đáng một chút nào!”

Vân Lạc Phong cô trước giờ cái gì cũng chịu, chỉ duy nhất không chịu thiệt mà thôi! Bảo cô phải ủy khuất mình mà nén giận? Ngại quá, cô làm không được!

Mà sau khi Vân Lạc Phong nói ra những lời này, tầm mắt của Vân Tiêu từ trên người Lâm Nhược Hân lại chuyển sang Lâm Nguyên, sát khí trên người càng thêm nồng đậm, cất bước chậm rãi đi từ từ về phía của ông ta.

Một khắc này, cả người Lâm Nguyên chợt cứng đờ lại, ông ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân lãnh khốc đang bước từng bước về phía mình.

Mới chỉ vừa rồi thôi, ông ta đột nhiên lại cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, suýt chút nữa là ngừng thở luôn rồi....

Uy áp này.... Quá mạnh!

Lâm Nguyên muốn lùi lại về sau, nhưng lại phát hiện ra tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn mình, mấy cái ánh mắt đó làm cho ông ta không thể lùi lại được, chỉ có thể cố làm ra vẻ mạnh mẽ mà đối mặt với Vân Tiêu.

“Vị công tử này, chuyện này xác thực là do phủ thành chủ đã làm sai, vì vậy, mặc kệ là các ngươi làm gì phủ thành chủ thì ta cũng tuyệt đối không oán trách một câu!”

Ngữ khí của Lâm Nguyên, chứa đầy chính khí hiên ngang lẫm liệt, cho dù hiện tại trong lòng ông ta đang rất sợ hãi, nhưng đôi mắt ông ta lại rất bình tĩnh.

“Những người khác là vô tội, ngươi tuyệt đối không được làm tổn thương bọn họ!”

“Vân Tiêu!”

Ngay lúc mà Vân Tiêu đã sắp sửa tới trước mặt Lâm Nguyên, đột nhiên, từ phía sau hắn lại truyền tới giọng nói của Vân Lạc Phong, ngay tức thì, Vân Tiêu liền dừng lại ngay.

“Cứ từ từ!”

Từ từ?

Vân Tiêu hơi giật mình một cái, rồi khẽ gật đầu: “được!”

Dứt lời, Vân Tiêu liếc nhìn Lâm Nguyên một cái, sau đó xoay người nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Vân Lạc Phong.

Chờ sau khi Vân Tiêu đã đi được một khoảng cách đủ cả, Lâm Nguyên mới có thể thở ra một hơi, ông ta thừa dịp mọi người không có chú ý tới mà vỗ ngực một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.