Edit: Sahara
“Khụ khụ!” sau khi nội tâm đã khôi phục bình tĩnh, Lâm Nguyên liền lớn giọng nói vang: “chúng ta tiếp tục xuất phát!”
Nói xong, ông ta cũng không hề có ý định truy cứu hành vi vừa rồi của Vân Tiêu.
Bởi vì ông ta biết, nếu thật sự truy cứu, thì chờ đợi ông ta chính là cái chết!
Đương nhiên, những người khác thì không hề biết được suy nghĩ thật sự trong lòng Lâm Nguyên, còn tưởng rằng là do ông ta rộng lượng, cho nên mới tha cho đám người Vân Tiêu một mạng!
Nói ra thì trong cảm nhận của tất cả những người ở đây ngoại trừ đám người của Vân Lạc Phong, bọn họ đều cho rằng Lâm Nguyên rất cường đại, cho dù bản lĩnh của Vân Tiêu có lớn, thì cùng lắm cũng chỉ có thể đanh ngang tay với Lâm Nguyên, chứ không thể nào siêu việt hơn Lâm Nguyên được.
Vân Lạc Phong nhìn thấy Vân Tiêu đã quay lại bên cạnh mình, liền nhỏ giọng giải thích: “là Long Phi bảo chúng ta tạm thời đừng động thủ!”
“Hắn nói.....” Vân Lạc Phong hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “hắn nhìn không thuận mắt cái dáng vẻ ngụy quân tử của đám người Lâm Nguyên, cho nên muốn lột mặt nạ giả tạo của lão ta xuống trước!”
“Còn có một chuyện khác nữa!” Long Phi cười khổ, nói: “những người này còn có một chút tác dụng, đợi sau khi bọn họ vô dụng rồi, động thủ cũng không muộn!”
Tác dụng?
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, quét mắt nhìn Long Phi, nhưng rất nhanh cô đã thu hồi lại ánh mắt của mình, nhìn về một hướng trên không trung....
Không biết tại sao, Vân Lạc Phong lại có một cảm giác, Vô Hồi Chi Sâm này không hề yên bình một chút nào!
Dường như là có một chuyện lớn gì đó sắp xảy ra....
_____
Đêm.
Ánh trăng như nước.
Trong một mảnh rừng nhỏ của Vô Hồi Chi Sâm đã có rất nhiều lều trại được dựng lên, bên trong những lều trại ấy đèn đuốc sáng trưng, giống như là những mặt trời nhỏ đang đốt cháy màn đêm yên tĩnh.
Vân Lạc Phong vừa mới chìm vào giấc ngủ, lại chợt nghe thấy tiếng linh thú kêu rên ở một nơi không xa cách lều của mình.
Vân Tiêu đang nằm bên cạnh cũng mở bừng hai mắt, trong đôi mắt đen là một mảnh lãnh khốc.
Chẳng qua, khi Vân Tiêu nhìn sang Vân Lạc Phong, thì vẻ lãnh khốc kia rút đi rất nhiều, thay vào đó là sự ôn nhu mà hắn chỉ dành riêng cho một mình Vân Lạc Phong.
“Nàng ở lại đây chờ ta, ta ra ngoài xem thử một chút!”
“Được!”
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, cô luôn rất yên tâm với thực lực của Vân Tiêu, mấy con linh thú không biết sống chết mà đến quấy rối kia, rất nhanh thì sẽ được giải quyết thôi.
Nếu như là ban ngày, có Tô Tranh ở bên cạnh bọn họ, mấy con linh thú cảm nhận được hơi thở thú vương trên người của hắn thì sẽ không dám đến gần, nhưng hiện tại đang là ban đêm, vì để tránh cho mấy con linh thú kia quấy rầy đến giấc ngủ của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu quyết định tự mình đi xem xét một chút....
Còn về Tô Tranh....
Nghe được từ lều bên cạnh vang lên tiếng ngáy tự như sấm rền, Vân Lạc Phong liền biết ngay là không thể trông cậy gì vào hắn ta được.
Gia hỏa kia chỉ cần ngủ say rồi thì cho dù trời sập hắn cũng không tỉnh.
Việc này cũng làm Vân Lạc Phong cảm thấy rất tò mò, không biết bản thể của Tô Tranh là loài linh thú nào?
Thân ảnh của Vân Tiêu tựa như một trận hắc phong, rất nhanh thì đã ra khỏi lều trại, bất quá Vân Tiêu chỉ mới vừa rời khỏi không bao lâu, thì cửa lều liền bị xóc mở lên, một người nam tử trẻ tuổi dáng vẻ cũng khá tuấn tú lén lút đi vào.
Nam tử này chỉ liếc mắt một cái thì thấy ngay được Vân Lạc Phong đang nằm say ngủ trên giường, hai mắt liền phát sáng, lập tức tiến gần về phía Vân Lạc Phong.
Càng đến gần, hơi thở của hắn ta càng trở nên nặng nề hơn, đợi sau khi đã đến trước giường của Vân Lạc Phong rồi, hắn liền vươn hai móng vuốt của mình ra mà vồ lấy người Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên, hai tay hắn còn chưa kịp chạm vào người của Vân Lạc Phong, thì nữ tử vốn đang nhắm mắt ngủ say lại đột nhiên mở bừng hai mắt. Vân Lạc Phong lập tức đứng dậy, một tay bóp thật chặt lấy cổ của tên nam tử kia.
“Nói! Ai sai ngươi tới?”
Vân Lạc Phong híp mắt, toàn thân trên dưới đều toát ra hơi thở nguy hiểm.
Tên nam tử kia đảo mắt liên hồi: “ta.... Ta vào nhầm lều mà thôi... “
Vào nhầm lều?
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, ném thật mạnh cả người tên nam tử kia xuống đất, đôi mắt lóe lên từng tia hàn quang lạnh lẽo.
“ là Lâm Nhược Hân sai ngươi tới?”
Nam tử tuấn tú kia hơi sững sờ, ngẩng đầu lên mà nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong tiếp tục cười lạnh: “để ta đoán thủ xem, mấy con linh thú kia, chắc cũng là do cô ta dùng Bách Thảo Phấn dụ tới!”