Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1203: Chương 1203: Lão tổ Diệp gia (6)




Editor: QR – diendanlequydon

Tiêu Như cũng không nhìn Cảnh Giang một cái, đôi mắt đẹp nhìn nam nhân thật sâu.

“Sư phụ…”

Nàng cuối cùng cũng gọi ra xưng hô nhiều năm như vậy nhưng mà giọng nói này lại mang theo run rẩy.

“Sư phụ, ta và Cảnh Giang trong sạch, ta chỉ coi hắn trở thành người, mới có thể cùng hắn ở bên nhau.”

Giống như ngũ lôi oanh đỉnh, Cảnh Giang hoàn toàn ngây ngốc.

Lời này của Như Nhi có ý gì, cho đến nay nàng chỉ coi mình trở thành người khác?

Nam nhân ngước mắt nhìn về phía Tiêu Như, vẻ mặt của hắn không ôn nhu như nước như khi đối mặt với Hỏa Hỏa, đôi mắt lạnh nhạt giống như kết thành một tảng băng.

“Tất cả những gì ngươi làm với Hỏa Hỏa, ta đều thấy ở trong mắt, cũng chỉ có người như Cảnh Giang mới có thể tin tưởng lời nói một phía của ngươi! Buồn cười chính là ngươi lại ngu xuẩn như thế, coi hắn là ta?”

“Sư phụ, ta sai rồi, đồ nhi thật sự sai rồi.”

Tiêu Như khóc hoa lê đái vũ, thân thể vô cùng run rẩy.

Một người mỹ lệ như thế, khóc đáng thương như vậy, sợ là rất nhiều nam tử không có cách nào không thay đổi sắc mặt.

Đáng tiếc, khuôn mặt nam nhân không có cảm xúc, thần sắc lạnh như băng.

“Ngươi đi đi, đừng ở xuất hiện ở trước mặt Hỏa Hỏa, ta không hy vọng ngươi quấy rầy nàng.”

Đôi mắt Tiêu Như cũng đỏ, lửa giận ghen ghét trào ra: “Sư phụ, Hỏa Hỏa chỉ là một con hồ ly, nàng có cái gì tốt? Vì sao người chỉ độc sủng một mình nàng?”

Rầm!

Nam nhân giơ tay một cái, khiến thân thể Tiêu Như bay ngược ra ngoài, chật vật té ngã trên mặt đất.

Khóe miệng nàng ta tràn ra một vết máu, bàn tay gắt gao che ngực, khuôn mặt lộ vẻ tuyệt vọng, nhìn về phía nam nhân.

“Ta phế thực lực của ngươi đi, cho dù sau này ngươi tiếp tục đoạt xá (đoạt thân thể người khác) sống lại, ngươi cũng không có khả năng tu luyện! Như thế cho dù ngươi cướp thân thể của một người thiên tài tuyệt thế cũng không có khả năng tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Hỏa Hỏa.”

Tiêu Như cúi đầu, giờ phút này trong lòng nàng càng thêm run rẩy.

Sư phụ giữ gìn Hỏa Hỏa như thế, sợ chính mình sẽ thương tổn đến nàng, không tiếc phế đi thực lực của mình.

Có lẽ, từ lúc bắt đầu nàng đã sai rồi. Năm đó nếu không phải vì ghen ghét mà nàng nói ra lời nhục nhã Hỏa Hỏa, sư phụ cũng sẽ không giận dữ đuổi nàng đi…

“Cô nương.” Ánh mắt nam nhân dần dần chuyển sang phía Vân Lạc Phong, nụ cười ôn nhuận lại xuất hiện trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn: “Nhìn thấy ngươi chăm sóc Hỏa Hỏa như thế, ta cũng có thể yên tâm rời đi, có một chủ nhân như ngươi, Hỏa Hỏa cũng thật hạnh phúc.”

Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, nói: “Hai mươi năm sau, nếu ngươi quên Hỏa Hỏa, ta… Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nam nhân cười: “Thật ngại ngùng, ngươi không có cơ hội không tha thứ cho ta.”

Ngay khi hắn nói lời này, thân thể đã bắt đầu trở nên trong suốt, giống như chỉ cần gió thổi qua sẽ lập tức tiêu tán.

“A Diệp!” Hỏa Hỏa vội vàng giơ tay, muốn bắt lấy tay nam nhân.

Nam nhân cũng vươn bàn tay to của mình, đưa về phía tay nhỏ của Hỏa Hỏa…

Ngay trong nháy mắt khi hai tay của bọn họ sắp sửa đụng nhau, linh hồn của nam nhân hoàn toàn biến mất.

Hỏa Hỏa ngây dại, tay nàng cứng đờ giữa không trung, ngơ ngác nhìn chỗ nam nhân biến mất, ngay cả ánh mắt cũng không thể dời đi.

Nàng nhớ hắn nhiều năm như vậy, hiện giờ thật vất vả mới gặp nhau rồi lại phải tách ra?

“Hỏa Hỏa, muốn khóc thì khóc đi.” Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh Hỏa Hỏa, vỗ đầu nàng trấn an.

Hốc mắt Hỏa Hỏa chua xót, nàng lại cố gắng nuốt nước mắt trở về, trên khuôn mặt nhỏ là sự kiên định.

“Ta tin tưởng, ta và chàng sẽ lại gặp nhau vào một ngày nào đó!”

Ngày đó sẽ không lâu lắm…

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng híp mắt, ánh mắt liếc về phía Lăng gia chủ, nhướng mày nói: “Lúc nãy ngươi nói, các ngươi muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế, vậy ngươi có biết chỗ mọi người bao vây diệt trừ Quỷ Đế hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.