Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1204: Chương 1204: Lão tổ Diệp gia (8)




Editor: QR – diendanlequydon

Lăng gia chủ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.

“Ở… Ở Phượng Hoàng Sơn.”

Phượng Hoàng Sơn?

Vân Lạc Phong thu hồi ánh mắt, nói: “Hỏa Hỏa, chúng ta đi.”

Nói xong, nàng lập tức rời đi.

Hỏa Hỏa cũng phục hồi lại tinh thần, vội vội vàng vàng đi theo phía sau Vân Lạc Phong…

“Như nhi.”

Cảnh Giang lại chạy đến trước mặt Tiêu Như, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nói: “Ta… Ta không ngại nàng coi ta thành người khác. Hiện tại, nàng có thể trở về phủ thành chủ với ta hay không?”

“Cút ngay!” Tiêu Như dùng sức đẩy Cảnh Giang ra, phẫn nộ đứng lên: “Ngươi cho rằng lúc trước vì sao ta lại tiếp cận ngươi? Bất quá ta coi ngươi trở thành sư phụ của ta, nếu không với thực lực và thiên phú của ngươi, dựa vào cái gì có được sự ưu ái của ta?”

Sắc mặt của Cảnh Giang càng thêm tái nhợt, vô cùng bi thương nhìn Tiêu Như.

“Lúc trước nàng không phải nói như vậy. Nàng đã nói, nàng yêu chính con người của ta, không phải vì thứ gì khác.”

Tiêu Như cười nhạo báng: “Đó là bởi vì ta coi ngươi trở thành sư phụ. Cho rằng một ngày nào đó ngươi sẽ trở nên cường đại. Ai biết được ngươi căn bản không phải là hắn! Ngươi vĩnh viễn cũng không có cách nào đạt được thành tựu như sư phụ! Cảnh Giang, ngươi không cần nằm mơ, ngươi cho rằng vì sao ta muốn để ngươi đi Táng Thần Sơn? Ngươi lại cho rằng vì sao ta phải để ngươi tới tìm các đại gia tộc gây phiền toái? Đó là bởi vì ta muốn lúc ngươi đối mặt với nguy hiểm, có thể đột phá thực lực!”

Thân thể Cảnh Giang hơi lay động, hắn lắc đầu, không thể tin được toàn bộ những gì mà chính mình đã nghe được!

“Như Nhi, nàng gạt ta, nàng không phải là người như vậy, nhất định nàng đang lừa ta…”

“Lừa ngươi?” Tiêu Như lạnh lùng cười: “Ngươi xứng sao?”

Ba chữ cuối cùng của nàng, giống như một đòn cuối cùng đánh sập Cảnh Giang, cuối cùng thân thể của hắn cũng không chống đỡ được nữa, phịch một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

Thì ra ở trong cảm nhận của Tiêu Như, ngay cả tư cách để nàng lừa gạt mình cũng không có.

Buồn cười chính mình còn vì nàng liều mạng như thế…

Cảnh Giang mỉm cười rồi đột nhiên khóc lên, tiếng khóc kia càng ngày càng lớn vang vọng trong toàn bộ sân viện của Lăng gia, thật ra cũng khiến người đồng tình vạn phần.

Tiêu Như thất tha thất thểu đi ra ngoài cửa, không hề có để ý tới ở phía sau trên khuôn mặt Cảnh Giang tái nhợt mang theo sự tuyệt vọng.

Bây giờ nàng chẳng những chỉ là phế vật, còn vĩnh viễn cũng không thể có được tâm của sư phụ, như vậy nàng đoạt xá nhiều như thế thì có ý nghĩa gì?

Không bằng, đời này nàng an tĩnh già đi, nhớ lại tất cả các ký ức rồi chuyển thế làm người, có lẽ sẽ không thống khổ như vậy…



Dưới chân Phượng Hoàng Sơn một thị trấn nhỏ chất phác.

Trấn nhỏ vốn dĩ an tĩnh, bây giờ lại có rất nhiều người thường xuyên lui tới, nghe bọn họ nói chuyện, có thể nghe ra, bọn họ đều vì muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế mà đến.

Lúc này, ở một góc nhỏ của quán trà trong trấn nhỏ, thiếu nữ bạch y nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, lẳng lặng nghe âm thanh ồn ào xung quanh, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không có cảm xúc gì.

Nàng giống như đang đứng ngoài cuộc, vân đạm phong khinh.

“Cô nương, một mình ngươi tới nơi này cũng muốn bao vây diệt trừ Quỷ Đế sao?”

Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía trước truyền đến.

Vân Lạc Phong hơi nhướng mày, liếc về phía nam tử đang mở miệng nói chuyện.

Nam tử cũng thật không khách khí, tự mình ngồi xuống trước mặt Vân Lạc Phong, hơn nữa còn tự rót cho mình một ly trà, trên khuôn mặt tuấn lãng nở một nụ cười soái khí.

“Rốt cuộc vì sao Quỷ Đế này lại trêu chọc nhiều người tức giận như vậy?” Ánh mắt Vân Lạc Phong hơi lóe, mở miệng dò hỏi: “Khiến cho nhiều người tới bao vây diệt trừ hắn như vậy?”

“Chuyện này…” Nam nhân sờ gáy: “Hình như là bởi vì Quỷ Đế diệt Vô Cực Môn, cho nên có rất nhiều người muốn bao vây diệt trừ hắn. Ta chỉ muốn tới tham gia náo nhiệt, thuận tiện tăng thực lực lên một chút, ha ha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.