Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1191: Chương 1191: Người quen của Hỏa Hỏa (5)




Edit: Sahara

Dứt lời, Hỏa Hỏa liền triển khai khí thế trên người ra, khí thế cường đại làm cho thiên địa cũng phải thất sắc ảm đạm, áp lực kia quả thật khiến người ta không tài nào thở nổi.

Ngay lúc An Tử Hạo và tiểu cô nương xinh xắn sắp sửa chống đỡ không nổi nữa mà nằm liệt xuống, Hỏa Hỏa mới chịu thu lại khí thế trên người mình, cả người chợt hóa thành một đạo hồng quang, quay về lại bên trong không gian thần điển.

Những chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay, làm cho Hỏa Hỏa chịu đã kích rất lớn, cô bé cần một chút thời gian và không gian yên tĩnh để bình phục lại tâm tình.

“Là các ngươi?”

Bỗng nhiên, một giọng nói kiêu căng ngạo mạn từ bên cạnh đột ngột truyền tới.

Sau khi An Tử Hạo nghe thấy âm thanh này, cả người chợt sợ đến mức run lên, tiểu cô nương xinh xắn vội chạy trốn ra phía sau An Tử Hạo, cả người núp sau lưng của hắn, chỉ để lộ ra một đôi mắt khiếp đảm sợ hãi.

Vân Lạc Phong ngả ngớn nhướng mày, nương theo âm thanh mà nhìn lại, tức thì, đập vào mắt cô là một nam tử trẻ tuổi trên người mặc cẩm y hoa phục, xung quanh hắn ta còn có một đám người vây quanh đang chậm rãi đi về phía này.

Hắn hất cằm, bày ra dáng vẻ khí thế hơn người mà đi đến trước mặt của hai người An Tử Hạo và tiểu cô nương xinh xắn.

“Ngươi.... Ngươi lại muốn làm gì?”

An Tử Hạo chỉ vào mặt nam tử kia, tức giận quát lên: “Ta cảnh cáo ngươi, không được tới gần chúng ta thêm một bước nào nữa, nếu không,....”

“Nếu không thì sao?” nam tử kia cười đầy trào phúng: “Lúc trước, ngươi không cẩn thận dẫm hỏng thảo dược của ta, chẳng những không bồi thường mà còn dám bỏ trốn! Nhưng thật không ngờ, lại để cho bắt gặp các ngươi ở chỗ này!”

An Tử Hạo cắn chặt môi: “Ai nói thảo dược đó là của ngươi? Thảo dược kia rõ ràng là mọc hoang trên núi, ngươi lại không có hái đi, ta không nhìn thấy chúng nên mới vô tình dẫm lên. Huống chi, là ta dẫm lên thảo dược kia trước, sau đó ngươi mới phát hiện ra chúng, từ khi nào thì số thảo dược đó lại biến thành của ngươi?”

Ngày đó, hắn cùng tiểu thư đang cố gắng chạy trốn, cả hai đi ngang qua một khu rừng, trong lúc vô tình không cẩn thận dẫm nát hết mấy cây thảo dược mọc ở đó.

Cũng trong lúc đó, hắn gặp được người nam tử trước mặt này.

Nam tử này nói số thảo dược đó là số thảo dược mà hắn ta coi trọng, bây giờ bị An Tử Hạo dẫm nát mất rồi, một hai bắt An Tử Hạo bồi thường.

Nếu không phải nhờ An Tử Hạo tương đối quen thuộc đối với địa thế trong rừng, mượn các loại bẫy rập trong rừng mà bỏ rơi đám người của nam tử này, thì An Tử Hạo hắn và tiểu thư cũng không thể nào bình yên mà đến được học viện Tây Châu.

“Ta không quản nhiều như vậy, ta chỉ biết, số thảo dược kia là ta coi trọng, lại bị ngươi dẫm nát mất rồi, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta!” nam tử kia cười lạnh một tiếng, hắn nhìn tiểu cô nương xinh xắn đang trốn sau lưng An Tử Hạo, rồi lại nhìn về phía Vân Lạc Phong, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia tham lam: “Bất quá, hai mỹ nhân một lớn một nhỏ này lớn lên nhìn cũng không tệ, ngươi để bọn họ lại, ta miễn việc bồi thường cho ngươi!”

An Tử Hạo tức đến mức thiếu chút nữa là lao tới nện một quyền vào mặt của nam tử kia, hắn phẫn nộ quát lên: “Ngươi nằm mơ đi!”

“Ha ha..”

Nam tử kia cười phá lên: “Ngươi lại dám ăn nói với ta như thế? Chẳng lẽ ngươi không biết thúc thúc ta là ai hay sao? Ta nói cho ngươi biết, thúc thúc ta là lão sư của học viện, nếu như các ngươi còn muốn lưu lại học viện này, thì nhất định phải nghe theo lời của ta nói!”

(*lão sư: thầy giáo. Tiếng hoa cũng đọc y như vậy ^.^)

Nam tử kia liếm liếm môi, ánh mắt đầy dâm đãng thèm thuồng mà nhìn Vân Lạc Phong.

“Mỹ nhân, các nàng đi theo tên tiểu tử này thì có được tiền đồ gì chứ? Không bằng đi theo ta tốt hơn nhiều, ta có thể cho nàng được ăn sung mặc sướng. Thúc thúc ta chính là lão sư của học viện, quyền lực và quyền lợi của ông ấy rất lớn, nếu như nàng chịu đi theo ta, ta đảm bảo trong học viện không ai dám khi dễ, ức hiếp nàng.”

Nói xong, hắn vươn tay ra, ý đồ muốn vuốt ve gương mặt của Vân Lạc Phong.

An Tử Hạo vội vàng che mắt của tiểu thư nhà mình lại: “Đừng nhìn!”

Cảnh tượng tiếp theo, khẳng định rất máu me.

Trẻ con không nên nhìn a~.

Rắc!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, kèm theo đó là tiếng hét điên cuồng mà thảm thiết vang vọng khắp toàn bộ không trung.

Nam tử ôm lấy cánh tay vừa mới bị Vân Lạc Phong bẻ gãy, hắn ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khuôn mặt tái xanh cắt không còn một giọt máu.

“Nha đầu thúi, ngươi lại dám động thủ với ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.