Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1192: Chương 1192: Người quen của Hỏa Hỏa (6)




Edit: Sahara

“CÚT!”

Môi mỏng của bạch y thiếu nữ khẽ hé, thanh âm khí phách chấn động cả núi rừng, quẩn quanh rất lâu cũng chưa tiêu tán.

Một nam nhân trung niên vốn dĩ đang ngủ gục trên cây cũng bị tiếng quát này làm cho giật mình thức dậy, hắn xoa xoa hai mắt còn chưa tỉnh ngủ, tò mò mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Mấy vị trưởng lão kia phái hắn đi theo đến đây để bảo vệ an toàn cho Vân Lạc Phong, thế nhưng....

Tình huống trước mắt là sao đây?

Người kia không phải là cháu trai của Vương Dịch Chi, Vương Mộc Cảnh đó sao? Làm sao lại ở đây giằng co cùng Vân Lạc Phong rồi?

“Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta!”

Vương Mộc Cảnh hung hăng cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong một cái rồi quay đầu bỏ chạy, hắn sợ nếu bản thân còn ở đây lâu thêm chút nào nữa, thì bạch y thiếu nữ này lại đột nhiên động thủ thêm lần nữa, khiến hắn không kịp phản ứng!

Dù sao hắn cũng còn một thúc thúc chống lưng, cứ chờ mà xem!

_____

Bảy ngày thời gian thoáng cái đã trôi qua, trong bảy ngày này, có không ít người thất bại, không thông qua được khảo hạch mà rời đi.

Hiển nhiên, cũng có không ít người đi tìm một nơi an toàn mà ẩn núp, đợi hết bảy ngày rồi mới đi ra ngoài.

Lúc này, trong trưởng lão thất ở học viện Tây Châu, mấy vị trưởng lão sau khi nghe xong nam nhân trung niên hồi báo, thì quay sang hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

“Ngươi vừa nói, trong tay Phong nhi có một linh thú hóa hình người?” Hư Không trưởng lão trầm hai mắt xuống, hỏi.

Nam nhân trung niên gật gật đầu: “Đúng vậy, là ta tận mắt nhìn thấy, linh thú kia là một con hỏa hồ ly tám đuôi, thực lực vô cùng cường đại.”

Vốn dĩ Hư Không trưởng lão đang trầm mặc, sau khi nghe thấy lời này, cuối cùng thần sắc của ông cũng có chút dao động.

“Nếu trong tay Phong nhi quả thật có một con linh thú hóa hình người, vậy thì không cần phải lo lắng cho sự an toàn của Phong nhi nữa.”

Tuyết Oánh trưởng lão cong môi cười nhạt: “Đúng rồi! Chuyện này tuyệt đối phải bảo mật, bằng không, nếu để cho mấy thế lực khác trong Tây Châu này biết được, khẳng định sẽ dẫn đến hành vi giết người cướp của của bọn chúng!”

“Đúng vậy! Tuyết Oánh nói không sai!” Hư Vô trưởng lão cũng gật đầu nói: “Vì sự an toàn của đồ nhi bảo bối, chuyện này ngàn vạn lần không được tiết lộ ra bên ngoài. Còn nữa, ngươi nói xem, ngoài chuyện linh thú hóa hình người ra, Phong nhi còn xảy ra chuyện gì nữa hay không?”

Khuôn mặt nam nhân trung niên kia đỏ lên, có chút ngượng ngùng sờ sờ gáy mình: “Con hồ ly tám đuôi kia hình như là bị thất tình, Vân cô nương vẫn luôn ở bên cạnh an ủi nó, ta thấy quá nhàm chán, cho nên mới ngủ gục lúc nào không hay, đợi khi ta tỉnh lại, thì phát hiện ra Vân cô nương cùng với Vương Mộc Cảnh nảy sinh ra mâu thuẫn.”

“Vương Mộc Cảnh? Là ai?” Lăng Hải trưởng lão nhíu mày.

Lấy thân phận địa vị của ông mà nói, hiển nhiên là không thể nào nhớ được tên của một học sinh bình thường trong học viện.

Nam nhân trung niên lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán: “Vương Mộc Cảnh là cháu trai của Vương Dịch Chi!”

“Vương Dịch Chi? Đây lại là người nào nữa?” Lăng Hải trưởng lão càng nhíu mày chặt hơn.

Nam nhân trung niên càng lau chùi mồ hôi mãnh liệt hơn: “Trưởng lão, Vương Dịch Chi là lão sư của học viện chúng ta!”

“Lão sư của học viện?” Lăng Hải trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Chỉ là cháu của một lão sư trong học viện này mà cũng dám càn rỡ như thế? Ngay cả đồ đệ của bổn trưởng lão mà cũng dám ức hiếp? Có được một đứa đồ đệ ưu tú như vậy, ta còn hận không thể đem con bé nâng niu trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng còn sợ tan. Ai cho phép cái đám súc sinh bọn chúng dám khi dễ đồ đệ bảo bối của ta hả?”

Trong số các vị trưởng lão của học viện, tính tình của Lăng Hải trưởng lão được xem như là nóng nảy, hung dữ nhất, nếu ông mà thật sự nổi cơn thịnh nộ, thì không có người nào có thể ngăn cản được.

“Trưởng lão, chuyện trước đó ta không được chứng kiến tường tận, cho nên không dám khẳng định là Vân cô nương có bị Vương Mộc Cảnh khi dễ hay không?” khóe môi nam nhân trung niên có hơi run rẩy một chút: “Bất quá, trước khi Vương Mộc Cảnh rời đi, ta nhìn thấy cánh tay của Vương Mộc Cảnh hình như là bị bẻ gãy.”

Ngược lại, Vân Lạc Phong thì không hề bị một chút thương tổn nào.

Lăng Hải trưởng lão trừng mắt: “Tên kia không khi dễ đồ nhi của ta, chẳng lẽ lại là đồ nhi ta khi dễ hắn hả? Đồ nhi của ta ngoan như thế, làm sao có thể đi khi dễ người khác? Còn nữa, cánh tay của tên Vương Mộc Cảnh kia bị bẻ, nhất định là do hắn tự tạo nghiệt!”

(Sa: *té ghế*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.