Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 121: Chương 121: Hạ độc nàng! 2




“Đừng nhanh quá, đừng để nàng phát hiện. Bởi vì người sau lưng nàng, có khả năng lợi hại hơn ngươi!”. Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng dặn dò.

Linh nguyệt thú lại khinh thường hừ hừ, nhưng vẫn ngoan ngoãn giảm tốc độ.

Đột nhiên Phượng Thiên Tuyết cảm thấy tuyến đường này có chút quen thuộc, oa, đây chẳng phải là tuyến đường đi rừng rậm cắn ma trước kia sao?

Chẳng lẽ…Vừa mới rồi nàng và Hiên Viên Nguyệt Triệt ở bên nhau, đã bị người theo dõi, có người mà Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng không phát hiện được...

Tức khắc, Phượng Thiên Tuyết cảm thấy hồi hộp, nhưng nghĩ đến chính mình còn có không gian thân thể, nếu bị phát hiện, có thể ẩn mình bên trong.

Cho nên nàng cũng không hề sợ hãi, chờ lúc Tĩnh Nhi phi thân xuống, linh nguyệt thú cũng an tĩnh hạ xuống, trốn đến dưới cây đa lớn kia.

“Sư phụ, Tĩnh Nhi đã trở lại!”.

Giọng nói một nha đầu kinh hỉ truyền đến.

“Ừm, trở về thì tốt rồi.”. Một giọng nữ bình đạm êm tai vang lên.

Sư phụ?

Phượng Thiên Tuyết rất khiếp sợ, nữ nhân kia, có phải sư phụ của Hiên Viên Nguyệt Triệt hay không?

Rốt cuộc Hiên Viên Nguyệt Triệt là đệ tử tông môn nào, thật ra Phượng Thiên Tuyết chưa từng nghe nói đến, bởi vì nàng cảm thấy không cần thiết, cho nên trước nay không hỏi đến, Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng không nhắc tới với nàng.

“Sư phụ, Tĩnh Nhi đã ném viên Phệ Thần Bạo Tâm hoàn vào trong phòng xú nha đầu kia rồi, không tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, nha đầu kia nhất định sẽ nổ tan xác mà chết!”. Tĩnh Nhi đắc ý cười nói.

“Rất tốt…Có điều Tĩnh Nhi, ngươi cũng hơi vô dụng, có người ngoài theo tới vậy mà cũng không biết!”.

Giọng nữ bình đạm kia hạ xuống, một cổ gió mạnh cường đại đánh úp tới nơi Phượng Thiên Tuyết!

Phượng Thiên Tuyết chấn động, không nghĩ tới nữ nhân kia phát hiện nhanh như vậy, vội vàng bắt lấy linh nguyệt thú, tâm ý vừa động, nàng cùng khế ước thú nháy mắt liền tiến vào không gian thân thể!

Cỗ cuồng phong kia xoắn tới, đem một nửa thân cây đa đều vặn nứt, đất đai gần như rung chuyển, chim thú chung quanh cả kinh rên rỉ đào tẩu!

Tằng Lạc Băng nhìn luồng gió cuốn trở về, lại chỉ có nửa trên thân cây, không khỏi nhíu mày.

“Sư phụ… Là đệ tử vô dụng, xin sư phụ trách phạt!”. Tĩnh Nhi và Thanh Nhi thấy thế, vội vàng quỳ xuống.

Trong mắt Tằng Lạc Băng tràn ngập mê hoặc, “Không có khả năng, rõ ràng ta cảm ứng được có người đi theo Tĩnh Nhi trở về, hơn nữa còn có hơi thở linh thú, sao trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi… Chẳng lẽ là nhân vật còn lợi hại hơn ta?”.

Tằng Lạc Băng không cam lòng, lại thả thần thức ra quét một vòng lần nữa, vẫn như cũ không phát hiện ra ai cả.

“Hẳn là một cao nhân, có điều phát hiện là ta, có lẽ không muốn giao du với kẻ xấu, cho nên không tiện lộ diện, chúng ta đi về trước đi, nha đầu kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ, các ngươi không cần lo lắng.”.

Tằng Lạc Băng ôn nhu cười nói, Tĩnh Nhi và Thanh Nhi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng dậy đi theo nàng cùng rời đi.

Bất kể thế nào Tằng Lạc Băng cũng không nghĩ tới, kỳ thật người theo tới, lại chính là Phượng Thiên Tuyết mà nàng khinh thường!

Phượng Thiên Tuyết ngốc trong không gian, lau trán đầy mồ hôi lạnh, hơi thở nữ nhân kia, làm nàng cảm ứng được đối phương vậy mà là huyền thuật sư huyền thánh sơ cảnh!

Huyền thuật sư ít lại càng ít, nữ huyền thuật sư còn hiếm có hơn!

Trừ phi có được tạo hóa hoặc thần vật gì, hoặc là thiên phú dị bẩm, mới có thể đến huyền thánh.

Nhưng mà toàn bộ đại lục Thiên Long này, có bao nhiêu huyền thuật sư xuất sắc như vậy? Rốt cuộc nơi này, vật tư bần cùng, nếu ở trên Thần giới, thật ra có nhiều nữ huyền thuật sư hơn.

Linh nguyệt thú bên cạnh Phượng Thiên Tuyết rất lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, bởi vì trước khi nó đi vào đây, cũng cảm giác được chính mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.