Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 122: Chương 122: Mỹ nam ngạo kiều 1




Nhưng không ngờ trong chớp mắt, nó cảm giác được thân thể mình như bị một thứ sức mạnh thần kỳ hút vào, linh khí ở đây còn mạnh gấp mười mấy lần trong không gian, con mắt của Linh Nguyệt thú trợn trừng, không thể tin nổi quan sát mọi thứ!

Phượng Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới mở cửa lớn Phụng Tiên điện ra, Linh Nguyệt thú lấy lại tinh thần, vội vàng chạy theo sau nàng.

Trong mắt Linh Nguyệt thú lại có thêm vài phần e ngại!

Cô nhóc này nhìn thì đơn giản, nhưng nàng đã nói nàng còn mạnh hơn cả nó, xem ra không phải nói khoác!

Có loại không gian ngập linh khí như vậy, tu luyện trong đó còn nhanh hơn bên ngoài gấp mười mấy lần! Chỗ này còn thần bí thế, có lẽ còn rất nhiều thứ tốt nữa chăng?

Vừa nghĩ đến đây, Linh Nguyệt thú liền vô cùng kích động, nó mãi không thăng cấp được, cứ nghĩ cả đời nó chỉ như vậy thôi, không tin nổi, nó vẫn còn hi vọng có thể thăng cấp!

Phượng Thiên Tuyết dẫn Linh Nguyệt thú đi vào phòng luyện dược.

Long ly đang ngồi tu luyện trên giường ngọc, vừa nghe tiếng bước chân, lập tức mở to mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết đang tới.

“A, linh thú? Ha ha ha, linh thú cấp thấp nhất đại lục thần giới!”.

Long Ly nhìn thấy Linh Nguyệt thú, không khỏi châm chọc cười nhạo, “Nha đầu, ngươi mà lại ký khế ước với một linh thú cấp thấp nhất đại lục thần giới, chậc chậc, khiến bản tôn thất vọng quá!”.

Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng liếc hắn một cái, “Ở đại lục Thiên Long, Linh Nguyệt thú đã là linh thú cao cấp rồi, ngươi cho rằng đây là thần giới sao?”.

Linh Nguyệt thú cũng phẫn nộ nhảy dựng lên, đập cho Long Ly châm chọc nó một vuốt. Hừ, cũng dám giễu cợt yêu linh nghìn năm như nó là linh thú cấp thấp nhất? Hắn bị người ta giam cầm mới trở nên như vậy?

“Linh Nguyệt thú! Dừng tay!“. Phượng Thiên Tuyết lạnh giọng quát, nàng vẫn còn phải trông cậy vào luyện dược đó, lỡ đập chết mất Long Ly, vậy thì cái Ly Long đỉnh dược này làm sao có thể đạt được hiệu quả hoàn mĩ nhất.

Linh Nguyệt thú bị quát, dù không muốn nhưng ý chí chủ nhân linh thú nào dám vi phạm chứ? Thân thể nó chấn động, đành chán nản rơi từ trên không xuống.

“Hừ, dám ra tay với bản tôn, ngươi chán sống rồi!“. Long Ly kiêu ngạo ngẩng mặt.

Linh Nguyệt thú phẫn nộ giương móng vuốt lên, ý là muốn đánh với hắn một trận.

Long Ly cười khinh miệt, “Đợi linh hồn tổn thương của bản tôn khôi phục xong sẽ đánh với ngươi một trận, đến lúc đó bị bản tôn dùng một ngón tay hạ gục thì đừng có trách ta!“.

Hai mắt Linh Nguyệt thú toả ra hung quang, lại tiếp tục giơ móng vuốt phẫn nộ gào thét.

“Đừng cãi nữa! Ta muốn chế thuốc, ngươi muốn thăng cấp thành thần thú thì đừng ầm ĩ nữa!“. Phượng Thiên Tuyết quay đầu lại trừng mắt nói với Linh Nguyệt thú.

Linh Nguyệt thú thở phì phò, khó hiểu nhìn Phượng Thiên Tuyết.

“Nhìn gì vậy? Nha đầu đi theo người của đại lục Thần Giới, học phương thuốc của đại lục Thần Giới, há lại có thể so sánh với đại lục Thiên Long? Lại ờ... đại lục Thần Giới có rất nhiều phương thuốc giúp Linh Thú thăng cấp làm Thần Thú, phải xem xem nha đầu có muốn luyện chế cho ngươi không nha!“.

Long Ly nhàm chán đùa nghịch mái tóc xanh của mình, khinh thường liếc nhìn Linh Nguyệt thú.

Sau khi Linh Nguyệt thú nghe xong, đôi mắt nhất thời lóe sáng.

Nhưng nó không dám làm phiền Thiên Tuyết, chỉ nhìn Phượng Thiên Tuyết đứng trước tủ thuốc, đang phân loại thuốc.

“Nha đầu, sao ngươi không mang rượu đến vậy!“. Long Ly lải nhải nhảy khỏi giường ngọc, đến bên người Phượng Thiên Tuyết, bắt đầu lải nhải nói không ngừng.

Tính tình nóng nảy là một trong số những khuyết điểm của hắn, còn khuyết điểm thứ hai thì... cũng là cái miệng kia, chỉ đơn giản là cứ thao thao bất tuyệt như nước Hoàng Hà.

“Nha đầu, ta muốn ăn gà nướng!“.

“Nha đầu, ngươi bị điếc phải không?“.

“Nha đầu, ta không nổi nóng với ngươi, chúng ta làm bạn tốt được không?“. Tên này bắt đầu ăn nói khép nép, Linh Nguyệt thú khinh thường nhìn Long Ly, tên khốn nhất định không phải đàn ông rồi!

Phượng Thiên Tuyết bất đắc dĩ trừng mắt liếc hắn một cái: “Long Ly ngươi im miệng, có muốn ta khâu miệng ngươi lại không, ồn chết đi!“.

Linh Nguyệt thú nghe xong, hả hê cười.

Long Ly chép miệng, oán hận trừng Phượng Thiên Tuyết, không cam lòng nhưng lại không thể không ngậm miệng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.