“Linh thú thăng lên thành thần thú, xưa nay đại lục Thần Giới có mấy trăm phương thuốc, chỉ là phương thuốc ta có thì phải trở thành dược thánh mới có thể luyện chế được.“.
Phượng Thiên Tuyết lẩm bẩm: “Mà để chữa khỏi cho linh hồn tổn thương của ngươi, cũng phải là dược thánh đã.“.
Linh Nguyệt thú và Long Ly nghe xong đều cực kỳ vui mừng.
“Nha đầu, thăng cấp lên dược thánh đối với ngươi rất đơn giản! Ngươi có Ngân tiên quả, chỉ cần không ngừng luyện dược, có lẽ chỉ cần 4, 5 năm là ngươi có thể lên đến dược thánh rồi!“.
Long Ly vội lấy lòng, nhưng đây cũng là lời nói thật, dù sao Phượng Thiên Tuyết cũng có thiên phú yêu nghiệt như vậy, không chừng chẳng cần 4, 5 năm cũng đã trở thành dược thánh thì sao?
“4 năm quá lâu, ta còn phải chữa bệnh cho đệ đệ.“. Phượng Thiên Tuyết buồn bực lắc đầu: “Phải rồi, Long Ly, ngươi là linh hồn dược đỉnh, hẳn là đã được nghe dược sư nhắc đến không ít bệnh lạ. Đệ đệ ta là Phượng Thiên Trạch, thần thức của ta không thăm dò được đan điền và khí hải của hắn, đi vào sẽ bị một luồng khí nóng cản lại, còn cả... huyền thuật của hắn cũng thăng cấp chậm bất thường!“.
Trong mắt Long Ly lập tức lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Loại thể chất này...“. Hắn cố gắng nhớ lại, không lâu sau đó, hắn nở nụ cười: “Ta biết nha, ta không chỉ biết bệnh của đệ đệ ngươi là bệnh gì, còn biết phương thuốc nữa, nhưng mà á...“.
“Nhưng mà thế nào?“. Thiên Tuyết kinh ngạc cùng vui mừng vô cùng, trước đây sao nàng lại ngốc thế, sao lại quên mất Long Ly chứ? Tốt xấu gì hắn cũng là linh hồn dược đỉnh, nhất định đã từng gặp không ít chứng bệnh kỳ lạ.
“Hừ hừ, nhưng bản tôn có điều kiện! Vậy đi, bản tôn nói phương thuốc cho ngươi, sau đó mỗi ngày ngươi phải mang cho bản tôn ba bình rượu, ba con gà nướng, sau khi ngươi thăng cấp thành dược thánh, còn phải luyện chế thuốc điều trị linh hồn bị thương cho bản tôn trước!“.
Trong mắt phượng Long Ly xuất hiện mấy tia giảo hoạt: “Còn nữa, con Linh Nguyệt thú này, cũng phải nghe sai sử của bản tôn!“.
Linh Nguyệt thú nghe xong, nhất thời tức giận gầm gừ kêu, bộc lộ tâm tình cực kỳ bất mãn.
“Được, ta đồng ý!“.
Linh Nguyệt thú nghe Phượng Thiên Tuyết đồng ý vô cùng sảng khoái như vậy, không khỏi uể oải cúi đầu xuống! Nólà yêu linh ngàn năm, lại bị một tiểu nha đầu khắc chế hết mức!
“Tốt lắm, ngươi mau thề đi!“.
Long Ly cười gian, dù sao lời thề thiên địa cũng là lời thề có trời đất chứng giám.
Một khi vi phạm, người thề liền sẽ bị trời đất trừng phạt, còn bị vạn lôi giáng xuống, kết quả chỉ có thể tan thành tro bụi.
Vì đệ đệ Phượng Thiên Tuyết đành phải hi sinh Linh Nguyệt thú, nàng lập lời thề thiên địa, Linh Nguyệt thú tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
“Tốt! Tốt lắm, ha ha ha, từ sau ta có thể hưởng sung sướng của kẻ phàm rồi, chậc chậc, gà nướng của ta, rượu của ta!“. Long Ly nghĩ đến đây, lập tức vui vẻ, quả là một tên tham ăn!
“Được rồi, mau nói cho ta biết, bệnh của Thiên Trạch là bệnh gì?“.
Phượng Thiên Tuyết vội vàng hỏi, đệ đệ là người thân duy nhất của nàng, cho dù ra sao nàng cũng muốn chữa bệnh cho đệ đệ!
“Tình trạng của đệ đệ ngươi không phải bệnh.“. Long Ly vân vê lọn tóc xanh, tựa bên đỉnh thuốc thừa nước đục thả câu nói.