Trước mắt, là trăm tòa viện, những tiểu viện này đều được sắp xếp cho người tới tham gia Bách Hoa hội ở tạm.
Bách Hoa hội trôi qua, những tiểu viện vẫn ở đó, nhưng chỉ còn lại trang chủ Bách Hoa sơn trang và mấy đệ tử cư trú trong này.
Bách Hoa sơn trang do cao thủ Huyền Vương trong Hoàng tộc chưởng quản, bình thường huyền thuật sư muốn chiếm lấy Bách Hoa sơn trang, còn phải kiêng nể một thân huyền thuật cường hãn kia nữa.
Linh khí trong núi Bách Hoa, nồng đậm hơn bên ngoài gấp hai lần, cho nên huyền thuật sư trẻ tuổi tranh giành làm đệ tử của Huyền Vương đến vỡ đầu, đáng tiếc Huyền Vương chỉ nhận bốn đệ tử thân truyền, không muốn thu đồ đệ nữa.
Thị nữ Bách Hoa sơn trang dẫn đám người Phượng Thiên Tuyết đến Dung Tuyết các, “Phượng đại tiểu thư, viện này đã có hai vị thiên tài môn phái vào ở rồi, mỗi một tòa tiểu viện có thể có mười người ở, cho nên đại bộ phận đều có ba vị chủ tử vào ở, mong Phượng đại tiểu thư tùy ý.“.
Thị nữ lạnh nhạt nói, sau đó nhìn về phía Phượng Thiên Trạch và Thanh Phong Minh Nguyệt, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt không có tham gia, nhưng lần này lấy danh thị vệ của Phượng Thiên Tuyết đồng hành cùng, “Mấy vị này hẳn là thị vệ của Phượng đại tiểu thư?“.
“Vị này chính là đệ đệ của ta, vị này là Thanh Phong, vị này là Minh Nguyệt, là hộ vệ của bổn tiểu thư.“. Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.
“Ba vị nam khách, có thể ra sau cùng mọi người đến Thính Tuyết hiên, Thính Tuyết hiên tiếp đãi nam khách, mời các vị đi theo ta.“.
“Không cần, ta và Thanh Phong ở lại tiểu viện này cũng được, dù sao chúng ta là hộ vệ của đại tiểu thư, lỡ như...“.
Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, nếu như hắn đã coi Phượng Thiên Tuyết làm chủ nhân, như vậy phải tận chức tận trách.
Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nhướn mày, “Hiện giờ đã cuối thu, ban đêm thời tiết rất lạnh, cho nên các ngươi vẫn nên đến Thính Tuyết các đi. Ta... Kỳ thật không cần các ngươi lo lắng.“.
Thanh Phong và Minh Nguyệt nhìn nhau, không khỏi lúng túng cúi đầu xuống.
Huyền thuật của Phượng Thiên Tuyết cao hơn bọn hắn nhiều, hoàn toàn không cần bọn hắn hộ vệ.
“Các ngươi bảo vệ tốt Thiên Trạch là được rồi!“.
“Tuân mệnh!“.
Phượng Thiên Trạch và Thanh Phong, Minh Nguyệt rời khỏi với thị nữ, trước tiên nhận chỗ ở, sau đó lại hội hợp với Phượng Thiên Tuyết.
Chút nữa yến hội Bách Hoa sẽ bắt đầu, bọn họ đều đói bụng đến không đi nổi rồi.
Phượng Thiên Tuyết đi cùng với U Trúc vào tiểu viện, cửa chính thiết lập phòng hộ, chỉ có người được thị nữ an bài mới có thể cùng vào.
Sự an toàn nơi đây tương đối cao.
Tiểu viện cũng không lớn, nhưng mà phong cảnh lịch sự tao nhã, tiền đình lại có thêm một tòa lương đình.
Có vài thiếu nữ đang ngồi trong lương đình, nói chuyện trời đất, tiếng cười ngân nga, nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết đi vào cùng U Trúc, các nàng đều ngừng lại, lạnh lùng đánh giá Phượng Thiên Tuyết.
Một thị nữ còn trẻ hừ lạnh một tiếng, “Ta còn tưởng là ai theo chủ tử chúng ta vào ở Dung Tuyết viện, không nghĩ tới lại là một người ngoài, thật sự là mất hứng!“.
“Đúng rồi, chủ tử chúng ta thích thanh tĩnh, người tới xin dừng bước!“. Một thiếu nữ khác cũng kiêu ngạo không thôi.
Phượng Thiên Tuyết lại lạnh nhạt đi tới trong đình, thản nhiên ngồi xuống, “Ta là Phượng Thiên Tuyết, không biết hai vị cô nương là người của môn phái nào?“.
Hai vị thiếu nữ ngồi ở bên cạnh bàn đá, tuổi tương tự với Phượng Thiên Tuyết, trang phục của các nàng hoa lệ hơn hai thị nữ kia rất nhiều, nhưng một người trong đó lại hếch cao lỗ mũi mà nghiêng đầu đi.
“Thì ra là dã nha đầu không có môn phái, từ khi nào đám chó mèo mà cũng có thể tham gia Bách Hoa hội!“.