Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 157: Chương 157: Thiếu nữ thiên tài kiêu ngạo 2




Vị thiếu nữ này, chính là thiếu nữ thiên tài của Thanh Sơn phái - Lưu Diệc Nhi, nàng mang một bộ cao ngạo, chua ngoa.

“Diệc Nhi, không nên vô lễ như vậy! Ta là Lý Hoa Kỳ Bát Dương tông, hân hạnh gặp mặt!“. Một thiếu nữ áo trắng khác mỉm cười nói.

Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt gật đầu, vừa nghe đến Bát Dương tông, bên trong đồng tử của Phượng Thiên Tuyết, xẹt qua một chút ảm đạm!

Không biết hai thiếu nữ làm mình bị thương lần trước, lúc này có xuất chiến hay không?

“Bát Dương tông... chính là một đại tông phái, Thiên Tuyết ngưỡng mộ đã lâu.“. Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn U Trúc cầm theo bao bố, “Chúng ta vào trong phòng trước, sắp xếp qua đồ vật một chút, xin lỗi không tiếp được hai vị.“.

Phượng Thiên Tuyết nói xong, liền lạnh nhạt rời khỏi cùng U Trúc, Lưu Diệc Nhi kia mắt lạnh nhìn theo bóng lưng của Phượng Thiên Tuyết.

“Biểu tỷ, không ngờ lại có quấy rầy chúng ta, thật sự là quá mất hứng!“. Lưu Diệc Nhi nói, Lý Hoa Kỳ khẽ cười một tiếng, “Muội nha, kết giao nhiều bằng hữu là chuyện tốt. Tuy rằng tỷ tỷ đang giảng bài cho muội, nhưng vị Phượng Thiên Tuyết cô nương kia vừa mới tới, nhìn bộ dáng của nàng có thể không phải nghe lén đâu.“.

Sở dĩ Lưu Diệc Nhi tức giận, là vì nàng và Lý Hoa Kỳ chính là biểu tỷ muội, mỗi một lần gặp nhau, Lý Hoa Kỳ đều truyền lại khinh nghiệm tu hành cho nàng.

Lưu Diệc Nhi là sợ Phượng Thiên Tuyết nghe trộm được kinh nghiệm của Lý Hoa Kỳ, không muốn người ngoài chiếm tiện nghi mà thôi.

“Muội mới mặc kệ, Tĩnh Nhi, chúng ta đi nhìn xem!“. Lưu Diệc Nhi đứng lên, thở phì phò đi tới phòng ngủ của Phượng Thiên Tuyết.

Phượng Thiên Tuyết và U Trúc đã đi đến đại sảnh, phát hiện có bốn sương phòng, có ba sương phòng đã bày đồ, có nghĩa là đã bị chiếm đoạt.

Cho nên nàng và U Trúc liền quyết định nghỉ ngơi tại sương phòng trống một lát, sau đó ra bên ngoài hội hợp cùng Phượng Thiên Trạch.

U Trúc đặt bao quần áo lên trên giường, trong phòng có hai cái giường ngọc thạch, trên giường ngọc thạch tản ra tia sáng óng ánh.

“Chậc chậc, Bách Hoa sơn trang thật sự là lợi hại, giường ngủ cũng phải xa xỉ như vậy!“. U Trúc vuốt cái giường ngọc mát lạnh không thôi kia, cười nói.

“Hừ, thật sự là nha đầu trên núi, chỉ là cái giường mà cũng làm như bảo bối!“. Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, Lưu Diệc Nhi mang theo thị nữ bước vào.

Phượng Thiên Tuyết nhìn cũng không nhìn nàng, ngồi trên giường ngọc nhắm mắt dưỡng thần.

Lưu Diệc Nhi lập tức chán nản, nàng trầm mặt nghiêm nghị quát: “Này! Ngươi... Lập tức cút khỏi Dung Tuyết viện cho ta! Tránh ảnh hưởng biểu tỷ truyền thụ kinh nghiệm tu hành cho ta!“.

U Trúc lập tức nổi giận, mà Phượng Thiên Tuyết lại giống như không có nghe được, yên tĩnh mà nhắm mắt, chậm rãi hấp thụ linh khí chung quanh.

“Vị tiểu thư này, ngươi buồn cười quá, quy tắc của Bách Hoa sơn trang cũng không phải là do ngươi định, người ta đều quy định một viện ba chủ ở, ngươi lại muốn đuổi tiểu thư của chúng ta đi ra? Ngươi là ai? Ngươi cũng không phải người trong Bách Hoa sơn trang!“.

Từ sau khi Phượng Thiên Tuyết “trùng sinh”, lá gan của U Trúc cũng càng lúc càng lớn, đối mặt với thiên tài kiêu ngạo của Thanh Sơn phái, nàng tuyệt không kiêng kỵ.

Sắc mặt Lưu Diệc Nhi trầm xuống, “Một nô tài mà thôi, cũng dám láo xược trước mặt bổn tiểu thư?“.

“Diệc Nhi, không nên như vậy, chúng ta nhanh ra ngoài đi!“.

Lúc này Lý Hoa Kỳ đi đến, biểu muội kiêu ngạo điêu ngoa này, thực khiến đầu nàng đau nhức không thôi, với tính cách này thì dù có ở nơi nào cũng không được chào đón, nếu không phải bản thân nàng là thiên tài, Thanh Sơn phái đã sớm không thèm chú ý tới nàng rồi!

“Biểu tỷ, để ta giáo huấn xú nha đầu này!“. Hai mắt Lưu Diệc Nhi ứa ra lửa giận, nàng vươn tay hô, “Hỏa Cầu Thuật!“.

Lý Hoa Kỳ thoáng dừng một chút, nhưng nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết vô cùng bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy người này sâu không lường được, biểu muội luôn luôn kiêu ngạo, cứ để nàng bị giáo huấn đi, phải chịu thiệt thòi mới tốt!

Trên bàn tay của Lưu Diệc Nhi, linh khí nhanh chóng ngưng tụ thành một viên cầu lửa, U Trúc cũng không quá lo lắng, nàng biết rõ Phượng Thiên Tuyết đã tính trước, mới bình tĩnh như vậy.

“Đi, đốt chết nàng!“. Lưu Diệc Nhi kiêu ngạo cười cười, một tiếng mệnh lệnh, cầu lửa kia liền cuồn cuộn phi về phía Phượng Thiên Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.