Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Bên này Ninh Khánh Lương bị lời nói của Ninh Khánh An làm cho tức đến nỗi không ngủ được, còn Ninh Khánh An thì lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ninh Khánh An sau khi trở về Quế Hương Uyển, kể lại hết cho Từ thị nghe những chuyện mình nói với Ninh Khánh Lương. Từ thị nghe xong khen ngợi hắn làm đúng. Con gái mình thì mình đau, sao có thể để cho người khác dễ dàng bắt nạt được, cho dù là người bên Đại phòng cũng vậy, hai người đều là người vô cùng bao che.
Ninh Khánh An được Từ thị khen ngợi, trong lòng rất vui vẻ, hài lòng nhìn nương tử xinh đẹp. Từ thị tuổi đã hơn ba mươi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, da trắng hơn tuyết, môi như điểm anh đào, hắn nhìn thế nào cũng không đủ, dứt khoát ôm nàng đến trên giường, vuốt ve âu yếm một phen. Tất nhiên sau đó hai người một phen thể xác và tinh thần kết hợp, hài hòa tốt đẹp...
Trong Thụy An Đường, lão phu nhân La thị cau mày ngồi trên giường được làm từ cây tử đàn, Ngô ma ma đứng một bên bẩm báo tình huống bên trong Phù Dung Hiên: “Thế tử phu nhân đã mời đại phu đến khám bệnh cho Ngũ cô nương, Ngũ cô nương sau khi dùng thuốc đã tốt hơn nhiều, bây giờ không còn tiêu chảy nữa. Ngũ cô nương bị như vậy trông rất tội, chỉ sợ phải điều dưỡng rất lâu mới có thể khỏe mạnh trở lại, đúng là quá đáng thương.”
Lão phu nhân La thị nghe xong liền vỗ mạnh một cái lên trên giường, vô cùng không vui mắng: “Ta đã nói, nha đầu Ninh Như Ngọc và Từ thị y hệt nhau, đều là người gieo họa. Từ thị gieo họa con trai ta còn chưa đủ hay sao mà Ninh Như Ngọc còn phải tới gieo họa Trân nhi của ta. Cả hai người bọn họ đều không phải là thứ tốt lành gì, thật là vô cùng đáng nghét!”
“Lão phu nhân, người bớt giận, không thể để chuyện này làm ảnh hưởng tới thân thể được.” Ngô ma ma vội vàng khuyên nhủ.
Lão phu nhân La thị oán hận chán ghét Từ thị cùng Ninh Như Ngọc đã lâu, sao có thể nghe lọt tai lời khuyên của Ngô ma ma, bà căn bản không thể nào hết giận được, tiếp tục mắng: “Ta đã sớm nói Từ thị không phải là người tốt, hôm nay lời nói quả nhiên ứng nghiệm rồi. Ninh Như Ngọc chính là con gái mà nàng ta dạy dỗ, cái tốt không học được gì, toàn học đến những thủ đoạn bị ổi của nàng ta, đây chính là muốn làm cho nhà cửa tai họa không yên!”
“...” Ngô ma ma cúi thấp đầu không dám trả lời, trong phòng không ngừng vàng lên tiếng chửi mắng của lão phu nhân La thị.
Trái lại, ở Y Lan Viện, Ninh Như Ngọc – người bị lão phu nhân La thị mắng là tai họa giờ phút này đang thoải mái nằm trên giường. Nha hoàn Hồng Châu ngồi trên ghế bên cạnh miêu tả lại hết sức sống động tình cảnh của Ninh Như Trân cho nàng nghe.
“Nghe nói Ngũ cô nương trở về mới được nửa đường thì hiệu quả của thuốc đã phát tác rồi, bộ dạng hết sức thê thảm, về đến nơi liền bị dày vò rất lâu... Chỉ sợ phải mười ngày nửa tháng mới có thể dưỡng trở lại.”
Ninh Như Ngọc đã sớm dự liệu được sẽ có kết quả như vậy, nghe Hồng Châu miêu tả cũng không bất ngờ, ngáp một cái nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta muốn ngủ rồi.”
“Nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi.” Hồng Châu vừa nói xong liền mang nước nóng đến cho Ninh Như Ngọc rửa mặt. Chờ nàng rửa mặt xong lại hầu hạ nàng nằm trên giường, đắp kín mền cho nàng, buông tấm màn màu hồng thêu hoa sen xuống, để ở trong phòng một cái chậu dành cho việc tiểu tiện ban đêm và ngọn đèn nhỏ. Xong xuôi tất cả, nàng ta mới nhẹ nhàng đi đến phòng ngoài nghỉ ngơi.
Đêm nay Ninh Như Ngọc ngủ rất ngon, một đêm không nằm mộng, ngủ một giấc đến sáng. Cho đến lúc nha hoàn Hồng Châu đi vào bẩm báo rằng Từ thị đến thăm, nàng mới từ trên giường ngồi dậy.
“Nương.” Ninh Như Ngọc ngồi trên giường dụi mắt một cái, âm thanh dịu dàng nghe rất êm tai.
Hôm nay Từ thị mặc trên người trang phục xanh lam thêu tơ liễu vàng kim kết hợp với váy dài thêu hoa. Mái tóc đen vấn kiểu Trụy Mã kế, cài trâm đuôi phượng, gương mặt xinh đẹp điểm trang nhẹ nhàng, màu da sáng sủa hồng hào, giống như đóa hoa trên cành sau cơn mưa thoải mái nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Từ thị ôn hòa cười, đi tới trước giường ngồi xuống, đưa tay sờ khuôn mặt trắng nõn của Ninh Như Ngọc nói: “Tối qua ngủ có ngon không? Con cảm thấy thế nào rồi? Có còn khó chịu không?”
“Tối hôm qua con ngủ rất ngon, lâu rồi mới có thể ngủ thoải mái như vậy.” Ninh Như Ngọc nhìn vẻ đẹp của Từ thị, đúng là làm cho người khác càng nhìn càng thích, liền ôm lấy cánh tay Từ thị lại gần nói: “Con đã khỏe hơn nhiều rồi, trong người cũng không còn khó chịu nữa, chắc hẳn không tới hai ngày là có thể khôi phục được giống như trước kia rồi.”
“Như vậy thì tốt.” Từ thị nhẹ nhàng kéo tay Ninh Như Ngọc nói: “Hôm qua con đuổi Bích Thanh ra ngoài, bên cạnh thiếu người hầu hạ, ta đã sớm phân phó Hứa ma ma đi mua nha hoàn rồi, rất nhanh liền có thể đưa người tới đây.”
Ninh Như Ngọc hoàn toàn không ngờ rằng tác phong của Từ thị lại nhanh chóng như vậy, chiều hôm qua mới nói sẽ đưa thêm cho nàng vài nha hoàn, sáng sớm hôm nay đã dặn dò người đi làm rồi, có một mẫu thân một lòng lo lắng bảo vệ cho mình thật đúng là hạnh phúc, Ninh Như Ngọc vui vẻ nói: “Cám ơn nương.”
“Con và ta cần gì nói đến cám ơn, con thích là tốt rồi.” Từ thị yêu thương sờ đầu nàng, nghĩ thầm con gái mình đúng là khả ái, khuôn mặt nhỏ bé, mắt to, da trắng, nhìn thế nào cũng làm cho người khác yêu thích, có một con gái như vậy, bà tự nhiên muốn thương yêu nàng nhiều hơn.
Sau đó hai người lại nói chuyện mấy câu, qua một chén trà, Bích Liên từ bên ngoài đi vào bẩm báo nói: “Tam thái thái và Lục cô nương đến thăm Tứ cô nương.”
Trong ấn tượng của Ninh Như Ngọc, thì Tam thái thái là người thích luồn cúi dựa dẫm, gió chiều nào theo chiều nấy, không tốt cũng không xấu. Lục cô nương Ninh Như Phương là một tiểu cô nương thích ăn uống, dáng dấp tròn trịa mập mạp, nàng đối với bọn họ cũng không có ác ý gì, liền nói: “Mời bọn họ vào đi.”
“Vâng.” Bích Liên trả lời một tiếng, bước nhanh ra ngoài mời Tam thái thái Nhiễm thị cùng Lục cô nương Ninh Như Phương đi vào.
Không lâu sau, Tam thái thái Nhiễm thị cùng Lục cô nương Ninh Như Phương bước vào. Nhiễm thị liền cười nói: “Hôm qua ta về nhà mẫu thân một chuyến, buổi tối trở lại thì nghe nói Đình Đình đã tỉnh, lúc đó muốn tới thăm một chút, nhưng khi đó sắc trời đã tối, ta sợ làm phiền đến Đình Đình nghỉ ngơi, nên đợi một đêm, hôm nay mới có thể đến thăm.”
“Tam đệ muội có lòng rồi.” Từ thị ôn hòa nói.
“Ta là Tam thẩm của Đình Đình, quan tâm đến nàng là chuyện nên làm.” Nhiễm thị vừa nói vừa cẩn thận quan sát Ninh Như Ngọc. Thấy sắc mặt Ninh Như Ngọc ngoại trừ còn hơi nhợt nhạt ra thì tinh thần cũng không tệ lắm, chắc là đã tốt hơn nhiều rồi. Hơn nữa nghe nói hôm qua Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành còn đặc biệt tới thăm Ninh Như Ngọc, hơn nữa còn viết đơn thuốc cho nàng ta, chắc hẳn Ninh Như Ngọc sẽ khỏe lại nhanh thôi, Nhiễm thị tiếp tục nói: “Đình Đình có thể khỏe lại đúng là Bồ tát phù hộ, ta đã sớm nói Đình Đình là người có phúc, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, vạn sự thuận lợi, hôm nay xem ra đúng là như vậy.”
Từ thị nhìn Tam thái thái Nhiễm thị lải nhải không ngừng, khẽ nhíu mày một cái, thầm nghĩ nàng đúng là có nói Ninh Như Ngọc có phúc, có điều lúc đó là ngày thánh chỉ truyền tới Ngụy Quốc Công Phủ tứ hôn Ninh Như Ngọc cho Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành. Hôm đó có rất nhiều người đều nói những lời như vậy, có điều cũng chỉ là lời xã giao mà thôi.
Tam thái thái Nhiễm thị là con dâu thứ, ở Ngụy Quốc Công phủ, nàng so với Từ thị còn không nhận được chào đón của lão phu nhân La thị. Bời vì không có ai là chính thất phu nhân lại thích con trai thứ do di nương sinh ra, hơn nữa Tam lão gia Ninh Khánh Thiện chính là một cử nhân, không hiểu lắm về dựa dẫm luồn cúi, cuộc sống của Tam phòng vì vậy mà không được tốt lắm, Nhiễm thị liền trở thành loại người chuyên đi lấy lòng người khác. Có điều cũng không trách được nàng, cuộc sống mà, làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Tam thẩm, Lục muội muội, mọi người ngồi đi.” Ninh Như Ngọc cười nói.
Nhiễm thị liền kéo Ninh Như Phương ở bên cạnh ngồi trên ghế hoa lê chạm rộng, hai người ngồi hai bên, ở giữa là một cái bàn vuông nhỏ.
Trong khay để mứt hoa quả và sáu khối bánh ngó sen phấn hoa quế, Ninh Như Phương gương mặt tròn trịa nuốt nước miếng, bụng réo lên, nàng có chút đói rồi, nhìn lén Ninh Như Ngọc một cái. Ninh Như Ngọc đang cùng Nhiễm thị nói chuyện không chú ý đến nàng, nàng liền đưa tay lấy một khối bánh ăn, cắn một miếng thật to vào miệng, ánh mắt thỏa mãn híp lại chỉ còn một kẽ hở nhỏ, thật là thơm, ăn ngon thật.
Nhiễm thị đang nói chuyện với Ninh Như Ngọc và Từ thị, vừa quay đầu liền thấy Ninh Như Phương đang chuyên tâm ăn mứt hoa quả, không khỏi nhíu mày một cái. Nha đầu này, cũng đã mập thành như vậy rồi, sao chỉ lo ăn như vậy? Sao không lấy lòng tạo quan hệ tốt với Ninh Như Ngọc đi? Nhiễm thị nghĩ đến liền bực mình, ở dưới bàn dùng chân đá một cước vào chân Ninh Như Phương.
Ninh Như Phương đúng lúc ăn một viên mứt hoa quả trong miệng, không ngờ tới việc bị Nhiễm thị đá một cái, nhất thời bị sợ hết hồn, mứt hoa quả trong miệng lập tức bị nghẹn ở cổ họng, nuốt cũng không được mà phun cũng không ra. Nàng phải duỗi thẳng cổ, cặp mắt trợn tròn, khó chịu đứng dậy dùng hết sức lực không ngừng đấm vào ngực, định đem mứt họa quả đang nghẹn ở cổ kia phun ra.
“Phương nhi, Phương nhi, con sao thế?” Nhiễm thị thấy vậy cũng bị giật mình, nhìn Ninh Như Phương kìm nén đến khó chịu, hoảng hốt vội vàng đứng dậy giúp nàng đấm lưng.
“Mau mau, mau đến giúp đỡ.” Bọn nha hoàn cũng tiến lên nghĩ biện pháp, trong lúc nhất thời trong phòng liền trở nên hỗn loạn.
Cũng may có mọi người hỗ trợ, một lát sau, cuối cùng Ninh Như Phương cũng phun ra được mứt hoa quả kia, gương mặt đỏ bừng, khó chịu nước mắt cũng chảy ra, ngồi trên ghế thở mạnh, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lúc này xấu hổ, Nhiễm thị cũng không ở lại nữa, vội vàng cáo từ Ninh Như Ngọc và Từ thị, kéo Ninh Như Phương rời đi.
Đến khi ra khỏi Y Lan Viện, Nhiễm thị không nhịn được tức giận nhéo cánh tay Ninh Như Phương mấy cái, khiển trách: “Con sao lại đần như vậy? Ăn mứt hoa quả cũng có thể mắc nghẹn, ta chưa cho con ăn sao, ta đối xử khắt khe với con đến mức không cho con ăn sao? Sao ta lại có thể sinh ra con gái vừa ngu xuẩn, vừa đần giống cha con như vậy! Cử nhân thì có thì tốt? Ta gả cho hắn nhiều năm như vậy, cũng chưa làm được một chuyện chính sự nào, thật đúng là tức chết ta!”
“Nương, người cho là con muốn như vậy sao? Nếu không phải người đá con, con sẽ bị như vậy sao?” Nghe Nhiễm thị trách mắng, Ninh Như Phương ủy khuất, hốc mắt đỏ lên. Lần nào Nhiễm thị cũng chỉ biết mắng nàng, oán nàng, căn bản không biết nàng muốn cái gì, thích cái gì.
“Con còn dám mạnh miệng?” Nhiễm thị lại giận dữ, hung tợn nhéo Ninh Như Phương, mắng to: “Nếu như con bằng một nửa của Ninh Như Ngọc thì tốt! Con nhìn bộ dạng của con xem, thật là tức chết ta, tức chết ta.” Nhiễm thị hùng hùng hổ hổ đi về phía trước.
Ninh Như Phương nhìn bóng lưng của Nhiễm thị, đáy mắt thoáng qua một tia hận ý, cúi thấp đầu đi theo.
Tác giả có lời muốn nói:
Từ thị: “Hôm nay ta đã phân phó Hứa ma ma đi mua nha hoàn rồi, chắc hẳn rất nhanh liền có thể đưa người đến đây.”
Hoắc Viễn Hành: “Nàng ấy thích là được.”