Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Nhiễm thị cùng Ninh Như Phương rời đi chưa được bao lâu, Hứa ma ma đã dẫn ba nha hoàn đến Y Lan Viện.
“Ba nha hoàn này nô tỳ mua được từ người quen bên ngoài. Đã hỏi rõ ràng, bọn họ đều là do trong nhà quá cực khổ nên tự nguyện bán thân vào phủ làm nô tỳ, gia thế trong sạch, không có vấn đề gì.” Hứa ma ma cẩn thận bẩm báo.
Từ thị cẩn thận đánh giá ba người nha hoàn trước mặt, đều là bộ dạng thành thật, lại hỏi các nàng mỗi người một chút chuyện, ba người đều thành thật trả lời.
“Con cảm thấy thế nào?” Từ thị hỏi ý kiến Ninh Như Ngọc: “Những nha hoàn này đều mua để hầu hạ con, chủ yếu vẫn là con thích mới được.”
Ninh Như Ngọc lần lượt đánh giá cả ba. Tướng mạo không giống nhau, một người mặt tròn, một người mặt trái xoan, một người mặt dài. Cả ba người đều cúi đầu phục tùng, đều đàng hoàng đứng đợi nghe phân phó.
“Ba người các ngươi mỗi người đi hai bước cho ta xem.” Ninh Như Ngọc đột nhiên nói.
Ba nha hoàn ngây ngốc nhìn nhau, Hứa ma ma ở bên cạnh nói: “Tứ cô nương nói các ngươi đi thì các ngươi liền đi, còn lo lắng cái gì?”
Nghe vậy, nha hoàn mặt dài dẫn đầu đi ra, thử đi về phía trước mấy bước. Ánh mắt Ninh Như Ngọc quan sát nàng ta, bước chân trầm ổn, liền gật đầu, mở miệng nói: “Được rồi, người tiếp theo.”
Hai người nha hoàn kia cũng nghe lời đi mấy bước.
Đợi các nàng đi xong, Ninh Như Ngọc cười nói: “Cả ba cũng không tệ, đều giữ lại hết đi.”
Lời nói vừa dứt, trừ nha hoàn có gương mặt dài sắc mặt bình tĩnh không có phản ứng gì thì trên mặt hai người còn lại đều lộ ra nụ cười vui mừng. Có thể bị bán đến Ngụy Quốc Công phủ làm nô tỳ, cho dù là nô tỳ hạ đẳng, vậy cũng tốt hơn nhiều so với ở bên ngoài chịu khổ.
“Còn không mau tạ ơn Tứ cô nương!” Hứa ma ma nói.
Nghe vậy, ba người nha hoàn đều hành lễ với Ninh Như Ngọc, đồng thanh nói: “Tạ ơn Tứ cô nương.”
“Đứng lên đi.” Ninh Như Ngọc giơ tay ra hiệu cho các nàng đứng dậy.
Hứa ma ma cẩn thận dặn dò các nàng: “Sau này các ngươi ở Y Lan Viện phải hầu hạ Tứ cô nương cho tốt. Tứ cô nương chính là chủ tử của các ngươi, Tứ cô nương nói gì thì chính là cái đó, phải lấy Tứ cô nương làm trọng, làm việc cho đàng hoàng, không được có bất kỳ tâm tư không sạch nào, nếu không sẽ bị đánh một trận sau đó đuổi ra ngoài. Các ngươi phải nhớ kỹ, nô tỳ một khi bị Ngụy Quốc Công phủ đuổi ra thì sẽ không còn nơi nào dám thu nhận các ngươi!”
Cả ba đều ngoan ngoãn gật đầu nói vâng.
Từ thị nhìn Hứa ma ma đem người dạy dỗ xong hết, sau đó mới dặn dò các nàng hầu hạ Ninh Như Ngọc cho tốt, cả ba nha hoàn cũng đều nghe lời gật đầu.
Chuyện nha hoàn đã sắp xếp ổn thỏa, Từ thị cũng còn có những chuyện phải làm, liền dặn dò Ninh Như Ngọc mấy câu, sau đó đứng dậy trở về Quế Hương Uyển.
“Các ngươi đã có tên chưa?” Ninh Như Ngọc hỏi ba nha hoàn.
“Xin Tứ cô nương ban tên.” Nha hoàn mặt dài bước lên trước một bước quỳ xuống, hai người còn lại thấy nàng ta làm như vậy nên cũng làm theo.
Ánh mắt Ninh Như Ngọc nhìn nha hoàn mặt dài, càng chắc chắn những suy đoán trong lòng, liền chỉ nàng nói: “Nếu đã như vậy, vậy sau này ngươi tên Bích Hà đi.”
“Đa tạ Tứ cô nương ban tên cho nô tỳ.” Bích Hà dập đầu hành lễ nói.
Ninh Như Ngọc lại chỉ nha hoàn mặt trái xoan cùng nha hoàn mặt tròn nói: “Còn ngươi sau này gọi là Hồng Ngọc, ngươi là Hồng Thúy.”
“Đa tạ Tứ cô nương ban tên.” Hồng Ngọc cùng Hồng Thúy đồng thanh nói.
Ninh Như Ngọc giơ tay lên để cho các nàng đứng dậy, dặn dò nói: “Trong Y Lan Viện, Bích Liên và Hồng Châu là đại nha hoàn, các ngươi là nha hoàn nhị đẳng, sẽ nghe Bích Liên và Hồng Châu sắp xếp, có cái gì không biết thì hỏi các nàng.”
“Vâng.” Cả ba người đồng thanh kêu lên.
Ninh Như Ngọc quay sang nói với Bích Liên ở bên cạnh: “Ngươi dẫn các nàng đi xung quanh nhìn một chút, nói cho các nàng biết quy củ trong Y Lan Viện, còn có những việc cần chú ý trong phủ, để tránh sau này xảy ra những chuyện không may.”
“Vâng.” Bích Liên đáp một tiếng, gọi ba nha hoàn cùng đi ra ngoài. “Các ngươi đi theo ta.”
Ba nha hoàn hành lễ rồi đi theo Bích Liên ra ngoài, ánh mắt Ninh Như Ngọc lại không nhịn được nhìn Bích Hà, liền mở miệng nói: “Bích Hà ở lại một chút, còn những người khác ra ngoài trước đi.”
Bích Hà nghe vậy dừng bước lại, những người còn lại theo Bích Liên đi ra ngoài. Bích Hà đi tới trước mặt Ninh Như Ngọc, cẩn thận nhìn Ninh Như Ngọc, sau đó thật nhanh rủ mắt xuống, sợ hãi nói: “Không biết Tứ cô nương có chuyện gì muốn dặn dò?”
Ninh Như Ngọc nghe vậy thì cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Bích Hà nói: “Ngươi không biết vì sao ta lại giữ ngươi ở lại?”
“Nô tỳ không hiểu ý của Tứ cô nương.” Bích Hà mở to hai mắt ngây ngẩn nhìn Ninh Như Ngọc.
Ninh Như Ngọc nhíu mày nói: “Ngươi cũng đã biểu hiện ra rõ ràng như vậy, không cần phải ở trước mặt che ta che giấu nữa đi?”
“Tứ cô nương...”
“Ngươi chính là người mà Vũ An Hầu an bài đến bên cạnh ta đúng không?” Ninh Như Ngọc cẩn thận đánh giá nàng, khẽ lắc đầu nói: “Nếu ngươi không nói thật cho ta biết, ngày mai ta sẽ trả ngươi trở về.”
Dĩ nhiên Bích Hà không muốn bị đuổi về, nếu như bị đuổi về, nghênh đón nàng sẽ là trừng phạt nghiêm khắc. Trước khi đến đây, quản sự đã nói với nàng, nhiệm vụ lần này chính là tìm cách ở bên người bảo vệ Ninh Như Ngọc, không được sai sót!
Nàng rất hiểu rõ bốn chữ “Không được sai sót” này nặng đến cỡ nào.
“Là Hầu gia an bài nô tỳ đến đây bảo vệ Tứ cô nương.” Bích Hà nói đúng sự thật.
“Khó trách ta vừa nhìn thấy ngươi liền phát hiện ra ngươi và hai nha hoàn kia có chút không giống.” Ninh Như Ngọc nói.
Bích Hà ngẩng đầu nhìn Ninh Như Ngọc một cái, dường như phát hiện mình thất thố nên lại cúi đầu: “Làm sao Tứ cô nương phát hiện ra?”
“Chuyện này phải hỏi chính ngươi.” Ninh Như Ngọc cong môi cười nói: “Ngươi vừa vào cửa liền lộ ra sơ hở, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra.”
“Là nô tỳ sai rồi, mời Tứ cô nương trách phạt.” Bích Hà liền quỳ dưới đất. Ban đầu nàng nhận được nhiệm vụ đến bảo vệ Ninh Như Ngọc quả thật là có chút không bằng lòng, bảo về một tiểu thư yểu điệu sao có thể so sánh với việc được tự do ở bên ngoài làm nhiệm vụ, hơn nữa nhiệm vụ này thật sự là đại tài tiểu dụng, dù gì thì từ nhỏ nàng đã được huấn luyện để thành ám vệ!
*Đại tài tiểu dụng: Dùng người tài không đúng chỗ.
Cho nên vừa rồi nàng đi theo Hứa ma ma đến Y Lan Viện liền cố ý lộ ra sơ hở, nhưng không nghĩ rằng Ninh Như Ngọc liếc mắt một chút đã nhìn ra, giờ phút này nàng không dám coi thường Ninh Như Ngọc nữa.
“Đứng lên đi.” Ninh Như Ngọc giơ tay để nàng đứng dậy, trầm mặt hỏi nàng: “Ngươi biết ta làm sao nhìn ra được không?”
Bích Hà gật đầu một cái: “Tứ cô nương biết võ công.”
Thân thể nguyên chủ Ninh Như Ngọc này đã cùng cữu cữu học qua những thứ như cưỡi ngựa, bắn cung, võ công. Hơn nữa thân thủ nàng cũng không tệ lắm, chính Ninh Như Ngọc cũng có thể nhìn ra Bích Hà và hai người nha hoàn khác không giống nhau.
Nàng nói: “Đúng vậy, từ khi còn bé ta có từng luyện qua võ công, biết được người tập võ là như thế nào. Sau khi vào cửa, bước chân của ngươi so với hai người kia trầm ổn hơn, khi hạ bàn chân cũng rất vững vàng, rõ ràng chính là người luyện võ. Hơn nữa võ công của người chắc chắn cũng không tệ, cho nên ta để cho mỗi người các ngươi đi hai bước để nhìn một chút, chính là muốn chắc chắn về suy đoán của mình. Sau đó ngươi lại chủ động mời ta ban tên cho ngươi, rõ ràng ám chỉ như vậy, ta liền xác định được ngươi là người mà Vũ An Hầu phái tới.”
“Tứ cô nương cực kỳ lợi hại, nô tỳ bội phục.” Bích Hà lúc này đã chịu phục Ninh Như Ngọc, nhìn lại những bất mãn trong lòng lúc trước, liền tâm phục khẩu phục chấp nhận Ninh Như Ngọc trở thành chủ tử của nàng.
Ninh Như Ngọc cố ý cường điệu nói: “Nếu Vũ An Hầu đã an bài ngươi tới đây, chắc hẳn ngươi là một người tốt, chỉ cần ngươi chăm chỉ, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tứ cô nương nói đúng, nô tỳ đều nghe theo Tứ cô nương phân phó.” Bích Hà không còn dám có ý kiến gì nữa, trừ khi nàng thật sự muốn bị đuổi về.
Ninh Như Ngọc “Ừ.” một tiếng, khoát tay nói: “Vậy ngươi lui xuống trước đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Bích Hà thành thật hành lễ với Ninh Như Ngọc rồi lui ra ngoài.
Sau khi Bích Hà rời đi, Ninh Như Ngọc nằm ở trên giường, thầm nói trong lòng: “Hôm qua Hoắc Viễn Hành nói sẽ đưa một người tới bảo vệ nàng, hôm nay liền đưa người tới. Toàn bộ sắp xếp lại nhanh chóng và chu đáo chặt chẽ như vậy. Nàng vừa đuổi Bích Thanh đi, Từ thị sẽ chọn mua nha hoàn cho nàng cùng với việc hắn muốn đưa người đến bên cạnh nàng đều tính vào thành một chuyện. Nếu không phải Bích Hà tự mình cố ý lộ ra sơ hở, nàng sẽ không nhất định phát hiện ra chuyện này, có thể thấy Hoắc Viễn Hành đúng là người tâm tư kín đáo, sâu không lường được.
Mấy ngày sau, Bích Hà ở trong Y Lan Viện đều hết lòng hầu hạ Ninh Như Ngọc, có lòng muốn bù đắp sai lầm trước kia, quan sát mấy ngày này, Ninh Như Ngọc cũng dần tín nhiệm nàng.
Ninh Như Ngọc nằm trên giường mấy ngày, lại dùng thuốc mà Hoắc Viễn Hành kê đơn, thân thể dần chuyển biến tốt. Hai ngày nay rốt cuộc cũng có thể xuống giường hoạt động rồi.
hôm đó, Hồng Châu đang dìu Ninh Như Ngọc tản bộ trong sân Y Lan Viện, thì có nha hoàn vội vả chạy vào bẩm báo nói: “Tứ cô nương, Vũ An Hầu tới, bây giờ đang đến chỗ lão phu nhân, lát nữa sẽ đến đây.”
Vũ An Hầu lại tới thăm Tứ cô nương!
Hồng Châu nghe tin này, sau cổ đột nhiên phát lạnh. Kể từ lần trước sau khi nhìn thấy Hoắc Viễn Hành, một luồng áp lực vô hình trên người hắn làm nàng rùng mình. Từ lúc đó trở đi, cảm giác đó liền khắc thật sâu ở trong đầu nàng, khiến nàng đối với hắn luôn tràn đầy kính sợ.
Đấy là Hồng Châu không biết, thân là võ tướng, trên người Hoắc Viễn Hành tự nhiên sẽ mang khí thế sát phạt. Chỉ có chân chính ở trên chiến trường, trải qua máu tanh, giết chóc cùng tử vong sẽ luyện được khí thế cường đại như vậy.
Trong Thụy An Đường, Hoắc Viễn Hành mặc y phục xanh đậm, gương mặt lãnh đạm vấn an lão phu nhân La thị. Nửa gương mặt phía sau mặt nạ bạc không có cảm xúc nào, làm cho người khác không khỏi run sợ trong lòng.
“Vũ An Hầu, mời mồi.” Mặc dù lão phu nhân La thị không thích Ninh Như Ngọc, nhưng vẫn sẽ vui vẻ chào đón Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành, ai kêu hắn ta vừa lập công lớn, là đại hồng nhân trước mặt Cảnh Tuyên đế chứ?
Trong Tấn Đô thành, không biết có bao nhiêu người xếp hàng cầm hậu lễ muốn đi lấy lòng hắn nhưng đều không được!
Hiếm khi Hoắc Viễn Hành chủ động tới Ngụy Quốc Công phủ, cho dù là cố ý đến thăm Ninh Như Ngọc mà bà rất ghét, lão phu nhân La thị cũng phải nhịn xuống, phải tận dụng cơ hội này cho thật tốt!
“Hoắc lão phu nhân gần đây có khỏe không?”
“Ừ.”
“Hầu gia bận rộn nhiều chuyện, ngươi còn đặc biệt dành ra chút thời gian đến Ngụy Quốc Công phủ, vất vả cho ngươi rồi...”
Mặc dù Hoắc Viễn Hành lạnh như băng ngồi ở đó không nói câu nào, lão thái thái La thị vẫn nhắm mắt nở nụ cười cùng hắn nói chuyện. Từ đầu đến cuối đều là một mình bà nói, Hoắc Viễn Hành cũng chỉ nhàn nhạt ừ hai tiếng, bà cưỡng chế muốn cùng Hoắc Viễn Hành nói chuyện phiếm.
Khoảng một chén trà, Hoắc Viễn Hành từ Thụy An Đường đi ra, bước thẳng đến Y Lan Viện thăm Ninh Như Ngọc, bất ngờ trên đường gặp phải Ninh Như Trân.
Hoắc Viễn Hành một đường nhìn thẳng đi đến gần Ninh Như Trân, lại nghe được nàng ta mờ ám nói: “Trước kia Ninh Như Ngọc cùng Từ gia biểu ca...”