“Vị bút tiên này đúng là rất rảnh rỗi.” Triển Chiêu cầm bút xem xét một lúc: “Đã hại chết mấy người rồi.”
“Ta hứng thú với việc bút tiên giết
người thế nào hơn?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn thư sinh gầy yếu trên đất: “Cho hắn cây đao cũng chưa chắc hắn giết được một con gà, làm sao có đủ sức tự sát như thế này?”
“Đúng vậy… Sức từ đâu đến chứ?” Triển Chiêu cũng cảm thấy kì lạ.
“Có khi nào… Cây bút này có vấn đề?”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm phần đuôi bút, “Hẳn là bọn họ mua từ cùng một nơi? Vậy kẻ ra tay hẳn là người bán bút.”
Triển Chiêu bảo người tìm một quản gia
theo bên cạnh Sài Huỳnh đến, hắn luôn ở bên cạnh Sài Huỳnh, cho nên
chứng kiến sự việc khá rõ.
Tình huống khi đó là, Sài Huỳnh đang xem các tài tử biểu diễn tài nghệ, có người vẽ tranh có người ngâm thơ, có
kẻ đánh đàn cũng có kẻ viết chữ. Thư sinh đó tên là Lưu Minh, là người
Vân Nam, đang viết chữ bình thường, đột nhiên lại bẻ bút tự vẫn, khiến
mọi người ở đó đều sợ ngây người. Các thị vệ cũng sửng sốt, cho nên mới
bị đánh lén, may mà có Bạch Ngọc Đường cứu mạng Sài Huỳnh. Tuy không
phải do hắn muốn, nhưng Sài Huỳnh vẫn phái người chờ trước cửa, nói phải cảm tạ Bạch Ngọc Đường.
“Vậy các hắc y nhân hành thích hắn là ai?” Triển Chiêu hỏi Âu Dương Thiếu Chinh.
Âu Dương nói: “Đều là người giang hồ, một môn phái ở Vân Nam, nghe nói từng bị Sài Huỳnh hại, cho nên đến báo thù.”
Triển Chiêu thấy không còn hắc y nhân nào ở đó, liền hỏi nhỏ Âu Dương: “Người đâu?”
Âu Dương cũng nhỏ giọng trả lời: “Vương gia giải chúng vào cung, để hoàng thượng xử lý.”
Triển Chiêu nhướng mày, Triệu Trinh vốn
đã rất đề phòng Sài gia, có lẽ là muốn nắm rõ tình huống, hắn cũng lười
quan tâm, điều tra cái chết của thư sinh kia quan trọng hơn.
Hai người xuống khỏi con thuyền, Công Tôn dẫn người mang thi thể về kiểm tra kĩ.
.
.
“Đi ăn cơm không?” Triển Chiêu đi ra rồi mới nhớ là cả sáng hôm nay bận rộn vẫn chưa ăn gì, liền hỏi Bạch Ngọc Đường bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn: “Không phải ngươi hẹn người khác ăn cơm ở Thái Bạch Cư sao?”
Triển Chiêu nhớ ra Cừu Lãng Hành, hỏi: “Ngươi không đi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ta lên thuyền ăn.”
“Thuyền?” Triển Chiêu đuổi theo mấy bước, hỏi: “Thuyền đến rồi?”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ trả lời: “Cua Bàng Dục muốn đã đến rồi, ta cũng giữ lại một ít, bảo người hấp ăn với rượu nóng.”
Triển Chiêu cuộn tay lại, một bên là Cừu Lãng Hành và rượu quế hoa, một bên là Bạch Ngọc Đường, cua và rượu
nóng… Trước là bằng hữu và rượu ngon, sau là chuột và hải sản, mình là
mèo mà! Không lý nào lại chọn cái phía trước đúng không!
“Khoan đã!” Triển Chiêu chạy theo: “Ta đi ăn cua.”
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường lẳng lặng nhếch lên, nhìn Triển Chiêu: “Vậy bằng hữu ngươi thì sao?”
“Nói với hắn một tiếng bảo hắn ăn một
mình.” Triển Chiêu có vẻ chẳng để tâm, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường dịu
xuống, tâm trạng có vẻ tốt hơn. Triển Chiêu sờ cằm… Con chuột này, đang
ghen thật sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Triển Chiêu nảy ý xấu, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Hay là mời Cừu huynh đến cùng ăn?”
Thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường lập tức đen đi mấy phần, Triển Chiêu vội lắc đầu: “Không đúng, cua Hãm Không Đảo
đưa đến đương nhiên chỉ có ta được ăn, không cho người ngoài.”
Quả nhiên, sắc mặt Bạch Ngọc Đường thay đổi đúng vào hai chữ “người ngoài”, từ âm u thành quang đãng.
“Nhưng mà, Cừu huynh cũng là bằng hữu
rất thân.” Triển Chiêu lại thêm một câu, Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày,
quang đãng thành âm u.
Triển Chiêu lại nói tiếp: “Đương nhiên không thể so được với ngươi, chúng ta vô cùng thân thiết có đúng không…”
Âm u lại thành quang đãng.
“Nhưng mà ta rất ngưỡng mộ hắn, hắn là văn võ toàn tài mà…”
Quang đãng thành âm u.
“Nói về văn võ toàn tài, hẳn là ngươi còn giỏi hơn đúng không?”
Âm u thành quang đãng.
…
Triển Chiêu sắp hớn hở chết rồi, ai nói Bạch Ngọc Đường là mặt than, sắc mặt hắn rất phong phú.[cục ngu, câu đó là mi nói =.,=]
Bạch Ngọc Đường cũng dần nhận ra, bất lực nhìn Triển Chiêu: “Rất vui?”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu vỗ vai hắn: “Cực kì vui!”
.
.
Lên thuyền của Bạch phủ, Bạch Phúc đã hấp sẵn cua chờ rồi, hâm nóng rượu cho hai người, rồi lui ra phía sau.
Chỉ chốc lát, rượu nóng lên, Triển Chiêu vừa gỡ cua vừa nói chuyện với Bạch Ngọc Đường: “Đúng rồi, ngươi có cảm
thấy kì lạ không?”
“Ngươi nói chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Bọn Sài Huỳnh và Thạch Thiên Kiệt đột nhiên đến đây.” Triển Chiêu nói: “Đặc biệt là hai huynh đệ Thạch gia.”
“Khi nãy ngươi không thấy rất nhiều thủ
hạ của Sài Huỳnh là người giang hồ sao?” Bạch Ngọc Đường cầm ly rượu hỏi hắn: “Còn là thành phần đang lẩn trốn.”
“Hắn cũng đâu phải chư hầu một phương,
chiêu mộ nhiều văn sinh võ nhân như vậy làm gì.” Triển Chiêu gật đầu:
“Nhất định là có tin đồn gì đó, chúng ta ăn xong đi nghe ngóng một
chút.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, uống hết một ly rượu thì thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi mình: “Còn giận không?”
Bạch Ngọc Đường sờ mũi, ngược lại cảm thấy mình chẳng cần phải giận, có vẻ rất hẹp hòi.
Triển Chiêu thấy hắn như thế, liền cầm
bình rượu lên rót cho hắn một ly, nói: “Vậy, ngươi đuổi theo Cừu Lãng
Hành ra ngoài làm gì? Muốn đánh hắn một trận?”
“Sao vậy được.” Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Ban đầu ta cũng không biết hắn chính là vị bằng hữu đó của ngươi.”
Triển Chiêu híp mắt: “Cho nên ngươi thật sự muốn đánh bằng hữu đó của ta?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lấy lệ một câu: “Cũng không có.”
“A, đúng rồi!” Triển Chiêu gắp gạch cua chấm dấm chua: “Sáng nay không biết ai vẽ bậy trước cửa phủ Khai Phong.”
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường bị sặc rượu,
khụ khụ mấy tiếng, đổi đề tài: “Hôm qua ta thật sự thấy quỷ trong sân
biệt viện của ngươi.”
“Sao?” Triển Chiêu nhíu mày nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ là con quỷ đó rất giống Cừu Lãng Hành, cho nên ngươi đuổi theo hắn lên thuyền?”
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Nhưng mà…” Triển Chiêu tính thời gian:
“Không đúng, ta và hắn cùng đi đến cạnh thuyền, sau đó hắn bước lên, ta ở bên ngoài chờ, nếu như ngươi thấy hắn lên thuyền, không lý nào không
thấy ta.”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, trầm ngâm
một lúc lâu: “Theo lời ngươi nói, quả thật thời gian không được đúng
lắm… Nhưng người ta thấy lần đầu trên thuyền rất giống Cừu Lãng Hành
nhưng có vẻ không phải một người, hắn có huynh đệ không?”
“Không có, nhà hắn chỉ có hắn và một tỷ
tỷ, tỷ tỷ đã được gả đi lâu rồi.” Triển Chiêu nói đến đây, thở dài:
“Thật ra tỷ tỷ hắn vốn được hứa gả cho đại ca ta.”
Bạch Ngọc Đường nhướng mày: “Sao lại không thành thân?”
“Đại ca từ hôn.” Triển Chiêu nhún vai:
“Tỷ tỷ hắn tên là Cừu Tử Tình, thùy mị nết na lại rất đẹp, hơn nữa từ
nhỏ đã rất quan tâm chúng ta, ta vẫn nghĩ đại ca rất thích tỷ ấy, nhưng
không ngờ cuối cùng lại từ hôn, khiến cho Tử Tình rất đau lòng, cuối
cùng gả cho người khác. Vì chuyện này mà Cừu huynh rất giận đại ca,
nhưng lần này hắn hoàn toàn không nhắc đến chuyện đó.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong gật đầu: “Theo tình huống hiện tại, chưa chắc là đại ca ngươi từ hôn vì không thích nàng ta?”
Triển Chiêu vờ bất mãn: “Đúng vậy đúng vậy, đại ca ta đúng là tội ác tày trời.”
“Ta không có ý đó.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu giận, vội giải thích.
Triển Chiêu bật cười, trên vài phương
diện Bạch Ngọc Đường vẫn rất thành thật, nghĩ tới nghĩ lui, thở dài: “Bồ Tát phù hộ, chuyện lần này đừng liên quan đến đại ca con, nếu không sẽ
lại phiền phức.”
“Đúng rồi, đã lâu chưa có tin tức của
đại ca ngươi.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Những thứ lần trước hắn đã lấy được cả rồi, cầm được rồi, lại bặt tin sao?”
“Làm sao tốt được đến vậy, sớm muộn gì
cũng sẽ có chuyện xảy ra.” Triển Chiêu chống cằm, nhìn gạch cua dính
trên ngón tay, đột nhiên như nhớ tới điều gì: “Đúng rồi…”
“Sao?” Bạch Ngọc Đường thấy hắn nhíu mày, có lẽ là nghĩ đến chuyện quan trọng, hơn nữa còn là chuyện không tốt.
“Cừu Lãng Hành và đại ca ta trước đây
từng vì chuyện của Tử Tình mà xích mích một thời gian, nhưng sau đó lại
đột nhiên hòa thuận, lại còn hay đi cùng nhau, dường như là đang bàn bạc chuyện gì đó. Ta nhớ rõ khi đó, mỗi lần ta đến gần muốn nghe thử bọn họ nói gì, bọn họ lại dừng lại cực đúng lúc, rất thần bí.” Triển Chiêu lấy khăn lau tay, “Chậc… Cứ cảm thấy có gì đó.”
“Này!”
Hai người đang nghĩ về quan hệ giữa Cừu Lãng Hành và Triển Hạo, đột nhiên, có tiếng gọi từ xa, giọng nói rất quen.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn
sang, liền thấy Bàng Dục đang vừa nhảy vừa vẫy tay dưới tán cây dương
liễu, hét gọi bọn họ: “Này! Các ngươi ăn xong chưa? Giang hồ nguy kịch!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều chẳng hiểu gì, Bạch Phúc đưa thuyền vào bờ, nói với Bàng Dục: “Đã cho người
mang cua về phủ cho ngài rồi.”
“Ai da, không phải chuyện cua!” Bàng Dục giậm chân: “Tiểu Màn Thầu gặp chuyện rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày, Bao Duyên gặp chuyện rồi?
“Gặp chuyện gì?” Triển Chiêu vội lên bờ: “Có nghiêm trọng không, báo với đại nhân chưa?”
“Không thể báo với cha hắn, nếu báo hắn sẽ chết chắc!” Bàng Dục vội xua tay: “Hai người đến cứu mạng trước!”
Mi mắt Triển Chiêu giật giật: “Hai ngươi lại gây họa rồi sao?”
Bàng Dục nhìn trời: “Có thể nói vậy, cũng có thể nói không phải vậy.”
“Ngươi thẳng thắn một chút có được không?” Bạch Ngọc Đường bực bội.
Bàng Dục hạ giọng: “Nói tới nói lui là
do thần tướng đó gây họa! Lão nhân chết tiệt dẫn chúng ta đi uống rượu,
có một đám thư sinh ngâm thơ đối câu đối ở đó, còn nói xằng bậy mấy lời
khó nghe.”
“Nói gì khó nghe?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Bọn họ đều nói lần này Tiểu Màn Thầu tham gia thi Hương, cho nên ai cũng đồn đãi trạng nguyên lần chắc chắn là hắn.”
“Vậy gì có gì khó nghe?” Triển Chiêu không hiểu.
“Nhưng bọn họ nói như vậy, không phải vì Tiểu Màn Thầu tài hoa xuất chúng, mà là…”
“Nói hắn chỉ dựa vào quan hệ với Bao đại nhân, đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bàng Dục gật đầu.
“Ai, lòng dạ tiểu nhân!” Triển Chiêu lắc đầu: “Đề thi là hoàng thượng đích thân ra, trước khi thi Bao đại nhân
cũng không biết, thanh giả tự thanh, tranh cãi với bọn họ làm gì?!” [thanh giả tự thanh: nghĩa như câu hữu xạ tự nhiên hương]
“Ta cũng nói như vậy, nhưng lão nhân kia khoác lác, đánh cuộc với bọn họ, nói thi từ thư họa, cầm kì bài cửu,
dạng nào Tiểu Màn Thầu cũng hơn người.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều dở
khóc dở cười: “Cầm kỳ thư họa ngâm thơ đối câu đối cũng được đi, nhưng
liên quan gì đến bài cửu?” [bài cửu: đánh bạc]
“Chính là vậy!” Bàng Dục vỗ ngực: “Bài cửu tất thắng rõ ràng là bản thiếu gia!”
Triển Chiêu thở dài: “Bao Duyên hẳn sẽ không đánh bạc với bọn họ chứ?”
“Đúng vậy!” Bàng Dục giậm chân, “Đột
nhiên một thư sinh chạy đến cược tài sửu với hắn, chúng ta còn không đi, coi chừng Tiểu Màn Thầu sẽ thua sạch!”
Triển Chiêu nhíu mày: “Thua thì thua, thua chút tiền xem như học được một bài học.”
“Vậy sao được!” Bàng Dục nhướng mày:
“Tên đó là người giang hồ, nói rõ sẽ cược lớn, người của phủ Khai Phong
các ngươi dễ bị ức hiếp vậy sao?”
“Cái gì?!” Mặt Triển Chiêu sầm xuống: “Người giang hồ ức hiếp thư sinh? Bọn họ cược ở đâu?”
“Thái Bạch Cư…”
Bàng Dục chưa nói xong, Triển Chiêu đã chạy mất.
Bàng Dục vội chạy theo, Bạch Ngọc Đường
vỗ vỗ vai hắn, hỏi: “Sao Bao Duyên lại đánh bạc với người khác? Chuyện
không nắm chắc thì không làm mới đúng.”
“Thần tướng kia nói cái gì nhất nhị tam
chắc chắn thắng, còn lấy mặt mũi cha hắn ra kích thích, hơn nữa tên
người giang hồ kia ăn mặc như thư sinh!” Bàng Dục bất mãn: “Ai biết được là kẻ lão luyện?”
Bạch Ngọc Đường nghe xong hơi nhíu mày: “Người cược với Bao Duyên tên gì?”
“Dường như họ Cừu.” Bàng Dục đáp xong, Bạch Ngọc Đường liền cười lạnh một tiếng: “À…”
“Tiểu Màn Thầu thật ra cũng có tài năng
bẩm sinh.” Bàng Dục cười khổ: “Trước đây ta từng đổ súc sắc với hắn, hắn có trí nhớ tốt tai lại thính, có thể nghe tiếng động và số lần súc sắc
lắc mà tính ra số nút! Hoàn toàn chính xác.”
“Ô?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, Bao Duyên còn có tài năng này sao?
“Nhưng lần này lại không được, cho nên
thư sinh đó nhất định là thành tinh rồi, ta luyện đánh bạc đến mức hỏa
nhãn kim tinh, có thể lừa được cả ta chắc chắn là cao thủ giang hồ!”
Bàng Dục thường vui chơi trong sòng bạc, đương nhiên biết được phương
pháp lừa người khác, “Chỉ trách thần tướng, cái gì nhất nhị tam nhất
định thắng, không ngờ thua liền ba ván!”
Bạch Ngọc Đường thầm sinh nghi, quan hệ
giữa thần tướng Tề Tứ Nhận và Bao Chửng có vẻ không thường, hắn cũng là
người tốt, không giống như cố ý trêu chọc Bao Duyên, vì sao lại đề nghị
cược tài sửu chứ?
Hai người tăng tốc, chạy vội đến Thái Bạch Cư.
.
.
Bọn Bao Duyên cá cược trong nhã gian
tầng hai, không cho ai tham quan, một đám người đông bao quanh cầu thang chờ tin tức, thế là Bạch Ngọc Đường xách Bàng Dục nhảy lên lầu hai. Bao Duyên đang buồn bực ngồi một góc, Triển Chiêu đang tranh luận với Cừu
Lãng Hành.
Thần tướng Tề Tứ Nhận và Tiểu Tứ Tử cùng ngồi xem chuyện vui, một ăn hoa quế cao, một uống trà.
“Thế nào rồi?” Bàng Dục vội chạy đến, hỏi Bao Duyên.
Bao Duyên cúi đầu không nói gì.
Tiểu Tứ Tử nói nhỏ: “Tiểu Màn Thầu thua hơn một vạn lượng.”
“Sao?” Bàng Dục trợn to mắt: “Thật hay giả?”
“Hắn gian lận.” Bao Duyên lầm bầm, tổng
cộng chỉ đánh ba ván, nhưng rõ ràng là Cừu Lãng Hành này muốn lừa tiền
hắn, gán qua gán lại một lúc đã thành một vạn lượng, lần này thật sự
nguy rồi, chỉ trách tại mình ngốc.
“Ai, phải trách thần tướng mới đúng!”
Bàng Dục bất mãn trừng Tề Tứ Nhận đang chia hoa quế cao với Tiểu Tứ Tử
một cái: “Ngài không phải thần tướng sao, ngài nói nhất nhị tam nhất
định thắng, không ngờ lại thua!”
Thần tướng sờ mũi, bĩu môi: “Ai, tiểu oa oa không hiểu chuyện.”
“Ngươi…” Bàng Dục giậm chân, Bao Duyên kéo hắn lại: “Đừng lớn tiếng như vậy!”
Bạch Ngọc Đường thì lại cảm thấy lão nhân này mờ ám, liền xoay mặt nhìn Triển Chiêu đang tranh luận với Cừu Lãng Hành.
Cừu Lãng Hành khoanh tay, thấy Triển
Chiêu thì hơi bất ngờ, liền nói mình không biết Bao Duyên là bằng hữu
của Triển Chiêu. Nhưng hắn lại đổi giọng, nói huynh đệ ruột thịt cũng
phải rõ ràng, vẫn phải trả bạc.
“Không phải chỉ một vạn lượng sao, đưa cho ngươi là được.” Bàng Dục đứng lên định đưa bạc.
Bị Bao Duyên kéo lại, “Nếu để cha ta
biết ta dùng tiền của ngươi, không phải ta phá hỏng thanh danh một đời
của cha rồi sao, ta thà nhảy lầu chết cũng không dùng tiền của ngươi.”
Bàng Dục nhếch môi, nghĩ nghĩ thấy cũng
đúng, thế là liền nhìn Bạch Ngọc Đường… Hắn cũng biết, ở đây ngoại trừ
Bạch Ngọc Đường thì đều là dân nghèo.[=.=]
Bạch Ngọc Đường không phải không có bạc, chỉ là cảm thấy đưa ngay cho tiểu tử đó thì quá hèn nhát.
Thần tướng ngồi bên cạnh hớn hở nói:
“Hay là, làm lại lần nữa đi! Có câu cửu đổ vô thắng gia mà, nói không
chừng sẽ đổi vận.” Vừa nói vừa bấm đốt tính: “Ừm, phong thủy còn chưa
đi, nhất nhị tam chắc chắn thắng!” [cửu đổ vô thắng gia: trong cờ bạc không có người thắng mãi]
Bao Duyên cau mũi, khi nãy hắn cũng nói như vậy, hại người không nhẹ.
“Ta cược với ngươi!” Bao Duyên nhảy lên.
Cừu Lãng Hành cười cười: “Ta là người đọc sách, cược với ta cũng được, vẫn như khi nãy, trước tiên phải đối với ta một câu.”
Triển Chiêu nhíu mày, thấy cạnh tay Cừu
Lãng Hành có giấy bút, trên giấy có ba cặp câu đối, khi nãy Bao Duyên
cũng vừa đối câu đối vừa cược.
Cừu Lãng Hành ung dung cầm bút lên, lấy một tờ giấy mới, viết lên: thiên hạ hữu tình nhân chung thành quyến chúc. [tình nhân trong thiên hạ đều sẽ thành người nhà]
Bàng Dục chọc chọc Bao Duyên: “Ai, cái này ta không biết.”
“Chỉ một người được cược.” Cừu Lãng Hành cười nói: “Đối một câu cược một ván.”
Triển Chiêu hơi không vui, rõ ràng là Cừu Lãng Hành này đến gây phiền.
Bao Duyên nghĩ nghĩ, ở đây chỉ có một văn nhân là mình, tay cầm bút đang do dự thì bút lại bị người khác rút đi.
Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Ngọc Đường đã
đi đến cạnh hắn từ khi nào, lấy bút của hắn đi, viết một câu bên dưới
câu của Cừu Lãng Hành: thế gian hữu duyên nhân mạc thác nhân duyên. [người có duyên trong thiên hạ chớ lầm nhân duyên]
Cừu Lãng Hành cười cười, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh muốn cược với ta?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên gật đầu.
Triển Chiêu sờ cằm, đứng sang một bên chuẩn bị xem chuyện vui.
“Ván đầu tiên cược một vạn lượng được không?” Cừu Lãng Hành cười hỏi.
Bạch Ngọc Đường chìa tay về phía Bàng
Dục, hắn thì không sợ dùng tiền của Bàng Dục. Bàng Dục rất hiểu ý, sờ
tìm hết cả người, đưa ngân phiếu một vạn lượng qua, thêm một mảnh ngọc
bội một nghìn lượng.
Bạch Ngọc Đường đặt một vạn lượng lên
bàn: “Ta thua, ngân lượng này đưa cho ngươi, ta đưa ngươi thêm một vạn
lượng, nếu ngươi thua, xóa nợ của Bao Duyên.”
“Ha ha, công bằng.” Cừu Lãng Hành cười gật đầu, bỏ súc sắc vào chén lắc lắc, đặt lên bàn, nhường Bạch Ngọc Đường đoán.
Bạch Ngọc Đường còn chẳng nghĩ, nói ngay: “Nhất nhị tam, sửu.”
“Ha ha, ta đoán là tam tam tam, báo tử.” Cừu Lãng Hành nói, đưa tay mở nắp, ngay vào khắc hắn nhấc nắp lên,
Triển Chiêu đặt ly trà trong tay lên bàn… Mở nắp ra, nhất nhị tam.
Cừu Lãng Hành nhìn nhìn Triển Chiêu bên
cạnh, rồi cười nói: “Xem ra, nợ của ta và Bao công tử đã hết, cược thêm
một ván, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường tỏ ý bảo có thể, đặt
ngọc bội của Bàng Dục lên bàn, Cừu Lãng Hành sờ sờ túi tiền: “Vừa hay,
ta cũng có ngân phiếu một nghìn lượng.”
Triển Chiêu đi lấy ly.
Cừu Lãng Hành đột nhiên chỉ sang một bên, nói: “Triển huynh, không ngại đến đó ngồi một chút chứ? Còn có thể ăn điểm tâm.”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu khụ mấy tiếng, đành phải đi qua.
Cừu Lãng Hành lại nhấc bút viết một câu: bút hạ nhân gian yên hỏa. [khói bụi nhân gian dưới ngòi bút]
Bạch Ngọc Đường đối lại: kiếm thượng tứ hải phong vân. [mưa gió bốn biển trên thân kiếm]
Cừu Lãng Hành ngẩn người, cười nói: “Câu này của Bạch huynh không đối… Dưới bút của ta, thật sự viết bốn chữ
nhân gian yên hỏa, Bạch huynh lại dùng đao…”
Chưa nói xong, đã thấy Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Triển Chiêu.
Triển Chiêu đang ngồi uống trà ở bàn bên cạnh, đột nhiên đặt Cự Khuyết lên bàn, trên bàn vừa khéo có khắc một
bức tranh, là hình tứ hải phong vân.
“Đối rất hay!” Bao Duyên thầm bội phục, vậy mà Triển Chiêu cũng hiểu, hai người này ăn ý đến mức nào chứ?
Bàng Dục ngồi một bên chống cằm xúc
động, hai người này có bệnh sao? Tâm linh đã tương thông đến mức này
rồi, sao còn chưa thành người nhà nữa…
Cừu Lãng Hành bất đắc dĩ đành phải cầm lấy chén súc sắc, nhưng Bạch Ngọc Đường nói: “Để công bằng, lần này đến ta lắc chứ?”
Cừu Lãng Hành cười cười, đưa chén súc sắc cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy vẫy một cái, không hề lắc, đặt lên bàn.
Cừu Lãng Hành cười nói: “Tứ ngũ lục, tài.”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nhất nhị tam, sửu.”
Mở nắp ra, đột nhiên Triển Chiêu ho mấy tiếng, vỗ vỗ ngực.
Trong chén, nhất nhị tam, sửu.
Cừu Lãng Hành thở dài, bất lực nhìn Triển Chiêu một cái, Triển Chiêu nhìn trời.
Đưa túi tiền cho Bạch Ngọc Đường, Cừu Lãng Hành hơi tiếc nuối: “Xem ra vị tiền bối này nói đúng, cửu đổ vô thắng gia.”
Nói xong thì định đi, chợt Bạch Ngọc Đường nói: “Cược thêm một ván?”
Cừu Lãng Hành quay đầu lại: “Bạc huynh, ta thật rất muốn gỡ lại, nhưng không còn tiền để cược.”
“Cược một chuyện mà ngươi biết.” Bạch
Ngọc Đường thờ ơ nói: “Nếu ngươi thua, trả lời ta một câu, không được
nói dối, chỉ được nói thật.”
Cừu Lãng Hành do dự một lúc, cười hỏi: “Nếu ta thắng thì sao?”
“Ngươi định tiền cược.”
“Được.” Cừu Lãng Hành gật đầu: “Ta muốn cây bảo đao trong tay Bạch huynh.”
“Khụ khụ…” Triển Chiêu lại bắt đầu ho.
Bạch Ngọc Đường đặt ngân đao lên bàn, thoải mái nhận lời: “Có thể.”
Bàng Dục vươn dài cổ ra: “Ai da, vạn lượng hoàng kim cũng không mua được cây đao này, Bạch Ngọc Đường đúng là hào phóng.”
“Cửu đổ vô thắng gia, Bạch huynh đã
thắng hai ván, trên đời này không có ai thắng mãi được.” Cừu Lãng Hành
cầm bút lên, viết một câu lên giấy: nhân tâm bất túc xà thôn tượng. [Lòng người không đủ rắn nuốt voi]
Bàng Dục đến hỏi Bao Duyên: “Này, thư ngốc tử, câu này đối thế nào?”
“Câu này…” Bao Duyên sờ đầu nghĩ không ra, hơi lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, nếu không đối được, thì có tính là thua rồi không?
Nhưng Bạch Ngọc Đường cầm bút, viết từng chữ như rồng bay phượng múa đối lại hắn không chút do dự, viết là: thế
sự vô thường thử hí miêu. [chuyện đời khó lường chuột vờn mèo]
“Phụt… Khụ khụ.” Triển Chiêu vỗ ngực bụp bụp, lần này là sặc thật.
“Đối hay đối hay!” Bao Duyên kích động vỗ tay, nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường quả thật rất thông minh, loại câu này mà cũng đối được.
Bàng Dục ngồi bên cạnh xấu hổ nhìn hắn, nghĩ thầm, sai rồi, là vì loại câu này chỉ có Bạch Ngọc Đường mới đối được.
Triển Chiêu gãi tai, nghĩ thầm, con chuột nhà ngươi.
Cừu Lãng Hành cầm chén súc sắc, lắc lắc, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh vẫn tiếp tục đoán nhất nhị tam sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Phải.”
“Này, như vậy có được không?” Bao Duyên nhỏ giọng hỏi Bàng Dục.
Bàng Dục bất đắc dĩ nói: “Ai, ngươi cũng nghe thần tướng nói rồi, nhất nhị tam chắc chắn thắng! Khi nãy nếu
ngươi cũng đoán nhất nhị tam cũng sẽ không thua đến như vậy.”
Bao Duyên đá hắn một cái: “Ta không có!”
“Vậy ta đoán nhị tam lục, tài.” Cừu Lãng Hành chuẩn bị mở nắp, đột nhiên đưa mắt nhìn Triển Chiêu đang chuẩn bị
ho, “Triển huynh, có cần ho trước một tiếng không?”
Triển Chiêu cười xấu hổ, giả vờ ho ho mấy tiếng, “Gần đây không khí khô, cổ họng ngứa.”
Cừu Lãng Hành cười nhẹ, mở nắp, ngay trong một khắc mở nắp, đột nhiên, Tiểu Tứ Tử “hắt xì…”
Ngay sau tiếng hắt xì đó, viên súc sắc “lục” lăn một cái, biến thành “nhất”… Nhất nhị tam, sửu.
Cừu Lãng Hành thở dài một tiếng: “Bạch huynh thật may mắn.”
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: “Đa tạ.”
“Bạch huynh muốn hỏi gì? Cứ hỏi thoải mái.” Cừu Lãng Hành rất hào phóng.
Bạch Ngọc Đường cầm cây đao trên bàn lên, thờ ơ nói: “Không vội, sau này sẽ có cơ hội.”
Cừu Lãng Hành gật đầu, chắp tay với mọi người: “Hôm nay thật sự rất thỏa chí, lần sau tiếp tục, cáo từ.” Nói xong, đi ra ngoài.
“Xí, chơi thua rồi thì chạy.” Bàng Dục
cố ý đi đến cửa nói một câu. Vừa khéo, bên ngoài còn rất nhiều thư sinh
đang chờ xem chuyện vui, thấy thế liền cho là Bao Duyên đã thắng thật
rồi, xoay mặt nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Bao Duyên không chỉ tài năng
mà đổ súc sắc cũng toàn thắng, đã tâm phục rồi, không còn dám nói hắn
dựa vào thân thế của Bao Chửng để chiếm lợi nữa.
.
.
Bạch Ngọc Đường cược xong, quay đầu, thấy mọi người đều nhìn hắn, đặc biệt là Bao Duyên, vẻ mặt cực kì ngưỡng mộ.
Bạch Ngọc Đường đưa túi tiền cho Tề Tứ
Nhận, vốn cũng là tiền do lão nhân giúp thắng, nhất nhị tam chắc chắn
thắng, thần tướng đúng là thần tướng, danh bất hư truyền.
Mọi người đang chuẩn bị quay về, đột
nhiên thần tướng Tề Tứ Nhận âm u nói một câu: “Ta nói, Cừu đại tài tử
này là người Thường Châu đúng không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Ai da, ngươi xem ngân phiếu trong tay
hắn đúng là đủ loại, có của Tô Châu, còn có của Hoài Dương… Chậc chậc,
cả Vân Nam cũng có.”
Mọi đều sửng sốt, Bàng Dục cầm lấy xem
thử, lão nhân đang lật xem tên tiễn trang trên ngân phiếu trong túi tiền của Cừu Lãng Hành.
“Cái này, là đổi với người khác sao?” Bàng Dục hỏi.
“Tô Châu, Hoài Dương, Vân Nam?” Hai mắt
Triển Chiêu sáng lên: “Khổng Mậu đến từ Tô Châu, Ngụy Tịch Đồng là người Hoài Dương, tài tử Lưu Minh vừa chết đến từ Vân Nam…”
Bạch Ngọc Đường nhìn Tề Tứ Nhận đang giả ngơ một cái, trong lòng thầm hiểu, lão nhân này chính vì muốn túi tiền
của Cừu Lãng Hành, cho nên mới nghĩ ra ý cá cược.