Tiểu Tứ Tử đột nhiên hô một tiếng, Bạch
Ngọc Đường nhìn theo hướng tay bảo bối chỉ, thấy một đội binh mã thúc
ngựa chạy như bay từ cổng thành Khai Phong đến.
Đường trong Khai Phong, đặc biệt là con
đường lớn chạy khắp Khai Phong đến tận cổng thành này, hai bên đường rất nhiều hàng quán, người đi lại trên đường cũng nhiều, đi bộ còn dễ đụng
phải, đừng nói đến một đội nhân mã chạy thẳng từ cổng thành vào.
Lập tức, người ngã ngựa đổ. Người đi
đường kinh hãi chạy tán loạn, những người không kịp trốn bị đụng ngã
trên đất, đội nhân mã lại vẫn chạy tới, cửa hàng, quầy hàng hai bên
đường đổ rạp, khắp nơi hỗn loạn.
Móng ngựa làm bụi mù tung lên, con đường lớn của Khai Phong phồn hoa đầy tiếng kêu than.
Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử đứng giữa
con đường, thấy một con ngựa lớn lông nâu, ngựa còn đeo một cái mặt nạ
sắt, hệt như khi quân mã xuất chinh đánh giặc.
Người trên ngựa rất trẻ, nhiều lắm chỉ
khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng hành vi cử chỉ cực kì ngạo mạn,
thấy ngựa đụng trúng người người cũng không dừng lại, còn dùng roi ngựa
xua người cản đường, hét bảo bọn họ tránh ra.
Bạch Ngọc Đường thả Tiểu Tứ Tử xuống: “Tránh phía sau ta.”
Tiểu Tứ Tử vội trốn sau lưng Bạch Ngọc
Đường. Đại đa số người ở Khai Phong đều nhận ra Bạch Ngọc Đường, thấy có hắn ở đây, liền lũ lượt trốn sau lưng hắn không chạy nữa, quay đầu lại
nhìn.
Lúc ấy ngựa đã đến gần, thanh niên trên
ngựa thấy Bạch Ngọc Đường cản đường, liền hô lớn một tiếng: “Cút ngay,
đừng ngáng đường ngựa của ta!”
Sau lưng hắn, còn có mười mấy tướng sĩ đi theo, đều cưỡi ngựa, hoảng hốt đuổi theo gọi: “Tiểu vương gia, chờ đã!”
Bạch Ngọc Đường đời này hận nhất là quan phủ ỷ thế hiếp người, vừa nghe thấy là vương gia gì đó, trong lòng giận dữ, thân thích của Triệu gia đều có bệnh!
Ngựa đã chạy đến gần, hắn giơ chân đạp vào ngực con ngựa chạy trước một cái.
Con ngựa ấy làm sao chịu một một cước
của Bạch Ngọc Đường lên ngực, lảo đảo, ngã quỵ hai chân xuống, người
trên ngựa hoảng hốt, vội nắm lấy dây cương muốn lấy lại thăng bằng. Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo vạt áo trước của hắn, kéo xuống khỏi ngựa rồi
vung tay một cái, trực tiếp ném ra phía sau.
“A!” Người kia kêu to, bay đi, ngã mạnh
một cái còn may, đằng này còn rơi xuống chính xác trước đội nhân mã đang chạy từ phía sau tới. Hắn tái mặt, ôm đầu, Bạch Ngọc Đường muốn hắn nếm thử cảm giác bị ngựa giẫm.
Binh sĩ cưỡi ngựa phía sau vội kéo cương ngựa, liều mạng tránh, lần lượt ngã xuống, không ít ngựa cũng ngã, đội
nhân mã xem như dừng lại.
.
.
Nhìn ra con đường vốn náo nhiệt, binh mã đi qua trở thành một đống hỗn độn, rất nhiều người đi đường bị giật
mình, gặp phải tai bay vạ gió, có người còn bị thương tích, ngồi nép
sang một bên rên rỉ.
Trong tay Tiểu Tứ Tử còn đang cầm kẹo hồ lô Triển Chiêu cho, trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường thò đầu ra nhìn.
Người trẻ tuổi bị Bạch Ngọc Đường kéo từ trên ngựa xuống đang chật vật té ngã trên đất, khi nãy rơi mạnh một
cái, khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đều đau, tứ chi tê cứng không thể
động đậy, còn gãy mất một cái răng. Hắn sống sung sướng từ nhỏ, chưa
từng chịu cảnh thế này, ngửa mặt kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường đứng
trước ngựa.
“Tiểu vương gia!”
Binh sĩ té ngã đầy trên đất vội bò dậy, lao đến đỡ thanh niên kia.
Tiểu Tứ Tử nghe thấy ba chữ “tiểu vương gia” liền hiếu kì, vương gia ở đâu vậy?
“Ngươi là ai, dám tập kích tiểu vương gia, nên chịu tội gì?” Thị vệ dẫn đầu chất vấn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn áo số của
người nọ, không phân biệt được là nhân mã ở đâu, còn về Đại Tống triều
có bao nhiêu vương gia, hắn chỉ biết hai là Bát vương gia và Cửu vương
gia, còn lại đều là các vương gia kế thừa danh hiệu hữu danh vô thực,
giống như Sài Huỳnh vừa gặp trên thuyền khi nãy.
“A! Gia gia!”
Lúc ấy, có tiếng khóc kêu cách đó không xa: “Gia gia ta bất tỉnh rồi! Cứu mạng!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Tiểu Tứ Tử
phía sau vội chạy đến. Thấy một lão nhân nằm cạnh quầy hàng, xung quanh
đầy cam quýt bị đạp hư, lão nhân nhắm chặt hai mắt hôn mê bất tỉnh, một
tiểu hài tử khoảng tám chín tuổi đang khóc bên cạnh.
Tiểu Tứ Tử vội đưa xâu mứt quả cho tiểu
hài tử, rồi đưa tay bắt mạch cho lão nhân kia: “Bị ngất, không sao cả.”
Vừa nói vừa ấn vào nhân trung lão nhân, làm hắn tỉnh lại.
Có người bưng nước chạy vội đến, lúc này người đi đường cũng dần tuôn ra, ai nấy đều xôn xao hỏi nguyên do, biết được là do có người thúc ngựa vào thành thì xôn xao lên án.
Bạch Ngọc Đường thấy có nhiều bị thương, liền đi đến giúp.
Tiểu vương gia kia thấy đối phương chẳng hề để ý đến mình, thẹn quá hóa giận: “Tiện dân to gan này dám tập kích
bản vương, người đâu, bắt hắn cho ta!”
Vừa dứt lời, binh sĩ liền rút binh khí.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp bước lên, đột
nhiên có một bóng người lướt qua, sau đó là tiếng binh khí va chạm, khi
hoàn hồn lại mới thấy binh đao trong tay mình đều đã gãy ngang.
Cả đám cầm chuôi kiếm đứng ngơ ngẩn, một lam y nhân đáp xuống trước mặt, tra trường kiếm vào vỏ, chính là Triển
Chiêu. Triển Chiêu vừa đuổi theo Bạch Ngọc Đường đến, thấy hết tất cả,
cực kì giận dữ, tên bại hoại nào lại càn quấy như thế.
Bạch Ngọc Đường làm theo lời Tiểu Tứ Tử
nói, điểm huyệt cầm máu cho những người bị thương nặng, thấy khuôn mặt
Triển Chiêu tối sầm xuống, sát khí bừng bừng.
“Ngươi là kẻ nào?”
Người tự xưng là tiểu vương gia chỉ vào Triển Chiêu: “Có biết bản vương là ai không?”
Triển Chiêu cười lạnh một tiếng, lúc
này, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đã dẫn một trăm nha dịch và hai trăm thị vệ chạy đến, Công Tôn cưỡi ngựa, tay cầm hòm thuốc, thấy
khung cảnh như thế cũng giật mình, vội xuống ngựa chữa trị cho người bị
thương.
“Triển đại nhân.” Vương Triều đi đến
cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu chỉ vào tên tiểu vương gia và gần mười thị vệ phía sau: “Trói tất cả lại, giải về phủ Khai Phong.”
“Ngươi thật mạnh miệng!” Một tùy tòng
bên cạnh tiểu vương gia kia khinh thường: “Không phải chỉ đụng trúng vài tên điêu dân thôi sao, ai bảo bọn chúng cản đường, tiểu vương gia của
chúng ta là…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết lời,
Triển Chiêu đã phất tay áo, một tiếng “chát” vang lên, thị vệ kia há hốc mồm không rên được một tiếng, ngã xuống. Triển Chiêu nhân hậu, nhưng
cũng đã giận đến tỏa sát khí, nhưng giết người ở đây không có lợi gì,
cho nên chỉ vận nội lực cho binh sĩ kia một cái tát. Nhưng tên binh sĩ
kia cũng chịu không nổi, răng trong miệng lung lay cả, quỳ trên đất hộc
máu.
“Vương phó tướng!” Tiểu vương gia kia sợ hãi nhìn Triển Chiêu: “Ngươi… Ngươi dám xem thường mạng người.”
“Kẻ xem thường mạng người là ngươi!” Công Tôn đứng lên mắng: “Ngươi không thấy trên đường rất nhiều lão nhân hài tử sao?”
“Đúng! Phủ Khai Phong đã ban lệnh cấm
phóng ngựa vào thành, ai vi phạm trọng phạt!” Bách tính đến xem náo
nhiệt xung quanh càng lúc càng nhiều, không ít người đến giúp Công Tôn
khiêng người bị thương đi, một số khác vừa căm phẫn chửi mắng vừa ném
táo thối trứng gà rau cải, tiểu vương gia kia phải tránh né liên tục.
“Dừng tay!” Cuối cùng, tiểu vương gia
kia hô lớn, lớn một tấm lệnh bài ra, đắc ý nói: “Ta có miễn tử kim bài
do thái tổ ban cho, ai dám làm càn?”
Triển Chiêu nhìn tấm lệnh bài trong tay
hắn, thấy ở giữa có một chữ “Thạch”, hiểu ra. Thì ra là hậu nhân của
Tiết độ sứ Nghĩa Thành quân Thạch Thủ Tín.
Ngày trước khi Tống Thái Tổ bôi tửu thích binh quyền[dùng rượu tước binh quyền], các nghĩa huynh đệ cùng vào sinh ra tử, đều thành thật giao lại binh
quyền quy ẩn cố hương, sống những ngày vinh hoa phú quý. Thạch Thủ Tín
là một trong số đó. Thạch Thủ Tín và Triệu Khuông Dận rất thân thiết,
được ban miễn tử kim bài cũng không phải không có khả năng. Vị tiểu
vương gia này, có lẽ là thừa kế tước vị Uy Vũ Quận Vương của tổ tiên,
hiện đang làm một vương gia hữu danh vô thực ở Trần Châu, chỉ được hưởng phúc mà không có quyền lợi gì chính thức. Số binh mã dưới quyền hắn, có lẽ là phần còn lại của Trấn An quân ngày trước, thảo nào áo số rất lạ.
Thạch Thủ Tín khi về già tham lam vô độ chèn ép dân chúng, người đời phỉ nhổ, Thạch gia cũng sớm suy tàn, mấy trăm binh tướng còn lại hoàn toàn
dùng để hống hách.
Theo Triển Chiêu biết, Thạch gia có hai
hậu nhân, huynh trưởng Thạch Thiên Kiệt, hơn hai mươi tuổi, nghe nói văn võ song toàn. Nhị đệ Thạch Thiên Quỳnh chưa đến hai mươi, danh tiếng
rất tệ, kẻ này hẳn chính là Thạch Thiên Quỳnh.
Phủ doãn Trần Châu là bằng hữu của Bao
đại nhân, khi thường vẫn hay than vãn, nói tiểu vương gia này ngang tàng hống hách, cả ngày dựa vào tấm miễn tử kim bài Thái Tổ ngự ban hoành
hành ngang ngược. Hắn từng dâng tấu xin hoàng thượng nghiêm phạt, nhưng
Triệu Trinh bận tâm đến mặt mũi tổ tiên, để tránh cảnh hậu nhân nói
Triệu gia vong ân phụ nghĩa, cho nên vẫn nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng
chuyện hôm nay không đơn giản như vậy nữa, Thạch Thiên Quỳnh này xông
vào như thổ phỉ, khiến nhiều người bị thượng, nếu giải đến phủ Khai
Phong, Bao đại nhân sẽ phạt nặng, nếu không không thể làm yên lòng dân.
Thạch Thiên Quỳnh cũng không ngờ lại gây họa lớn như vậy, hắn thúc ngựa chạy từ Trần Châu đến đây, mua ngựa mới
ngoài thành, muốn thử xem. Hắn ở Trần Châu ngang ngược quen, không ai
dám cản hắn, cho nên hào hứng chạy thẳng vào Khai Phong, thế là gây họa
lớn.
Hắn bị Bạch Ngọc Đường kéo ngã, hiện tại đầu vẫn còn kêu ong ong, lại thấy một đoàn nha dịch từ phủ Khai Phong
đến, biết đã gặp nạn. Chỉ là hắn sĩ diện, lại ngạo mạn từ nhỏ, cho nên
vẫn lấy tấm miễn tử kim bài ra cố bướng.
Triển Chiêu mặc kệ hắn, vẫy tay với
Vương Triều Mã Hán: “Trói lại! Giải tất cả về phủ Khai Phong, Trương
Long Triệu Hổ và một trăm nha dịch ở lại xử lý tổn thất, giúp dọn đường
và cứu người bị thương.”
Lúc này, bọn Bao Duyên cũng đã đến, thấy ngay cảnh người ngã ngựa đổ trên đường lớn, hỗn loạn vô cùng.
“Chậc chậc.” Bàng Dục cau mũi: “Còn ngang ngược hơn ta trước đây, là ai làm?”
Bao Duyên kéo hắn một cái: “Đừng nhìn nữa, đi giúp cứu người.”
“Ha.” Bàng Dục chạy theo hắn đi cứu người.
Rất nhanh, Thạch Thiên Quỳnh và mười mấy binh sĩ bị trói lại, giải về phủ Khai Phong, chờ Bao Chửng xử lý.
.
…
.
Bao Chửng vốn đang thảo luận quy định
thi Hương với các lão học sĩ trong Thái Học Viện, đang đến lúc quan
trọng, lại có người đến báo, nói giữa trưa xảy ra chuyện.
Một là tiểu vương gia Sài Huỳnh mở tiệc mời thư sinh, một trong thư sinh trong đó tự sát, còn có mấy thích khách đến ám sát.
Một chuyện khác là tiểu vương gia Thạch
Thiên Quỳnh dẫn một đội nhân mã xông vào nơi đông đúc nhất Khai phong
hơn nửa dặm, bị Bạch Ngọc Đường hất ngã, Triển Chiêu đã trói người giải
về.
Khuôn mặt vốn đen của Bao Chửng lại đen
thêm mấy phần, ra lệnh trực tiếp đè Thạch Thiên Quỳnh xuống trước cửa
phủ Khai Phong, đánh bốn mươi gậy.
Có người hỏi có cần hỏi hoàng thượng không, Bao Chửng phất tay: “Không hỏi được.”
Mọi người liền đi.
Thật ra Bao Chửng không báo, Triệu Trinh cũng không hẳn không biết, đã sớm có người báo với hắn.
Lúc ấy, Triệu Trinh đang rất nhàn nhã,
thảo luận chuyện thi võ trạng nguyên với Triệu Phổ, vừa nghe nói Bao
Chửng đè người xuống đánh, cười cười: “Rất tốt, đánh đến gậy thứ ba mươi chín thì đi ngăn, xem như cho thái gia hắn chút mặt mũi.”
Trần Ban Ban hiểu ý đi sắp xếp người.
Triệu Phổ nhíu mày: “Thạch Thiên Quỳnh ở Trần Châu, Sài Huỳnh ở tận Vân Nam, chạy đến phủ Khai Phong làm gì?”
“Gần đây thi văn thi võ cùng tiến hành,
trong Khai Phong đầy nhân tài, có lẽ là đến để chiêu mộ nhân tài.” Triệu Trinh cười nhạt: “Ai, hoàng thúc, thúc xem trẫm làm hoàng đế dễ dàng
sao, tìm vài nhân tài còn có nhiều người giành như vậy, thúc cũng không
giúp ta.”
Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, nghĩ thầm ngươi thôi đi!
“Ai, may mà có Bao khanh san sẻ với
trẫm.” Triệu Trinh nói, liếc liếc Triệu Phổ: “Triển Chiêu và Bạch Ngọc
Đường còn có Công Tôn tiên sinh, ai cũng là nể mặt Bao khanh, mới làm
chút chuyện cho trẫm, bây giờ làm hoàng đế cũng không dễ.”
Triệu Phổ bật cười, không đùa với hắn nữa, hỏi: “Dự định xử lý Thạch Thiên Quỳnh thế nào?”
“Đánh gần chết cho hắn bớt tật là được,
tổ tiên hắn tham lam không ít, để hắn chảy chút máu, bồi thường cho
người cả con đường đó.” Triệu Trinh nói, để tấu chương xuống hỏi Triệu
Phổ: “Đúng rồi, bảo Tiểu Lương Tử thi võ trạng nguyên được không? Trẫm
vừa nói với nó vài câu trong quân doanh, hài tử này khó lường.”
“Nó còn quá nhỏ, vài năm nữa đã.” Triệu
Phổ vội tìm cớ lấy lệ. Công Tôn thương yêu Tiêu Lương cũng như Tiểu Tứ
Tử, nếu biết hắn muốn Tiêu Lương vào cung làm quan, nhất định nổi giận.
“Ai…” Triệu Trinh thở dài, “Ai cũng suy
tính tìm đường chen vào cung, các ngươi người nào người nấy cũng xem ta
như quái thú, ai.”
Triệu Phổ vội chào Triệu Trinh, trong
lúc hắn thở dài đến tiếng thứ một trăm linh một, chạy về phủ Khai Phong
xem chuyện náo nhiệt.
.
.
Phủ Khai Phong lúc này quả thật rất náo
nhiệt. Dưới sự cai quản của Bao Chửng trị an trong thành Khai Phong rất
tốt, đặc biệt là không được phép nhiễu dân, những kẻ nhiễu dân đều sẽ bị phạt đánh trước cửa phủ.
Tiểu vương gia Thạch Thiên Quỳnh đương
nhiên cũng không phải ngoại lệ, bị đè xuống đánh mông trước cánh cửa
nguy nga của phủ Khai Phong, đau đến mức khóc kêu trời gọi đất. Hắn được yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, chưa từng chịu khổ thế này, kêu gào
không ngừng.
Bạch Ngọc Đường về đến trước phủ Khai
phong, thấy tình cảnh này thì lắc đầu liên tục, đang định đi vào thì bị
Triển Chiêu túm tay áo.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn, thì thấy Triển Chiêu lầm bầm: “Chuyên gây họa.”
“Trả thù cũ sao, Triển đại nhân?” Bạch Ngọc Đường khoanh tay, dùng giọng lành lạnh hỏi.
“Ngươi ghen cái gì chứ, ta đâu có tin
hắn!” Triển Chiêu cau mũi: “Người đó ngày thường vẫn có chút khác
thường, đừng chấp nhặt với hắn.”
Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì, nếu Triển Chiêu đã có đề phòng, vậy thì được rồi.
“Đúng rồi, ngươi lên thuyền của Sài Huỳnh làm gì?” Triển Chiêu lại hỏi.
“Ta…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cảm
thấy nên sắp xếp câu từ lại một chút, xem làm sao để nói rõ chuyện tối
qua gặp quỷ, con quỷ đó còn là bằng hữu của Triển Chiêu.
Lúc ấy, Vương Triều đếm số gậy: “Ba mươi lăm, ba mươi sáu…”
Nhìn lại Thạch Thiên Quỳnh, đầu ướt đẫm mồ hôi, không còn sức để kêu nữa, khàn giọng rên rỉ, trên mông đã ướt máu.
Đoàn người vây quanh nhìn thấy, cũng có
phần không đành lòng, tuy tuổi không lớn nhưng ngang ngược hung hăng,
hiện tại cũng đã hả giận, may mà khi nãy không xảy ra chuyện nguy hại
mạng người.
Thạch Thiên Quỳnh vốn vẫn lớn tiếng kêo
gào mình có miễn tử kim bài, nhưng bị đánh mấy gậy đầu sáng suốt hơn một chút mới nghĩ ra, miễn tử kim bài đâu phải miễn đả kim bài, Bao Chửng
không đánh chết mình là được rồi không phải sao?! Lúc này mới nhớ ra lời ca ca dặn trước khi đi, thành Khai Phong không như phủ Trần Châu, phải
cư xử cẩn thận, đặc biệt là đừng đắc tội với người của phủ Khai Phong.
Đáng tiếc, đã muộn rồi!
Vào lúc ấy, có vài quan viên trong cung chạy đến, nhao nhao cầu xin, đều là do hoàng thượng sắp đặt.
Bao Chửng sầm mặt đứng quan sát, suy
nghĩ xem có bỏ nhẹ vài gậy không? Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, thì
chợt thấy một đội nhân mã từ xa chạy đến.
Người dẫn đầu khoảng gần ba mươi tuổi, người chưa đến, tiếng đã đến trước: “Không được tha, đánh thẳng tay!”
Mọi người đều sửng sốt, nhìn sang, thấy có khoảng mười hai mười ba người đến.
Một con ngựa trắng cao to dẫn đầu, một
người ngồi trên ngựa, tuổi hơn hai mươi, dáng vẻ nghiêm trang, mặc
trường bào thanh sắc, có cảm giác quyền thế, có thể nhìn ra võ công
không thấp.
Triển Chiêu nhìn kĩ, cảm thấy dung mạo người này có vẻ giống Thạch Thiên Quỳnh đang bị đánh.
“Đại ca…”
Thạch Thiên Quỳnh ngước mắt lên nhìn thấy người đang chầm chậm đi tới, mở miệng kêu một tiếng rồi ngất đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng cạnh nghe rõ, thì ra là huynh đệ.
Người kia đi đến trước mặt mọi người,
xuống ngựa, đến trước mặt Bao Chửng hành lễ: “Thạch Thiên Kiệt bái kiến
Bao đại nhân, xá đệ ngông cuồng gây họa, xin Bao đại nhân phạt nặng!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, ít nhất, nhìn từ biểu hiện, ca ca có vẻ chính chắn, quả nhiên
giống như lời đồn, Thạch Thiên Kiệt là văn võ song toàn… Gần đây thật
nhiều văn võ song toàn hội tụ về Khai Phong!
“Ai, quận vương không cần đa lễ.” Bao
Chửng thờ ơ đáp lại một câu, không gọi hắn là vương gia, như đang nhắc
nhở hắn, bớt phóng túng một chút.
Thạch Thiên Kiệt cuống quýt tạ tội với
Bao Chửng, còn bảo tùy tùng đi cùng nha dịch của phủ Khai Phong đến con
đường mà Thạch Thiên Quỳnh vừa phá hư giúp dọn dẹp, bồi thường tổn thất
cho bá tánh, tặng lễ tạ tội từng nhà.
Bao Chửng gật đầu, tuy Thạch Thiên Kiệt
này chỉ lớn hơn Thạch Thiên Quỳnh vài tuổi, nhưng chính chắn hơn nhiều,
ít nhất không ngông cuồng như đệ đệ.
Một lát sau, Bàng thái sư đến, vừa khéo
làm thuyết khách cho hoàng thượng, mời Thạch Thiên Kiệt về dịch quán,
mang Thạch Thiên Quỳnh về dạy bảo lại.
Thạch Thiên Kiệt gật đầu cảm tạ rồi dẫn người đi.
.
.
Bạch Ngọc Đường thấy chuyện đã lắng lại, xoay người định đi. Nhưng chưa được mấy bước đã bị gọi lại, quay đầu
nhìn… Triển Chiêu đang túm chặt tay áo không cho hắn đi.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ đi tới, Triển Chiêu liều mạng túm lại, hai người đấu mắt trước cửa phủ Khai Phong.
“Khụ khụ.”
Ngay khi ấy, Bao Chửng ho một tiếng,
nói: “Triển hộ vệ, khi nãy Âu Dương tướng quân nói, thuyền của Sài vương gia đã được niêm phong, thi thể cũng ở trên thuyền. Hai người chờ Công
Tôn trị thương cho bách tính xong rồi thì cùng đi điều tra, xem thử có
liên quan đến các thư sinh tự sát trước đây không.”
“Được.” Triển Chiêu gật đầu, cảm giác được Bạch Ngọc Đường lại muốn chạy, dứt khoát ôm chặt lấy cánh tay hắn.
“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
“Đi tra án đó.” Triển Chiêu nhướng mày, cười híp mắt hỏi: “Cùng đi?”
“Ta không phải người của quan phủ.” Tuy
Bạch Ngọc Đường đang cự tuyệt, nhưng trong mắt chỉ toàn mặt cười của
Triển Chiêu, vô thức lại bị hắn kéo đi vài bước.
Triển Chiêu híp mắt: “Ngươi đang giận dỗi chuyện gì?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, nhìn nơi khác.
Triển Chiêu quan sát sắc mặt hắn, hiển nhiên là chưa hết giận.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Triển Chiêu sáp tới, hỏi nhỏ: “Giận cũng phải có lý do chứ?”
“Giận đương nhiên phải có lý do.” Bạch Ngọc Đường trừng lại.
“Vậy thì là gì?” Triển Chiêu mở to mắt chờ: “Nói ra nghe thử?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Ta quên rồi.” Nói xong, lại xoay người muốn đi.
“Không cho đi!” Triển Chiêu ôm cánh tay hắn đi đến hướng con thuyền: “Quên rồi vậy là không giận nữa.”
“Quên vì sao giận không có nghĩa là không giận.”
“Ai, đừng trẻ con như vậy, học theo ta,
rộng rãi một chút!” Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường đi phăng phăng:
“Ngươi xem ngươi vô duyên vô cớ giận lại còn quên mất lý do mà ta cũng
không giận, cho nên ngươi không nên giận nữa, ngươi thấy có đúng không?”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu nói cho choáng váng, hơi bất lực, bản lĩnh cưỡng từ đoạt lý của Triển Chiêu tăng lên rồi!
Đến gần con thuyền, cách khá xa vẫn thấy được Cừu Lãng Hành vẫn đang đứng đó, hiện tại hắn đứng dưới một cây hoa đào, hoa đào vừa rụng, cánh hoa vờn theo gió.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, hình ảnh
này sao mà giống cảnh dưới gốc hạnh hoa tối qua? Nhưng lúc này là thanh
thiên bạch nhật, hẳn là người đó không thể đột nhiên biến mất được?
Đang ngẩn người, Triển Chiêu bên cạnh
dùng khuỷu tay chọc chọc hắn: “Này, quả nhiên ngươi vẫn còn giận, sao
vậy? Trước đây hai người từng gặp mặt, rồi kết oán sao?”
Bạch Ngọc Đường không nói gì: “Miêu Nhi, ngươi chắc chắc bằng hữu của ngươi là người sống?”
Triển Chiêu chớp chớp, xoay sang nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường thấy hắn nhìn mình chăm chăm, liền hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Ừm…” Một lúc sau, Triển Chiêu hỏi Bạch
Ngọc Đường: “Vậy, có phải ngươi muốn nói, ngươi từng gặp một con quỷ rất giống hắn, cho nên đi theo hắn?”
Bạch Ngọc Đường rất kinh ngạc, Triển Chiêu nghĩ theo đúng ý hắn mà hoàn toàn không chút hoài nghi, liền gật đầu: “Không sai.”
Triển Chiêu nhíu mày, có chuyện khác thường vậy sao?”
Ngay vào lúc ấy, Cừu Lãng Hành đi đến: “Triển huynh, chờ huynh đã lâu rồi.”
Triển Chiêu nghĩ thầm, chờ ta làm gì? Không phải ngươi sắp dự thi sao, sao chưa về ôn bài.
“Khi nãy có chút hiểu lầm, sợ huynh
không vui, nhưng trên thuyền có án mạng, ta đoán huynh sẽ quay lại ngay, cho nên chờ ở đây.” Cừu Lãng Hành nhìn Triển Chiêu cười cười: “Mời
huynh ăn một bữa, xả giận, thế nào?”
Dù sao cũng là bằng hữu nhiều năm hơn nữa tính tình người này khác thường, thích đùa dai, Triển Chiêu cũng đã quen rồi.
“Vị này chính là Bạch Ngọc Đường sao? Hân hạnh.” Cừu Lãng Hành vừa nói vừa chắp tay chào Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chỉ gật nhẹ đầu, có vẻ rất lãnh đạm.
Cừu Lãng Hành bật cười, đưa tay khoác
vai Triển Chiêu: “Ta đến Thái Bạch Cư đặt chỗ, một lát nữa dùng cơm? Ta
mang rượu quế hoa huynh thích từ Thường Châu đến, mẫu thân ta tự tay
nấu.”
“Vậy sao?” Triển Chiêu nghe đến ba chữ
“rượu quế hoa” lập tức cười híp mắt, Bạch Ngọc Đường cũng thích uống
rượu, Triển Chiêu liền áp sát đến hỏi: “Này, một lát nữa cùng đi đi? Cừu bá mẫu là người nấu rượu nổi tiếng, rượu quế hoa của bá mẫu là đặc sản
của Thường Châu.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, tay
của Cừu Lãng Hành vẫn còn nằm trên vai Triển Chiêu, lần đầu tiên nghe
thấy ba chữ “rượu quế hoa” mà lại thấy ngán. Không nói gì nữa, xoay
người đi lên thuyền, vứt lại một câu: “Hôm nay không có hứng thú.”
Bạch Ngọc Đường đi rồi, Triển Chiêu càng bực bội hơn, rốt cuộc con chuột này giận chuyện gì chứ, cả rượu quế hoa cũng không uống.
Cừu Lãng Hành bên cạnh cũng cười: “Bạch
Ngọc Đường quả nhiên quái dị như trong truyền thuyết, không làm phiền
huynh tra án, ta đi trước, một lát nữa gặp ở Thái Bạch Cư.”
Triển Chiêu từ biệt Cừu Lãng Hành, bước
nhanh lên thuyền, thấy Bạch Ngọc Đường đã đi vào khoang thuyền, đang
ngồi cạnh thi thể thư sinh tự sát.
Triển Chiêu đi đến, ngồi chồm hổm xuống cạnh hắn.
Cách thư sinh kia chết có hơi kinh
khủng, tay hắn cầm một cây bút gãy, bút bị bẻ gãy, vết gãy hình vạt xéo, chính là công cụ hắn dùng để tự vẫn. Cả cây bút bị máu thấm đỏ, hơn nửa cánh tay thư sinh kia cũng vậy, máu văng ra rất xa.
Triển Chiêu thấy trên đất có một tờ giấy bị máu thấm ướt hơn nửa.
Đưa tay nhặt lên nhìn, trên giấy viết hai chữ: đường cùng.
Bạch Ngọc Đường nhặt nửa cây bút kia lên, bên trên có một chữ “Sầm” rất rõ.
Hai người ghép hai thứ lại với nhau, thở dài, lại nữa! Bút tiên này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
.