Tường bên ngoài phủ Khai Phong cuối cùng cũng trắng đẹp trở lại, Bao Chửng sầm mặt không nói gì thêm, chạy đến
Thái Học Viện. Hôm nay còn phải bận rộn chuyện thi Hương, con cháu tự có phúc của con cháu, tiểu hài tử trong nhà giận dỗi hắn không quản.
Bao Duyên tiếp tục học bài, người trong
phủ Khai Phong không ai dám làm phiền, sợ gây ra chuyện ảnh hưởng đến
việc thi cử của hắn.
“Tiểu Màn Thầu, không cần lo lắng vậy đâu.” Tiểu Tứ Tử vắt người trên bàn, giúp Bao Duyên mài mực.
Từ sáng sớm Tiêu Lương đã theo Triệu Phổ đến quân doanh, gần đây ngoài học võ công, nó còn phải học thêm một
thứ, chính là binh pháp đánh giặc do Triệu Phổ dạy. Gần đây Triệu Phổ
càng lúc càng nghiêm khắc với Tiêu Lương, thời gian một ngày bị luyện
công và học bài lấp đầy, Công Tôn lại bận xem bệnh, không ai chơi với
Tiểu Tứ Tử. Vừa khéo Bao Phúc bị Bao Chửng bắt đi sai vặt, thế là Tiểu
Tứ Tử đảm nhiệm chức tiểu thư đồng của Bao Duyên.
“Ta không có lo lắng, Tiểu Tứ Tử.” Bao
Duyên gãi đầu gãi tai, “Tiểu Tứ Tử cũng thấy tài năng của Ngụy Tịch Đồng rồi, ai… Không ngờ những nhân tài như thế lại không được tham gia thi,
quả nhiên đại Tống ta nhân tài lớp lớp, rất nhiều người tuổi trẻ tài
cao!”
Tiểu Tứ Tử liếc liếc hắn: “Vậy mà còn nói không lo lắng.”
“Tiểu~ Màn~ Thầu~”
Hai người đang nói chuyện, chợt có tiếng kêu gào vang từ sân bên ngoài vào, mặt Bao Duyên lập tức sầm xuống,
nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Đều là do Tiểu Tứ Tử ban cho, tên quỷ đáng ghét
Bàng Dục cứ gọi ta là Tiểu Màn Thầu.”
Tiểu Tứ Tử ngửa cái mặt tròn vo lên cười với Bao Duyên, Bao Duyên lập tức hết giận.
“Này, ngươi còn đọc sách sao? Đã nói là phải thư giãn rồi!” Bàng Dục kéo Bao Duyên: “Đi, chúng ta đi xem chuyện vui.”
“Đi đi, đừng làm phiền ta.” Bao Duyên vội rút tay lại, nhìn Bàng Dục chằm chằm: “Ngươi, đừng quấy rầy ta, hôm nay ta bận!”
“Bận cái gì chứ, thật sự có chuyện rất
vui!” Bàng Dục ngồi xuống cười khì khì nói: “Tối qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không biết giận dỗi chuyện gì, Bạch Ngọc Đường nửa đêm bỏ
chạy, dường như tức suýt chết. Sáng sớm hôm nay Triển Chiêu sầm mặt đi
ra, ta nghe Bao Phúc nói, tối qua bằng hữu tốt của Triển Chiêu đưa thư
đến, rất có thể Triển Chiêu đã đi gặp bằng hữu rồi.”
“Vậy thì thế nào?” Bao Duyên ngơ ngác nhìn Bàng Dục.
“Ngươi quên rồi sao, tối qua thần tướng
đã nói! Gần đây Triển Chiêu có đào hoa vận! Nhưng hắn không nói Bạch
Ngọc Đường cũng có đào hoa, hoa này không phải hoa đó, nghĩa là hoa có
vấn đề!” Bàng Dục thật sự là lo sợ thiên hạ không loạn, “Nói tóm lại là
ta cảm giác lần này chắc chắn có chuyện vui để xem, đi mau! Đừng trốn
trong nhà đọc sách nữa, bao nhiêu đấy chữ, ngươi đọc nhiều năm như vậy
rồi vẫn chưa chán sao?”
“Cút! Đọc rách vạn quyển sách…”
“Được rồi…” Bàng Dục vừa định ngắt lời
hắn, đột nhiên lại cảm thấy có sát khí bắn từ bên dưới lên. Hắn giật
mình, cúi đầu nhìn thì thấy Tiểu Tứ Tử đang phồng má nhìn mình, một lúc
lâu sau mới hỏi: “Đào hoa vận?”
“Khụ khụ.” Bàng Dục ngoắc ngoắc ngón tay với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đi xem chuyện vui không?”
“Hửm!” Tiểu Tứ Tử cau chặt mày, rất cảm giác rất nguy hiểm.
“Xem chuyện vui gì?”
Ngay lúc ấy, chợt có tiếng hỏi từ bên ngoài.
Bàng Dục và Bao Duyên quay đầu lại nhìn, thì thấy thần tướng ung dung đi đến, thấy Tiểu Tứ Tử, liền đưa tay nhéo má bảo bối: “A, tướng mạo tiểu oa nhi thật tốt, đại phú đại quý phúc
lớn mạng lớn trường mệnh bách tuế!”
Bàng Dục ở bên cạnh trề môi: “Ai cũng biết mệnh nó tốt.”
Lão nhân ngẩng đầu nhìn Bàng Dục, chậc chậc mấy tiếng: “Ai da, ấn đường của ngươi thâm đen, gần đây có tai ương máu… Ứm.”
Lão nhân chưa kịp nói hết, Bàng Dục đã
đưa tay bịt miệng hắn: “Ai da, lão nhân chết tiệt, phi phi phi! Ngươi
đừng rủa ta, lão tử có tai ương máu huyết đến tận bây giờ vẫn còn nữa
sao?!”
Bao Duyên lo lắng nhìn lão nhân, thấy
lão nhân quay sang nhìn mình, vội ôm trán, nói: “Vãn… Vãn bối không tin, làm người không biết thiên mệnh vẫn tốt hơn!”
Lão nhân chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên nhướng mày, thần bí gật đầu: “Ô…”
“Ngài, ngài ô cái gì?” Bao Duyên hơi căng thẳng.
“Không có gì, không phải ngươi không
muốn biết sao, vậy thì ta không nói.” Lão nhân cười hắc hắc bế Tiểu Tứ
Tử lên: “Đi, chúng ta đi xem chuyện vui.”
Tiểu Tứ Tử tuy ngắn nhỏ, nhưng tròn xoe
hơn nữa cũng khá nặng, những người tập võ như Triệu Phổ bế đương nhiên
dễ dàng, nhưng Công Tôn muốn bế thì phải rất cật lực, không ngờ lão nhân gầy ốm lại khỏe như vậy?
Tiểu Tứ Tử nắn nắn cánh tay lão nhân, cảm thấy rất gầy, liền hỏi: “Gia gia bế nổi không? Tiểu Tứ Tử rất béo.”
Lão nhân cười lớn: “Có gì nói đó, hài tử ngoan, không bằng thế này, sau này gia gia không bế ngươi nổi nữa, thì
ngươi cõng ta, thế nào?”
“Được!” Tiểu Tứ Tử gật đầu dứt khoát,
sau đó lại vân vê vạt áo lão nhân, hỏi: “Gia gia là thần toán sao? Cha
nói gia gia là thần tiên sống.”
Lão nhân nhướng mày: “Tiểu quỷ, muốn hỏi gì?”
Tiểu Tứ Tử chăm chú nhìn lão đầu một lúc, hỏi nhỏ: “Vậy, Miêu Miêu và Bạch Bạch, sau này sẽ thành người nhà chứ?”
Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau, tiểu tử hỏi trúng điểm quan trọng rồi, miệng vàng lời ngọc của thần toán im rồi.
Không ngờ lão đầu cười ha ha vài tiếng,
cố ra vẻ thần bí: “Thiên cơ bất khả lộ, trên đời này có rất nhiều thứ
nói rõ ràng ra sẽ không còn thú vị nữa. Chuyện quá rõ ràng, làm sao còn
gì vui để xem, đúng không?” Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử chạy đi.
Bàng Dục vội kéo Bao Duyên chạy theo.
“Ta phải đọc sách.” Bao Duyên vùng vẫy.
“Đọc cái rắm, Tiểu Tứ Tử bị lão nhân đó
bế đi rồi, chúng ta phải theo xem chừng, nếu không Công Tôn về chắc chắn sẽ chém chết chúng ta!” Nói xong, kéo Bao Duyên chạy ra ngoài.
.
…
.
Từ sáng sớm Triển Chiêu đã có cảm giác
người xung quanh đều nhìn mình chằm chằm, còn tụm lại xì xầm với nhau,
hắn bắt Tử Ảnh lại hỏi nguyên do, mới biết được chuyện Bạch Ngọc Đường
để lại “thư” trên tường phủ Khai Phong, nghiến răng ken két, nghĩ thầm,
chuột, ngươi chờ đó!
Đi từ phủ Khai Phong ra, Triển Chiêu tỏa sát khí bừng bừng, tuy là đi đến khách điếm Lăng Vân, nhưng hai mắt
quét khắp bốn phía tầm nã bạch y nhân, tìm kiếm tung tích con chuột kia!
Đi một lúc, khách điếm Lăng Vân đã cách không xa phía trước.
Triển Chiêu đứng trước khách điếm khoanh tay suy nghĩ, hắn không hiểu được vì sao hôm qua Bạch Ngọc Đường đột
nhiên trở mặt, có điều… Dường như vấn đề là từ Cừu Lãng Hành, mình nhắc
đến Cừu Lãng Hành, Bạch Ngọc Đường liền không vui.
Suy nghĩ một lúc lâu, Triển Chiêu thở
dài, cuối cùng vẫn không bước vào cửa khách điếm, mà chuẩn bị quay lại
Thái Bạch Cư mua một vò rượu ngon, rồi lại về tìm con chuột thích hờn
dỗi đó.
Nhưng Triển Chiêu vừa xoay người, chợt nghe có tiếng gọi: “Triển huynh?”
Triển Chiêu ngẩn người, quay lại…
Một thư sinh mặc thanh sam đứng trước
khách điếm, tay cầm vài quyển sách, thư sinh này khoảng hai mươi lăm
tuổi, dung mạo anh tuấn, phong thái nho nhã. Hắn thấy Triển Chiêu, lập
tức cười tươi chạy đến: “Đã lâu không gặp!”
Triển Chiêu thấy hắn, không đi được nữa, liền cười gật đầu: “Cừu huynh, đã lâu không gặp.”
“Huynh đến tìm ta sao? Đi uống một chén?” Tâm trạng Cừu Lãng Hành rất tốt.
“A… Được.” Triển Chiêu không tiện từ chối, nghĩ, vừa đi vừa tìm Bạch Ngọc Đường vậy.
“Lần đầu tiên ta đến Khai Phong, chắc
hẳn huynh rất rất quen đường? Dẫn đường cho ta?” Tính cách Cừu Lãng Hành có vẻ rất phóng khoáng, hay cười, kéo Triển Chiêu đi tới trước.
.
.
Cách đó không xa, Bàng Dục trốn trong
ngõ nhỏ, hỏi thần tướng đứng phía sau: “Này, lão gia tử, ngài thử tính
cho tiểu tử ấy xem, có tai ương đổ máu gì sắp đến không?”
Bao Duyên đẩy Bàng Dục một cái: “Đừng nói bậy!”
“Sao, hắn đắc tội Bạch Ngọc Đường, không chết cũng mất lớp da, các ngươi nghĩ Bạch Ngọc Đường là thiện nam tín
nữ sao!” Bàng Dục nghĩ đến chuyện trước đây, “Nhớ lại trước đây làm sao
hắn ôn hòa được thế này, cha ta cũng sợ hắn.”
Tiểu Tứ Tử phồng má đứng một góc giận dỗi: “Sao Miêu Miêu lại thân mật với người đó như vậy?”
“Đã nói là đồng hương của Triển đại ca,
các ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy có được không, hơn nữa, người đó chỉ
là một thư sinh trói gà không chặt, Triển đại ca và Bạch đại ca đều là
giang hồ hảo hán, không có chuyện gì đâu.”
“Ừm…”
Lúc ấy, Tề Tứ Nhận vẫn im lặng nhìn chưa nói tiếng nào đột nhiên sờ cằm, nhìn chằm chằm Cừu Lãng Hành đi cạnh
Triển Chiêu phía trước một lúc lâu, đột nhiên mở miệng: “Mưu đồ bất
chính.”
“Sao?” Bàng Dục nghiêng đến hỏi: “Lão nhân, tiểu tử đó là người xấu?”
“Mặt người dáng quỷ.”
Một câu này của lão nhân, làm Bàng Dục rùng mình: “Này, ngài đừng nói kinh khủng như vậy có được không?”
“Tướng mạo của hắn là loại mượn xác hoàn hồn đúng chuẩn.” Lão nhân cười lạnh: “Tiểu tử Triển Chiêu… Không biết
có ứng phó được không, mong đừng chịu thiệt.”
“Miêu Miêu rất lanh lợi!” Tiểu Tứ Tử ưỡn ngực hô.
“Sao?” Lão nhân nhìn Tiểu Tứ Tử nghi ngờ: “Ta cảm thấy con mèo đó hơi ngốc.”
“Không phải!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt lắc
đầu, nói rất chắc chắn: “Ngoại trừ khi đối diện với Bạch Bạch, những lúc khác Miêu Miêu siêu thông minh, đụng đến Bạch Bạch mới biến thành mèo
ngốc!”
Mọi người đều kinh hãi nhìn Tiểu Tứ Tử: “Sao lại nói vậy?”
Tiểu Tứ Tử đắc ý hếch mặt: “Cha và Cửu Cửu đều nói vậy!”
Ba người nhìn nhau, Bàng Dục thấy Triển
Chiêu và Cừu Lãng Hành đã đi xa, lại không thấy bóng Bạch Ngọc Đường
đâu, hơi buồn bực: “Bạch Ngọc Đường đâu? Không ở khách điếm Lăng Vân
theo dõi sao?”
“Ta tính thử.” Lão nhân bấm độn tính: “Có rồi, trên Đông Hồ.”
“Đông Hồ?” Bàng Dục thắc mắc: “Đến Đông Hồ làm gì? Rất xa đây.”
“A!” Bao Duyên vỗ trán: “Đông Hồ là chợ
sách, gần đây các tài tử chuẩn bị thi Hương trong Khai Phong đều đến đó
mua sách và kết giao bằng hữu.”
Bàng Dục bừng tỉnh: “Khó trách sao ta không biết, thì ra là nơi bán sách, Bạch Ngọc Đường đi mua sách?”
“Có lẽ hắn muốn điều tra chuyện Khổng Mậu mua bút.” Lão đầu cười hắc hắc: “Tiểu tử này thú vị, đi, chúng ta theo dõi tiếp.”
Bốn người lập tức chuyển sang đường tắt, chạy vội đến Đông Hồ.
.
…
.
Vừa khéo, Cừu Lãng Hành hỏi Triển Chiêu
đến đâu dạo, Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy trước khi làm rõ tại sao Bạch Ngọc Đường giận, thì tốt nhất không nên để hai người này gặp
mặt.
Cừu Lãng Hành đến để thi Hương, liền dẫn hắn đi chợ sách… Vậy đi Đông Hồ đi, ở đó nhiều sách, cũng nhiều thư
sinh, Bạch Ngọc Đường không thích đi.
Thế là, hai người cũng đến Đông Hồ.
.
…
.
Lại nói về Bạch Ngọc Đường, sáng sớm đã
canh giữ trước cửa khách điếm Lăng Vân, cảm thấy mình rất buồn cười,
không phải Triển Chiêu chỉ đi gặp bằng hữu thôi sao, hắn nhiều bằng hữu
không phải mình không biết, quá không tiêu sái. Thế là, dứt khoát đi làm chuyện đứng đắn, đi điều tra xem là ai muốn giết Tây Môn Dược, đương
nhiên phải bắt đầu từ Khổng Mậu, thế là đến chợ sách.
Hắn đến Đông Hồ, vốn định tìm nơi nào có nhiều thư sinh điều tra thử, nhưng đến nơi mới phát hiện thư sinh chật
cả đường đi. Bạch Ngọc Đường nhíu mày, muốn về, nhưng về rồi cũng không
có gì làm, như vậy mới nghĩ ra, thì ra trong Khai Phong ngoại trừ Triển
Chiêu, không còn gì đáng cho mình ở lại.
Bất đắc dĩ thở dài, Bạch Ngọc Đường chắp tay đi tới trước, lên một cây cầu đá, đứng trên cầu, nhìn thuyền bơi trong hồ.
Trong hồ có không ít thuyền lớn, trong
có một chiếc cực lớn. Bạch Ngọc Đường hơi cau mày, con thuyền này từ đâu đến, thân thuyền màu vàng sáng nói rõ là thuyền của hoàng thân quốc
thích, rất nhiều thư sinh ngồi trên thuyền, trong ba tầng ngoài ba tầng, trong khoang giữa thuyền còn có tiếng đàn vọng ra.
Bạch Ngọc Đường hiếu kì, không biết đó là nơi nào, đáng tiếc không có Triển Chiêu ở đây, nếu không hỏi hắn là biết đáp án rồi.
Phát hiện bản thân lúc nào cũng nghĩ đến Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn trời, xoay sang hỏi một người qua
đường, đó là thuyền của ai.
Bạch Ngọc Đường cũng giống Triển Chiêu,
tuy là người giang hồ, nhưng là nổi danh anh tuấn lễ độ, ngày thường cư
xử nho nhã, dáng người cũng không to lớn, nên các thư sinh không sợ hắn. Các thư sinh nói với Bạch Ngọc Đường, đó là thuyền của Trấn Viễn Hầu,
tiểu vương gia Sài Huỳnh.
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, Sài Huỳnh?
Từng nghe nhưng chưa từng gặp… Trấn Viễn Hầu này không phải ở Vân Nam
sao? Sao lại đến Khai Phong?
“Sao trên thuyền của Trấn Viễn Hầu toàn là thư sinh?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“À, nghe nói vị Sài vương gia này thích
kết giao với hào kiệt trong thiên hạ, dù là văn hay võ, chỉ cần có tài
hắn đều thích. Nghe nói thuyền của hắn đã neo đến mùa đông, sắp có thi
Hương, cho dù là đến thi văn trạng nguyên hay võ trạng nguyên, chỉ cần
cảm thấy mình có đủ bản lĩnh, thì đều lên con thuyền đó, mọi người cùng
luận bàn một hồi, thì trở thành bằng hữu, ai có khó khăn gì hắn cũng
giúp.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong, cũng không
nghĩ nhiều, hẳn là một quan lớn thích giúp người, không hỏi thêm gì,
xoay người chuẩn bị qua cầu.
Nhưng hắn vừa đi đến giữa cầu, nhìn sang phía con thuyền kia lần nữa, đột nhiên sững người.
Hắn thấy một nam tử mặc thanh sam bước
nhanh lên thuyền, lẫn vào đoàn người, dường như đã đi vào khoang thuyền. Bạch Ngọc Đường đứng trên cầu nhìn chằm chằm, ảo giác sao? Người khi
nãy, chính là thư sinh bay theo gió tối qua hắn thấy dưới cây hạnh trong sân phòng Triển Chiêu. Nếu như đêm qua là ảo giác, vậy hiện tại hắn
đang thấy thứ gì?
Bạch Ngọc Đường nhảy khỏi cầu, đi vội đến phía con thuyền.
Đến trước thuyền lớn, Bạch Ngọc Đường
vừa định nước lên, chợt có hai thị vệ đi đến ngăn lại, cười nói với hắn: “Vị công tử này, hôm nay vương gia chỉ mời người đọc sách, không tiếp
các khách khác.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hai người, hỏi: “Ta giống người không biết chữ?”
“Ơ…” Các thị vệ đành phải chắp tay với hắn: “Công tử, ngài đeo đao.”
Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không
lằng nhằng với các thị vệ này, xoay người đi. Nhưng hắn cũng không đi
xa, đi dọc theo bờ một lát, tìm được nơi không người, thi triển khinh
công nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.
Lên thuyền rồi, đương nhiên không còn ai ngăn cản hắn, Bạch Ngọc Đường tìm kiếm tung tích của thư sinh quỷ dị
kia giữa một thuyền đầy thư sinh.
.
…
.
Triển Chiêu bồn chồn dẫn Cừu Lãng Hành
đến chợ sách, Cừu Lãng Hành rốt cuộc cũng nhịn không được phải hỏi:
“Triển huynh có việc sao? Nếu bận công vụ thì không cần đi cùng ta.”
“A, không…” Triển Chiêu xoa mũi, trong
lòng thầm bực bội, rõ ràng là con chuột đó vô lý, sao mình phải bồn chồn như có lỗi? Cớ gì mà con chuột đó được quyền vô lý? Là chuột thì hay
lắm sao? Là con chuột bạch thì có thể ngang tàng vậy sao? Là Cẩm Mao Thử thì có thể không thèm màng đạo lý bò lên đầu Ngự Miêu ta vênh váo sao?
Cừu Lãng Hành thấy Triển Chiêu lúc thì
ngẩn người, lúc thì biến ra đủ loại biểu cảm, nhịn không được cười lên:
“Triển huynh, nhiều năm không gặp, tính tình vẫn thoải mái như trước.”
“Sao?” Triển Chiêu ngơ ngác xoay mặt
qua, không nghe được lời hắn nói, chỉ lọt được hai chữ “thoải mái”, nghĩ thầm, “thoải mái” cái gì? Con chuột đó không thoải mái một chút được
sao? Bình thường thì chẳng thấy cảm xúc, lại chẳng có biểu cảm, đột
nhiên lại thất thường như thế!
“Ô?” Cừu Lãng Hành chỉ một con thuyền lớn neo bên bờ hồ phía trước, hỏi Triển Chiêu: “Đó là thuyền gì?”
Triển Chiêu nhìn qua, lập tức nhận ra
gia huy của Viễn Hầu Phủ, liền nói: “Có lẽ là thuyền của Trần Viễn Hầu
Sài Huỳnh, nghe nói Sài Huỳnh thích người tài, có lẽ là mở hội thư sinh
gì trên đó…”
“Nghe rất thú vị, hay là chúng ta cũng đến đó?” Cừu Lãng Hành hưng phấn kéo Triển Chiêu đi.
Triển Chiêu thì rất muốn ngăn lại, một,
hắn không quen biết gì với Trấn Viễn Hầu. Hai, Sài Huỳnh là hậu nhân của Chu Thế Tông Sài Vinh, nói khó nghe thì, nếu trước đây Thái Tổ Triệu
Khuông Dận không dẫn binh chiếm giang sơn, thì hiện tại thiên hạ vẫn là
của họ Sài. Vì vậy nên tuy Sài gia rất giàu có, nhưng vẫn bị ngăn cách
khỏi hoàng quyền. Nghe nói Sài Huỳnh rất tài giỏi, hoàng thượng khó mà
không dè chừng hắn.
Triển Chiêu đương nhiên không muốn dính
líu nhiều tới hắn, nhưng lại không tiện ngăn Cừu Lãng Hành, trong lúc
hắn khó xử thì đã đến trước con thuyền.
May mà có gia tướng ngăn cản, nói thư
sinh vào được, võ sinh không thể. Triển Chiêu như trút được gánh nặng,
vội bảo Cừu Lãng Hành vào một mình, hắn đi quanh một lát.
Cừu Lãng Hành đã lên thuyền, không tiện xuống, bảo Triển Chiêu chờ một lát, hắn vào xem một chút rồi sẽ xuống.
.
.
Triển Chiêu chắp tay sau lưng đứng cạnh
thuyền, vừa khéo một người bán kẹo hồ lô đi qua, hắn liền mua một cây,
nói với một cây đại thụ cách đó không xa: “Tiểu Tứ Tử, ăn kẹo hồ lô
không? Hôm nay nắng to như vậy, phơi nắng đen coi chừng về bị đánh
mông.”
Một lúc sau, Tiểu Tứ Tử thò đầu ra, Bao Duyên, Bàng Dục và Tề Tứ Nhận cũng xấu hổ thò đầu ra, cười lấy lòng với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn trời: “Các ngươi đến đây làm gì?”
“À! Mọt sách Bao Duyên muốn đi mua sách!” Bàng Dục lập tức đem Bao Duyên ra làm lá chắn.
“À…” Triển Chiêu hiểu ý gật đầu, đưa kẹo hồ lô cho Tiểu Tứ Tử, “Cho nên từ phủ Khai Phong đến khách điếm Lăng
Vân rồi đến đây có đúng không?”
Cả đám xấu hổ.
Bên này đang nói chuyện, đột nhiên, trên thuyền xôn xao, có tiếng la vọng đến.
Triển Chiêu nhíu mày, nhảy lên thuyền,
các thư sinh trong khoang thuyền xô đẩy nhau chạy ra ngoài, Triển Chiêu
túm một người lại hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không biết, khi nãy một thư sinh đang viết thư pháp bình thường, đột nhiên bẻ gãy bút tự vẫn…” Vài thư sinh tranh nhau nói.
Triển Chiêu ngẩn người, nghĩ thầm gần đây thư sinh đều bị bệnh sao, lại tự vẫn?
Nhưng hắn còn chưa kịp đi vào trong, một tiếng thét chói tai vọng ra, sau đó, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên, dường như có người đánh nhau, lại có tiếng thị vệ hô: “Bảo vệ hầu gia!”
Triển Chiêu lướt vào khoang thuyền, vạt
đoàn người ra xem, thì thấy không ít thị vệ ngã xuống đất, một bóng
trắng quen mắt đang đối chiến với ba hắc y nhân giữa khoang thuyền.
Triển Chiêu lập tức có cảm giác choáng váng, nhìn trời… Không phải chứ, con chuột đó lại gây họa rồi sao?
Mang tâm lý hài tử nhà mình gây chuyện
thì gia trưởng phải phụ trách, và hài tử nhà mình đánh nhau với người
khác thì nhất định phải đi giúp, Triển Chiêu chạy đến.
Bạch y nhân kia chính là Bạch Ngọc
Đường, sau khi hắn dùng vài chiêu đơn giản chế ngự được ba hắc y nhân,
Triển Chiêu tiến đến điểm huyệt ba người.
Nhìn lại phía trước, Trấn Viễn Hầu Sài
Huỳnh hoảng hốt nhìn bọn họ, bên chân hắn, là một thư sinh đã cắt cổ,
tay cầm một cây bút đã gãy.
Đồng thời, bên ngoài ồn ào, rất nhiều
binh sĩ xông đến, đều là thủ hạ của Sài Huỳnh, bên trong có không ít
nhân sĩ giang hồ. Triển Chiêu hơi nhíu mày, Sài Huỳnh chiêu mộ đám người giang hồ đó làm gì?
Sài Huỳnh dường như cũng bị giật mình, ngồi trên ghế dựa, hoảng hốt nhìn mọi người.
“Hầu gia, không sao chứ?” Vài thị vệ trong phủ hầu gia hỏi Sài Huỳnh.
“Ư… A.” Sài Huỳnh hoàn hồn lại, hít sâu một hơi, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trước mắt, lắc đầu ý bảo không có gì.
Triển Chiêu thật không hiểu, sao Bạch Ngọc Đường lại ở đây.
Nhưng Bạch Ngọc Đường lúc đó thì lại nhíu mày nhìn ra ngoài, như đang tìm thứ gì.
“Này.” Triển Chiêu kéo tay áo hắn, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại.
“Bạch Ngọc Đường, ngươi lên thuyền gây chuyện, có ý gì?”
Triển Chiêu còn chưa kịp hỏi, một đạo sĩ đứng cạnh Sài Huỳnh dã dùng kiếm chỉ vào Bạch Ngọc Đường, chất vấn.
Bạch Ngọc Đường còn không liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Triển Chiêu nhận ra người này, ngoại
hiệu của hắn là Nhất Diệp Tán Nhân, tên thật là Hoàng Phù, giỏi dùng ám
khí, thanh danh trên giang hồ cũng không cao, thì ra đã theo Sài Huỳnh.
“Ai, Hoàng đạo sĩ, vị thiếu hiệp này đã
cứu tiểu vương.” Sài Huỳnh vừa nói vừa đi đến chỗ Bạch Ngọc Đường:
“Chẳng lẽ các hạ chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đỉnh đỉnh đại
danh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, Bạch Ngọc Đường đã xoay người ra khỏi khoang thuyền, tiếp tục tìm người.
Có lẽ cả đời này Sài Huỳnh cũng chưa từng bị phớt lờ như thế, xấu hổ đứng yên tại chỗ.
Khóe miệng Triển Chiêu nhẹ nhàng nhếch
lên, cười chắp tay với mọi người, rồi xoay người đuổi theo, Bạch Ngọc
Đường đang tìm thứ gì?
Sài Huỳnh vốn định chào hỏi Triển Chiêu một chút, không ngờ hắn cũng không thèm để ý đến mình, lại càng thêm xấu hổ.
Lúc đó, ngoài khoang thuyền, Âu Dương
Thiếu Chinh đã dẫn người đến, vừa nghe nói có hắc y nhân tập kích Sài
Huỳnh rồi lại có thư sinh tự sát, vội cho người đi báo quan. Song song,
Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy rất đau đầu, mấy ngày này là khoảng
thời gian bận rộn nhất, vậy mà Trấn Viễn Hầu còn từ Vân Nam xa xôi chạy
đến đây, hắn muốn làm gì?
.
.
Bạch Ngọc Đường ra khỏi khoang thuyền, lập tức thấy bóng người mà mình tìm phía trước, bước tới một bước.
Thư sinh trên đầu thuyền dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường hơi ngờ vực, thư sinh và kẻ khi nãy dường như không phải một? Nhưng lại rất giống hắn. Là mình
nhớ lầm dáng vẻ người tối qua, hay nhìn lầm người khi nãy?
Đang suy nghĩ, chợt nghe Triển Chiêu phía sau hỏi: “Cừu huynh?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu, thấy Triển Chiêu chạy đến.
“Triển huynh.” Cừu Lãng Hành cười bất
đắc dĩ, hỏi Triển Chiêu: “Vị bằng hữu này của huynh, dường như có gì
hiểu lầm ta, bảo ta tránh xa huynh một chút.”
Triển Chiêu ngẩng người, đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hơi buồn cười nhìn thư
sinh kia, khi nãy hắn thấy một người có tướng mạo tương tự thư sinh tối
qua lên thuyền, liền lên theo. Nhưng vừa vào khoang thuyền lại thấy có
thư sinh tự sát, vừa sửng sốt một chút mà thư sinh kia đã biến mất. Hắn
đang định đuổi theo, nhưng ngay vào lúc đó lại có hắc y nhân tập kích
Sài Huỳnh. Sài Huỳnh gặp nguy hiểm, nếu như là Bạch Ngọc Đường trước
đây, hắn còn lười quan tâm, nhưng ở đây là Khai Phong, nếu Sài Huỳnh bị
giết, vậy Triển Chiêu sẽ không khỏi bị hỏi tội, thế là hắn liền can
thiệp, cứu Sài Huỳnh một mạng. Mà từ đầu đến cuối, chưa từng nói một câu với thư sinh kia, hắn ăn nói lung tung như thế, lý do là gì?
Triển Chiêu nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường, cũng ngẩn người.
Cừu Lãng Hành cười bất đắc dĩ, hỏi Bạch
Ngọc Đường: “Có phải vị thiếu hiệp này hiểu lầm chuyện gì không? Ta và
Triển huynh là bằng hữu.”
Triển Chiêu kéo nhẹ góc áo Bạch Ngọc Đường: “Này, chuyện gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường xoay sang đối diện với Triển Chiêu, một lúc sau mới hỏi: “Hắn chính là vị bằng hữu ngươi nói?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường đeo đao lên: “Vậy ngươi cẩn thận một chút, không thể tin được kẻ này.” Nói xong, xoay người đi.
“Này?” Triển Chiêu đuổi theo, Bạch Ngọc
Đường thả người nhảy xuống thuyền, đi qua chỗ bọn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội chạy theo, Bao Duyên và Bàng Dục nhìn nhau, thần tướng Tề Tứ Nhận
bên cạnh vuốt râu, dùng vẻ mặt rất thâm thúy nhìn bọn họ.
Cừu Lãng Hành nhún vai nhẹ một cái: “Hắn là bằng hữu của huynh? Khi nãy bỗng dưng hùng hổ xông tới.”
“Đừng nói nữa.” Triển Chiêu thở dài: “Bạch Ngọc Đường không nói dối, sao huynh lại vu oan cho hắn?”
Cừu Lãng Hành cười khổ, nhìn Triển Chiêu: “Ta và huynh là bằng hữu bao năm, huynh không tin ta?”
Triển Chiêu lắc đầu bất đắc dĩ: “Huynh
không hiểu hắn, Bạch Ngọc Đường là kẻ mặt than, huynh bảo hắn làm ra vẻ
hùng hổ hắn cũng không làm được.”
“Chắc chắn vậy sao?” Cừu Lãng Hành chậc
chậc mấy tiếng: “Huynh và hắn thân thiết lắm sao? Ai cũng có một mặt
huynh không thể hiểu được.”
Triển Chiêu quan sát Cừu Lãng Hành một
chút, nụ cười trên mặt dần biến mất, gật đầu: “Phải… Ai cũng có một mặt
huynh không thể hiểu được.”
Cừu Lãng Hành thấy Triển Chiêu gần trở
mặt, đành phải giải thích: “Được rồi, ta thấy hai người quen biết, hắn
lại vô duyên vô cớ nhìn ta chằm chằm, cho nên nói đùa một chút.”
Khóe miệng Triển Chiêu giật một cái: “Huynh lại nói sai một điểm.”
Cừu Lãng Hành nhíu mày.
“Thứ Bạch Ngọc Đường không thích nhất là thị phi, chuyện có duyên có cớ hắn còn lười quan tâm, chuyện vô duyên
vô cớ đương nhiên sẽ không làm.” Triển Chiêu vừa nói vừa vỗ nhẹ vai hắn: “Tuyệt sắc giai nhân hắn còn lười nhìn, nhìn huynh chằm chằm, chắc chắn là có nguyên nhân, có lẽ ta cũng rất hứng thú với nguyên nhân đó, cho
nên huynh kín đáo lại một chút.”
Cừu Lãng Hành hít sâu một hơi: “Triển huynh, thiên vị như vậy, ta sẽ đau lòng.”
Triển Chiêu không còn gì muốn nói, thờ ơ chắp tay một cái: “Chúc Cừu huynh đỗ cao, tạm biệt ở đây.” Nói xong,
tung người xuống thuyền, chạy mất.
Cừu Lãng Hành đứng dựa trên thuyền lắc
đầu, nhìn Triển Chiêu đuổi theo bóng ảnh xa xa, khóe miệng dần dần nhếch lên, cười rất mờ ám.
Bàng Dục hỏi lão nhân bên cạnh: “Thần tướng, tình trạng gì thế này?”
Tề Tứ Nhận cười cười: “Tình trạng Tiểu Tứ Tử nói.”
“Sao?” Bao Duyên và Bàng Dục đều không hiểu, nhìn lão nhân.
“Quên rồi sao? Không phải Tiểu Tứ Tử
từng nói sao, chỉ khi Triển Chiêu đối mặt với Bạch Ngọc Đường mới là con mèo ngốc, bình thường thì cực kì tinh quái.” Lão nhân cười ha ha xoay
người đi, Bàng Dục vừa thở dài đuổi theo, vừa kéo Bao Duyên phía sau:
“Ngươi nói xem, bọn họ không cao thâm như vậy sẽ chết sao?”
“Là do ngươi nông cạn!” Bao Duyên cũng chạy tới.
.
…
.
Mà lúc đó, vạt áo dưới của Bạch Ngọc Đường đi phía trước bị Tiểu Tứ Tử kéo kéo: “Bạch Bạch, chờ Miêu Miêu nữa!”
Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử lên: “Yên tâm, Triển Chiêu sẽ đuổi theo.”
“Vậy sao?” Tiểu Tứ Tử cầm cây kẹo hồ lô ôm cổ Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch không giận nữa?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Có vẻ thú vị.”
“Ô?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, đột nhiên thoáng thấy bụi mù bốc lên, há hốc miệng chỉ: “A, Bạch Bạch mau nhìn!”