Nữ nhân quỷ dị kia đến rồi đi chỉ trong
chớp mắt, từ lúc xuất hiện đến khi biến mất đều vô thanh vô tức, Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngây ngốc tại chỗ, nếu bảo là hoa mắt… Đâu thể
có chuyện nhiều người như vậy cùng hoa mắt!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ra
ngoài khơi, lúc này trên mặt biển đã trống không, ngoại trừ bọt nước
trắng tung và lớp sương mù thì không còn gì nữa, đừng nói đến người!
Tương Bình đang ở tiền viện, khi hắn lao ra cũng kịp nhìn thoáng qua một cái, nhưng sau đó vì trận gió kia mà
còn chưa kịp nhìn rõ thì người đã biến mất! Hắn bảo các gia đinh phụ
trách canh giữ trên đảo báo lại tình trạng các hố lửa.
Lúc này, bọn Triệu Phổ và Công Tôn cũng chạy đến.
“Thấy quỷ rồi?” Có thể đời này Công Tôn còn chưa gặp quỷ, hơi hưng phấn, chạy đến trước nhất, túm lấy Triển Chiêu hỏi: “Nữ quỷ?”
Triển Chiêu há hốc, gật đầu cũng không được lắc đầu cũng không xong.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng chạy theo ra, đứng sau lưng Công Tôn hiếu kì nhìn ra phía biển, muốn tìm nữ quỷ.
Tử Ảnh và Giả Ảnh trên đài cao thấy rõ nhất nhảy xuống nói với bọn Triệu Phổ: “Là thật, chúng ta ở phía trên cũng nhìn thấy!”
“Từ phía trên cũng thấy được?” Công Tôn
cảm thấy rất là bực bội? Không phải quỷ sao, quỷ lẽ ra phải là hư ảnh
chứ… Bên trên bên dưới đều nhìn thấy được, quá kì lạ rồi?
“Có khi nào không phải nữ quỷ, là do
người giả thành không?” Khi Bạch Ngọc Đường hỏi ra câu này, tự bản thân
cũng cảm thấy hơi chột da, Triển Chiêu đột nhiên quay đầu lại, dùng đôi
mắt “sáng long lanh” không thua gì Tiểu Tứ Tử nhìn hắn một cái.
Hai người đồng loạt thở dài… Đau đầu, nếu là do người giả mạo, thì quả thật đã giả rất giống.
“Đương gia.”
Lúc ấy, gia đinh đã chạy đi kiểm tra trở về bẩm báo, nói đã xem xét hết toàn bộ Hãm Không Đảo rồi, không có Lân
Phấn và Lưu Hoàng, không có dấu vết bắt lửa nào, đương nhiên… Cũng không có quỷ.
Triệu Phổ khoanh tay nhìn mặt biển, lúc
hắn nghe tin chạy ra thì đã chậm rồi, đáng tiếc không thấy được nữ quỷ
đó… Theo lý mà nói đâu ai có thể tác quái trước mặt Bạch Ngọc Đường và
Triển Chiêu?! Mà hơn nữa, cho dù có tác quái, thì làm sao có thể bước đi trên biển? Quá ma quái rồi.
Trên biển chợt nổi gió, không khí dường như lại lạnh thêm vài phần.
Triển Chiêu đi đến sát bờ biển, sương
trên biển lờ mờ tan đi, từ thật xa dường như có tiếng xe ngựa chạy, nhìn ra xa, trước hòn đảo kì dị ngoài khơi dường như có một điểm đen đang
chầm chậm di động, hướng ra xa.
Đang định nhìn kĩ lại, chợt Tương Bình phía sau nói: “Nguy rồi, sắp nổi gió lớn rồi!”
“Gió lớn?” mọi người đều nhìn hắn.
“Phải, nếu sương mù thế này tan đi, chắc chắn sẽ có gió lớn, đêm nay sẽ không xảy ra chuyện nữa, một lát nữa
phỏng chừng còn có mưa lớn.” Tương Bình vừa nói vừa gọi mọi người mau
đưa thuyền còn neo bên ngoài vào cảng, trở về nghỉ ngơi.
Mà trong lúc mọi người bận rộn, phía
chân trời đã có ánh chớp và tiếng sấm vang lên, trong chớp mắt, cuồng
phong đã cuồn cuộn trên biển.
Triển Chiêu nhìn không rõ phía xa có
thuyền không, thấy mọi người đã gọi nhau trở về, liền ngồi xuống, vỗ vỗ
Tiểu Tứ Tử ngồi xổm bên bờ biển nhìn ra khơi phát ngốc: “Tiểu Tứ Tử, đi
thôi, gió lớn rồi.”
“A?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, dường như vừa hoàn hồn lại.
“Đi thôi.” Triển Chiêu đưa tay ra.
“A.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nắm tay
Triển Chiêu, cùng mọi người đi vào phòng. Trên đường đi, Tiểu Tứ Tử
thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn một cái, đồng thời đưa tay vẫy vẫy.
Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh, ánh mắt khẽ lướt qua, dường như Tiểu Tứ Tử đang vẫy tay chào ai đó, liền quay đầu lại nhìn một cái.
Nhưng phía sau ngoại trừ mặt biển với gió lốc cuồn cuộn thì không còn gì khác.
Trước khi vào phòng, Tiểu Tứ Tử lại liếc nhìn lần nữa, Bạch Ngọc Đường kéo bảo bối đến cạnh hỏi: “Vẫy tay với người nào vậy?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, đưa tay chỉ ra biển: “Di di.”
.
…
.
Tiểu Tứ Tử vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
“Tiểu Tứ Tử, di di ở đâu?” Công Tôn kéo bảo bối lại hỏi: “Không được nói dối.”
Nhưng Công Tôn vừa nói ra cũng cảm thấy không thể nào, Tiểu Tứ Tử từ nhỏ không biết nói dối, dù có được bảo cũng sẽ không nói.
“Ở bên đó.” Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ mặt biển.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, hai người đồng thời cùng nhìn ra xa, nhưng không có người?!
“Ai da.” Tương Bình thần thần bí bí đến
gần: “Nghe nói, mắt tiểu hài tử rất trong sạch, có thể nhìn thấy những
thứ đại nhân không thấy, có khi nào…”
“Lương Tử.” Triệu Phổ hỏi Tiêu Lương: “Có thấy không?”
Tiêu Lương sờ đầu, nó lanh lợi hơn Tiểu
Tứ Tử không ít, nhưng không dám nói dối Triệu Phổ… Ngẩng đầu nhìn Triệu
Phổ một cái, Triệu Phổ biết: Tiêu Lương cũng nhìn thấy!
“Dạ có, vừa nãy trong nước.” Tiêu Lương làm sao chịu nổi ánh mắt Triệu Phổ, thành thật trả lời.
“Tiểu Tứ Tử, sao lúc nãy không nói?” Công Tôn nhíu mày hỏi.
Tiểu Tứ Tử bĩu môi, đưa ngón tay đè lên môi: “Di di bảo con hư hư, không được nói.”
Mọi người càng nghe càng thấy quỷ dị, người đứng trong nước… Không thở sao?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại đi đến bờ biển nhìn thử, sau đó hỏi Tiểu Tứ Tử: “Di di còn ở đây không?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn một lúc, lắc đầu: “Không có, chắc là đi rồi.”
“Con biết người đó sao?” Hiểu con ai
bằng cha, Công Tôn biết Tiểu Tứ Tử hơi ngốc một chút, nhưng không đến
mức thấy người trong nước cũng không nói, không được đúng lắm.
“Ưm… Không biết.” Tiểu Tứ Tử xoay mặt đi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, thấy bảo bối chắp hai tay sau lưng, đầu
ngón chân nghiến tới nghiến lui trên mặt đất.
Công Tôn nhìn sắc mặt Tiểu Tứ Tử, chậc một tiếng, kéo kéo Triệu Phổ bên cạnh: “Nguy rồi.”
“Chuyện gì?” Triệu Phổ không hiểu nhìn Công Tôn.
“Tiểu bại hoại có chuyện giấu chúng ta!” Công Tôn nhíu mày: “Chắc chắn Tiểu Tứ Tử biết nữ quỷ đó!”
Triệu Phổ sờ cằm, tán thán: “U, ta đã sớm biết tiểu tử này là người gặp người yêu, ngay cả nữ quỷ cũng yêu…”
Chưa kịp nói hết đã bị Công Tôn hung hăng nhéo một cái.
.
.
Tối hôm đó, mọi người về phòng, Triệu
Phổ và Công Tôn đến phòng của bọn Triển Chiêu bàn bạc, trong phòng chỉ
còn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, đang ngâm chân chuẩn bị ngủ.
Thật ra mọi người chỉ giả vờ, tất cả đều đang trốn quanh phòng, nghe trộm hai tiểu hài tử nói chuyện trước giờ ngủ.
“Cẩn Nhi, trong chăn có lạnh không?” Tiêu Lương giúp Tiểu Tứ Tử đắp chăn, đưa tay sờ mặt trong chăn.
“Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa chọc chọc Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, ra ngoài xem thử có ai nghe trộm không!”
Công Tôn và Triệu Phổ ngoài cửa đều kinh hãi… Không phải là ngốc sao? Sao lại thông minh thế?!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mai phục
trên mái, hai người nhìn nhau một cái, nhìn trời, quả nhiên hiểu cha ai
bằng con, Công Tôn nghĩ cách, Tiểu Tứ Tử thoáng cái đã đoán ra.
“Không có.” Tiêu Lương mở cửa sổ nhìn quanh một chút, lại đóng lại: “Không có người.”
“Tiểu Lương Tử, khi nãy có thấy di di
không?” Tiểu Tứ Tử nắm tay áo Tiêu Lương hỏi: “Có phải là người hôm qua
chúng ta đụng trúng không?”
Mọi người bên ngoài đều kinh ngạc… Trước đây Tiểu Tứ Tử từng gặp nữ quỷ kia?! Nghĩ xong, đều bất mãn nhìn Công
Tôn và Triệu Phổ: chăm sóc tiểu hài tử thế nào vậy? Chuyện lớn như vậy
cũng không biết!
Công Tôn và Triệu Phổ thở dài.
Tiêu Lương gật đầu: “Thảo nào ta thấy quen mắt, chính là di di kì quái chúng ta gặp ở hậu sơn hôm qua.”
“Phải!” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Hôm đó ta đã nói di di là quỷ quỷ mà! Ngươi còn không tin.”
“Cẩn Nhi… Đừng nói mấy thứ ma quái đó, đang giữa khuya.” Tiêu Lương chui vào chăn, nhỏ giọng nói: “Là quỷ sao lại biết ăn uống!”
“Cái đó cũng đâu chắc chắn!” Tiểu Tứ Tử
bĩu môi: “Ta nghe nói, quỷ rất sợ bị nhiều người biết, chúng ta không
được nói với người khác, nếu không di di sẽ phải về điện Diêm La chịu
khổ.”
Mọi người liếc mắt nhìn Công Tôn và Triệu Phổ lần nữa, giáo dục thất bại nghiêm trọng!
Hai người tiếp tục thở dài.
“Cẩn Nhi, như vậy được sao?” Tiêu Lương
vẫn có chút không an lòng: “Có khi nào nàng ta liên quan đến chuyện
phóng hỏa Hải Long Bang không? Nếu vậy di di đã giết rất nhiều người,
chúng ta giúp di di là trợ Trụ vi ngược!”
“Không đâu!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nói:
“Không phải hôm qua khi chúng ta thấy di di Hải Long Bang còn chưa phát
hỏa sao! Hơn nữa, hôm qua khi phát hỏa, rõ ràng di di đang ở hậu sơn,
làm sao chạy đến phóng hỏa được!”
“Nàng ta là quỷ! Quỷ đều biết mấy thứ…” Tiêu Lương dùng tay ra dấu, “Nếu không nàng ta đến Hãm Không Đảo làm gì?”
“Ta biết!” Tiểu Tứ Tử thần bí nói: “Di di lặng lẽ nói với ta, nói đã đi rất lâu, muốn gặp Bạch Bạch một lần!”
Trên mái nhà, Triển Chiêu ngây người,
nhìn Bạch Ngọc Đường, các ảnh vệ xung quanh cũng nhìn hắn, tiếng sấm
trên trời càng lúc càng to.
Bạch Ngọc Đường cũng là mười phần nghi
ngờ, bản thân mình không biết nữ nhân đó… Mai di? Họ Mai hay tên Mai?
Khi nãy đã thấy dung mạo nữ nhân đó rồi, chưa từng gặp qua.
“Di di tìm Bạch đại ca làm gì?” Tiêu
Lương lo lắng: “Cẩn Nhi, ngươi nói chuyện riêng với nàng ta khi nào? Sao ta lại không biết!”
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng lầm bầm: “Di di rất đáng thương, hài tử bị người khác đoạt mất, còn bị đánh đập tra khảo!”
“Thật sao?” Tiêu Lương đi theo Triệu
Phổ, cái khác không học, nhưng học trọn vẹn tấm lòng hiệp nghĩa trừ bạo
giúp dân, vừa nghe đã cảm thấy đáng thương.
Bạch Ngọc Đường vừa chống cằm nằm trên mái phòng nghe, vừa nghĩ… Mình từng gặp qua nữ nhân như vậy sao?
“Thật ra, Cẩn Nhi.” Tiêu Lương nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy nàng ấy… Đầu óc không được bình thường.”
“Di di bị bệnh sao?”
“Đúng vậy, ngươi không cảm thấy di di
không được bình thường sao?” Tiêu Lương nói: “Nếu không đáng thương như
thế, Lô di di cũng đã không giữ di di ấy lại ở hậu sơn rồi.”
Mọi người nghe đến đây lại ngẩn người
lần nữa, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng không
hiểu, là người đại tẩu giữ lại? Vậy càng kì lạ!
Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, nếu là đại tẩu giữ lại thì dễ giải quyết rồi, thế là, hai người vội đi tìm Mẫn Tú Tú.
.
.
Hậu viện, Mẫn Tú Tú vừa trị xong cho
những người bị thương đang chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, trời đang đổ mưa
to, đột nhiên một nha hoàn chạy đến nói, Ngũ gia và Triển đại nhân đến.
Mẫn Tú Tú cũng không e ngại, khoác thêm
ngoại y sau đó gọi hai người vào nội thất, dù sao thì Bạch Ngọc Đường
được nàng nuôi từ nhỏ đến lớn, xem như là một nửa nhi tử.
“Dùng bữa tối chưa?” Mẫn Tú Tú cầm điểm
tâm đến bảo hai người ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường vội hỏi: “Đại tẩu,
nghe nói tẩu thu lưu một nữ nhân?”
Mẫn Tú Tú bật cười: “Hãm Không Đảo chúng ta ngày nào cũng thu lưu rất nhiều người, đa số là người gặp nạn trên
biển, nếu không thì là cô nhi quả phụ, đệ hỏi nữ nhân nào?”
Triển Chiêu nói: “A, Tiểu Tứ Tử gọi nàng ta là Mai di.”
“Mai di?” Mẫn Tú Tú nghĩ kĩ lại, vỗ tay một cái: “À! Nhớ ra rồi, đúng thật có một người tên Tiểu Mai.”
“Tiểu Mai?” Hai người đều sốt ruột, muốn Mẫn Tú Tú kể lại chi tiết về người đó, hay nhất là có thể gặp mặt một lần.
“A… Bây giờ sao?” Mẫn Tú Tú nhìn nhìn
hai người: “Trong Thiện Đường toàn là nữ nhân, giữa khuya thế này hai đệ đến không được hay lắm. Đúng rồi, hai đệ tìm Tiểu Mai làm gì?”
“Nàng ta làm sao đến được đây?” Triển Chiêu hỏi.
“À.” Mẫn Tú Tú gật đầu, kể chi tiết cho hai người.
Thì ra Mai di này là do Mẫn Tú Tú cứu được trên bờ biển một tháng trước.
Vùng thủy vực này thường có thuyền gặp
nạn, có lẽ là do dòng hải lưu, các thi thể, người may mắn sống sót, mảnh thuyền vỡ, đều bị dạt đến vùng nước cạn hậu sơn Hãm Không Đảo.
Mẫn Tú Tú dựng một Thiện Đường ở đó,
không xét lai lịch thân phận, đều thu lưu, trị bệnh lại cung cấp lương
thực. Nếu là còn đường sống còn người nhà, khỏe rồi sẽ đi thuyền của Hãm Không Đảo rời khỏi, nếu không còn nơi để đi thì cũng có thể ở lại.
Ngày hôm đó, Mẫn Tú Tú như thường lệ đến Thiện Đường xem bệnh, thấy vài gia đinh khiêng nàng ta về từ bờ biển.
Khi đó, trên tay nàng ta còn bị xích, hô hấp cũng rất yếu ớt, trên người đầy vết thương, Mẫn Tú Tú nhìn vóc dáng thì xác định nàng ta từng sinh
hài tử. Mất không ít sức mới tháo được xiềng xích xuống, trị bệnh, mấy
ngày nay đang dần dần hồi phục.
Mọi người đều nghĩ có thể là nàng ta bị
hải tặc bắt được, chịu không ít hành hạ, cho nên tinh thần không được
tỉnh táo, cho nên để nàng lại tạm thời ở lại đảo. Nàng ta ở hậu viện
giúp đỡ các việc lặt vặt, thỉnh thoảng cũng đến tiền viện đi dạo. Nửa
năm gần đây Bạch Ngọc Đường không về Hãm Không Đảo lần nào, đương nhiên
không biết… Hơn nữa lúc nào nàng ta cũng cúi đầu, trên Hãm Không Đảo có
rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của Tiểu Mai.
“Vậy tại sao Tiểu Tứ Tử lại nói nàng ta đi từ nơi rất xa đến chỉ để tìm Bạch huynh?” Triển Chiêu hiếu kì.
“Có sao?” Mẫn Tú Tú ngạc nhiên, “Đúng
rồi, hôm qua, cũng là ngày Hải Long Bang gặp chuyện, trên đảo không đủ
người, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng đến Thiện Đường hậu viện giúp khám
bệnh phát thức ăn, có thể là gặp Tiểu Mai lúc đó!”
“Đại tẩu, bọn đệ muốn gặp nàng ta.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Được.” Mẫn Tú Tú cầm ô, dẫn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến Thiện Đường hậu sơn tìm Mai di.
.
.
Bên này, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đang
chui trong chăn thì thầm, cửa phòng bị đạp mở, Công Tôn xụ mặt đi vào,
túm Tiểu Tứ Tử trong chăn ra, vỗ mông một cái: “Dám lừa cha!”
Tiểu Tứ Tử xoa mông, đành phải ngoan ngoãn kể lại chuyện mình gặp Mai di.
Hôm qua Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương thay
Mẫn Tú Tú đến Thiện Đường phát thức ăn, phát hiện một di di đứng ở cửa
nhìn dáo dác, dường như đang tìm kiếm ai đó. Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương
liền đi đến, hỏi di di tìm ai. Nàng ta nói là tìm nhi tử, nhưng không
nói được tên. Tiểu Tứ Tử lại hỏi, người đó hình dáng thế nào, nàng ta
nói là y phục trắng, rất rất tuấn tú.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liền cho rằng là Bạch Ngọc Đường.
Khóe miệng Triệu Phổ và Công Tôn giật giật, nghĩ thầm tiểu gia hỏa ngốc lợi hại, làm sao có thể là Bạch Ngọc Đường!
Sau đó Tiểu Tứ Tử lại trò chuyện vài câu với Mai di, cảm thấy tuy nàng ta ngây ngẩn hay tự lẩm bẩm, nhưng rất
đáng thương, vậy là liền làm bằng hữu với nàng ta.
Tiểu Tứ Tử còn nói Mai di không phải
người, là một vong hồn trốn từ điện Diêm La ra, rất khổ sở, cho nên sợ
Công Tôn tìm thấy nàng, sẽ xử lý như người xấu. Khi nãy thấy nàng ta
trong nước nhưng bảo mình đừng lên tiếng, thế là không lên tiếng.
.
…
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến Thiện Đường, Mẫn Tú Tú di vào, không bao lâu sau đã dẫn một nữ nhân khác ra.
Vừa liếc mắt nhìn, hai người lập tức hít sâu một hơi, đây không phải là nữ nhân vừa nãy đó sao!
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, dùng
mắt ra hiệu với hắn, dường như đang hỏi: có phải nàng ta không? Không
phải ta hoa mắt chứ?
Bạch Ngọc Đường gật đầu rất chắc chắn, trừ khi trên thế gian có hai người giống hệt nhau.
Nhưng vị “Mai di” này, chắc cũng chỉ có
mỗi Tiểu Tứ Tử gọi nàng ta là di di, tuổi tác không lớn, theo lý mà nói, theo phương pháp nhìn người của Tiểu Tứ Tử, lẽ ra phải là Mai tỷ tỷ mới đúng… Sao lại gọi là di di?
Mai di đi ra, vừa thấy Bạch Ngọc Đường
và Triển Chiêu, không kịp chờ Mẫn Tú Tú giới thiệu đã bước nhanh đến
cạnh Bạch Ngọc Đường nắm tay áo hắn, gọi: “Hân Nhi!”
Bạch Ngọc Đường chớp chớp, nhìn ra phía sau.
“Hân Nhi, là mẫu thân!”
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa sặc nước bọt.
Mẫn Tú Tú cố nhịn cười, đưa tay kéo nàng, nói: “Tiểu Mai, ngươi nhận lầm người rồi!”
“Không sai không sai!” Mai di lắc đầu
liên tục, túm chặt lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường không buông: “Là mẫu
thân không tốt, hai mươi năm trước đã bỏ con lại, con đừng trách mẫu
thân!”
Triển Chiêu đứng bên cạnh, nhìn nhìn
Bạch Ngọc Đường đang xấu hổ, chạy đến hỏi Mai di: “Vậy, Mai cô nương…
Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“A… Hai mươi bảy!” Mai di nói: “Mười bảy tuổi ta đã xuất giá rồi, uống thuốc mười năm, khó khăn lắm mới có được
một nhi tử bảo bối, là lão thiên mở mắt.”
Triển Chiêu đã hiểu được tổng thể, có lẽ là trước khi Mai di gặp nạn có một nhi tử bảo bối, sau đó nhớ nhi tử
đến điên, thần trí mới trở nên bất thường như vậy.
“Vậy thì đúng rồi!” Mẫn Tú Tú kéo Mai di nói: “Ngọc Đường chỉ nhỏ hơn ngươi vài tuổi thôi, làm sao là nhi tử của ngươi được?”
“Ai bảo thế!” Mai di nghiêm mặt nói:
“Hơn mười năm trước ta bỏ rơi Hân Nhi, khi đó Hân Nhi đã một tuổi rồi,
chính là Hân Nhi không sai!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều ngửa
mặt tính thử, hơn mười năm trước bỏ, hai mươi bảy tuổi sinh bảo bảo,
cộng thêm một tuổi của bảo bảo… Nói vậy nàng ta đã bốn mươi tuổi rồi?
Sao còn trẻ như vậy?
Mọi người tự ám thị, chắc chắn là bệnh rất nặng, bệnh rất nặng!
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường xấu hổ rút
cánh tay đang bị Mai di nắm chặt ra, Mẫn Tú Tú cũng khuyên Mai di: “Trở
về ngủ thôi, ngày mai lại nói tiếp, buổi tối mưa to gió lớn.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu,
cũng định đi, Mai di lại kéo Bạch Ngọc Đường, nói: “Trước đây mẫu thân
cũng từng đến thăm con, con năm tuổi đã bái sư học nghệ rồi! Còn nữa,
lúc con mười tuổi cùng sư phụ xuống núi, bắt được một con tiểu bạch mã,
cực kì vui mừng!”
Triển Chiêu nhìn lại Bạch Ngọc Đường và Mẫn Tú Tú, liền thấy sắc mặt hai người đều trắng bệch.
Mẫn Tú Tú há hốc, hỏi Mai di: “Cái đó… Tiểu Mai? Làm sao ngươi biết được?”
“Trước đây ta từng đến thăm Hân Nhi!”
Mai di nghiêm túc nói: “Còn nữa, con thường ngồi bên bờ biển đón gió
lạnh uống rượu… Giống như vừa nãy, cẩn thận bị lạnh.”
Mai di vừa nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vô thức lùi lại một bước, cảm giác sau lưng phát lạnh,
khi nãy thật sự là nàng ta?!
Lúc này Mẫn Tú Tú đang nhìn xuống mặt
đất, muốn xem thử sau lưng Mai di có bóng đổ không. Nhưng hiện tại trời
tối đen, trên trời dông tố vần vũ. Ánh sáng tia chớp chiếu trên mặt Mai
di, sắc mặt nàng ta trắng bệch, không biết có phải do mất ngủ không,
quầng mắt thâm đen tối om, ánh mắt lại trống rỗng vô hồn.
Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy bàn tay nàng ta đang nắm lấy mình lạnh buốt.
Triển Chiêu áp sát vào tai Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: “Nàng ta… Tóc ướt.”
Bạch Ngọc Đường sống đến ngày hôm nay, lần đầu cảm thấy sởn gai ốc, thật sự không phải người?!
Mẫn Tú Tú thì lại bắt đầu sốt ruột, kéo
mạnh Bạch Ngọc Đường ra sau lưng, giận dữ hỏi Mai di: “Rốt cuộc ngươi là ai? Là người hay quỷ?!”
Mai di nhìn Mẫn Tú Tú, có chút ngơ ngác.
“Người đâu!” Mẫn Tú Tú gọi gia đinh:
“Bắt nàng ta lại, dẫn đến tiền thính! Còn nữa, lập tức đến Tuệ Lăng Tự,
mời phương trượng đại sư đến đây! Mời cả Thiên Mục Quan Vương đạo trưởng đến!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay mặt
nhìn nhau, thấy Mai di bị bắt lại vẫn liên tục vùng vẫy, Bạch Ngọc Đường khuyên Mẫn Tú Tú: “Đại tẩu, có thể nàng ta bị bệnh, không đến mức
phải…”
“Không đến mức?!” Mẫn Tú Tú trừng mắt:
“Chuyện này còn chưa đủ nghiêm trọng sao! Ta muốn điều tra rõ ràng xem
là ma quỷ gây rối, hay là do cha ngươi trước đây phong lưu thành tính ra ngoài làm bậy.”
“Đệ là mẫu thân thân sinh!” Bạch Ngọc Đường vội vàng biện minh.
Mẫn Tú Tú đẩy hắn một cái: “Ai, chuyện này đệ đừng nhúng tay, tẩu và đại ca đệ xử lý!” Nói xong thì dẫn người đi.
.
.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu, thấy hắn đang rất là hứng thú chăm chăm nhìn mình.
“Nhìn cái gì.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên thấy đau đầu, đưa tay đỡ trán, sao lại có chuyện kì quái thế này.
Triển Chiêu đứng bên cạnh chọc chọc Bạch Ngọc Đường mấy cái: “Vừa nói đến, phụ thân ngươi phong lưu thành tính sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
“Đúng rồi, ngươi giống phụ thân hay mẫu thân?” Triển Chiêu hiếu kì nhiều nhiều hơn.
“Sao lại hỏi vậy?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“À!” Triển Chiêu nghiêm mặt nói: “Ngươi
nghĩ đi, nếu như giống mẫu thân ngươi… Oa, phụ thân ngươi có bệnh sao,
có nương tử xinh đẹp như vậy rồi còn ra ngoài phong lưu! Còn nếu giống
phụ thân… Hư! Vậy chắc chắn phụ thân ngươi hại không ít thiếu nữ tương
tư thành bệnh, nói không chừng ngươi còn không ít huynh đệ tỷ muội lưu
lạc dân gian.”
Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng hắn một
cái, lắc đầu bỏ đi. Triển Chiêu cười hì hì đi theo, cảm thấy rất là thú
vị, thở dài: “Ai, đáng tiếc Bao đại nhân không ở đây, nếu không đại nhân ngày thẩm dương đêm thẩm âm, có thể thẩm vấn nữ quỷ đột nhiên xuất hiện này. Nhỉ, Hân Nhi huynh?” [Láo quá =.= Ngũ gia, cắn nó!]
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn hắn một
cái, hắn phát hiện từ sau khi quen biết với Triển Chiêu, chuyện gì cũng
gặp được! Hơn nữa toàn là chuyện ma quái kì dị!