Câu chuyện Ngô Cương kể cho mọi người nghe cũng không quá bi thảm chấn động lòng người, có thể là vì khi kể đã được giản lược.
Khi đó những vị đương gia đầu tiên của
Hải Long Bang đều xuất thân từ hải tặc, cướp tàu giết người cũng đã làm
không ít. Mấy chục năm trước, bọn họ chiếm một hòn đảo, chuẩn bị xây
dựng đại trạch, cướp tiền khắp nơi. Một hôm bọn họ đánh cướp một con
thuyền đánh cá, sau khi giết người đánh cá, phát hiện thê tử của người
kia trong khoang thuyền rất xinh đẹp, liền nổi tà tâm.
Các đương gia đánh một trận, Thanh Long Vương thắng, đoạt nữ nhân kia về làm thê tử.
Nữ nhân ấy họ Diêu.
Thanh Long Vương tuy bản tính hung hăng
thô lỗ, nhưng cực kì trân trọng nữ tử kia, nhưng nàng lại hận Thanh Long Vương đến thấu xương, vì tình cảm của nàng và người đánh cá kia rất
thâm hậu, hai người chỉ vừa thành thân chưa được một tháng.
Không bao lâu, nữ tử ấy có thai, khi đó
rất nhiều người khuyên Thanh Long Vương bắt nàng phá thai, vì không biết là hài tử của người đánh cá trước đây hay của hắn. Nhưng Thanh Long
Vương yêu Diêu phu nhân sâu đậm, không đồng ý, nói dù hài tử là của ai
cũng không quan trọng, đều nuôi dưỡng như nhau. Sau đó mọi người bắt đầu xây dựng Hải Long Bang, khuếch trương thế lực, ổn định cuộc sống.
Hai năm sau, triều đình phái người đến bắt đầu bình định hải tặc trên biển, chỉnh đốn hải vụ.
Khi đó Tào Hân vừa tròn một tuổi, mà Hải Long Bang cũng ngày càng hưng thịnh, chuẩn bị từ bỏ con đường hải tặc,
liền giúp quan phủ tiêu diệt các bang phái hải tặc khác.
Một hôm, mật thám của Hải Long Bang chặn được một phong thử gửi cho quan phủ, trong thư tố giác những tội ác khi còn là hải tặc của Hải Long Bang, liệt kê đầy đủ chứng cứ về những lần
cướp của giết người.
Hải Long Vương cực kì giận dữ, ra lệnh
điều tra rõ việc này, cuối cùng có người mật báo, nói phong thư này là
do Diêu phu nhân viết, mọi người nhớ lại chuyện cũ, dù sao cũng có tật
giật mình, đều nghĩ phu nhân khả nghi.
Thanh Long Vương cũng không muốn tin,
tìm phu nhân đối chứng, nhưng chỉ kịp thấy Diêu phu nhân nhảy xuống biển tự vẫn, để lại một phong di thư, nguyền rủa Hải Long Bang và Thanh Long Vương không được chết yên lành, một ngày nào đó bị châm một mồi lửa
cháy trụi thành tro.
Ngô Cương kể xong thở dài: “Việc này chỉ có các lão nhân biết, không ai nói cho Tào Hân… Bây giờ nghĩ lại, không phải là cho một mồi lửa cháy trụi thành tro rồi đó sao.”
Mọi người nghe xong đều âm thầm gật đầu, thì ra có một đoạn ân oán như thế…
“Nếu như thật sự do nữ quỷ làm, vậy vì
sao sớm không đến muộn không đến, lại phóng hỏa ngay lúc này?” Triệu Phổ luôn nghĩ yêu ma quỷ quái gì đó là lời đồn nhảm, “Có khi nào là Tào Hân biết chuyện khi xưa, muốn báo thù cho mẫu thân nên bịa đặt ra? Dù sao
cũng chỉ có mỗi mình hắn thấy nữ quỷ.”
Triệu Phổ chỉ tùy tình hình nói một câu, nhưng lại khiến sắc mặt Ngô Cương trầm xuống, hắn cũng đang nghĩ như
vậy… Nhưng lại không có cách nào chứng minh.
.
.
Triển Chiêu đứng một bên, Thạch Đầu và
Tiễn Tử chạy tới chạy lui xung quanh, thuyền hơi chòng chành. Triển
Chiêu vốn không biết bơi lại cộng thêm trong đầu đang hỗn loạn, hiện tại chỉ cảm thấy choáng váng. Vội nhìn quanh tự tìm cách phân tán lực chú
ý… Thấy được Bạch Ngọc Đường đang dựa trên tay vịn ở đầu thuyền, nhìn ra xa còn có thể lờ mờ thấy được phế tích của Hải Long Bang.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ một lát, nắm Thạch Đầu đang chặn trước mặt mình lại, đè nó xuống bảo nó ngoan ngoãn một
lúc, bản thân thì lướt vòng qua, tới cạnh Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng đã nghe câu chuyện Ngô Cương kể, đang tự suy xét, phát hiện Triển Chiêu đi đến gần, quay đầu.
Triển Chiêu nhìn nhìn sóng biển dưới thân thuyền, đầu càng choáng, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Bạch Ngọc Đường thấy vậy liền hỏi: “Miêu Nhi, say sóng sao?”
Triển Chiêu vỗ vỗ đầu, nói ngắn gọn là khó chịu.
Bạch Ngọc Đường rót cho hắn một ly rượu nóng, Triển Chiêu uống cạn, cảm thấy khá hơn nhiều.
Ngay lúc ấy, các ảnh vệ phát hiện vài
người của Hải Long vẫn còn sống đang bám trên các mảnh gỗ, Ngô Cương và
Tương Bình đều rời thuyền đi cứu viện.
Trên thuyền không còn người lạ, Công Tôn liền hỏi Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường: “Tối qua các ngươi điều tra thế nào rồi?”
Triển Chiêu vừa định nói, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng “Meo”.
Sửng sốt, quay sang nhìn… Không biết từ
bao giờ, con mèo đen kia đã theo lên thuyền. Hiện tại, nó đang ngồi trên thành thuyền vừa liếm móng, vừa dùng đôi mắt đỏ rực nhìn hai người.
Tiểu Tứ Tử thấy có mèo con, lập tức hớn hở chạy đến đưa tay bế, sau đó nhìn chằm chằm mắt mèo con: “Đỏ quá! Mày bị bệnh sao?”
Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ ra mình còn đang giữ chuỗi Chiêu Hồn Linh, liền lấy ra: “Đúng rồi, Công Tôn, ngươi xem cái này.”
Công Tôn ngẩng đầu, Triệu Phổ cũng nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường đang cầm chuỗi phong linh hỏi bọn họ: “Cái này…”
Còn chưa dứt lời, chợt lại nghe “Meo”.
Sau đó bóng đen vụt qua… Con mèo đen cực nhanh, chỉ chớp mắt đã nhảy khỏi lòng Tiểu Tứ Tử, ngậm lấy chuỗi phong
linh trong tay Bạch Ngọc Đường, sau đó lập tức phi thân trốn.
Bạch Ngọc Đường đứng sững sờ, hai tay trống trơn.
Là do mèo đen quá nhanh… Thật ra cũng
không phải, chỉ là nó hành động quá đột ngột, mọi người không kịp đề
phòng, trong một thoáng đều ngây ngẩn cả người.
“A!” Chỉ có Tiểu Tứ Tử kêu lên: “Mèo trộm! Tiểu Lương Tử bắt nó!”
Tiêu Lương lập tức đuổi theo, nhưng con
mèo này cực kì thông minh, nhảy lên trốn xuống, trong miệng ngậm phong
linh chân chạy trốn, gió trên biển cũng không nhỏ, chuỗi phong linh kêu
tang tang tang tang không ngừng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hoàn hồn lại, Công Tôn vội gọi các ảnh vệ đang đứng ở đầu thuyền xem náo
nhiệt: “Mau bắt nó!”
Tử Ảnh và bốn năm ảnh vệ khác đều vén tay áo đến bắt mèo.
Nhưng có điều, người biết khinh công dễ
bắt, mèo không biết khinh công lại khó bắt, mèo vốn là nhẹ nhàng dẻo
dai, con mèo này còn thông minh, mọi người đuổi theo nó đến mức thuyền
lắc lư cũng không túm được đến một cọng lông mèo.
Thuyền càng lắc lư, Triển Chiêu càng choáng váng, xoa mi tâm, cảm giác dạ dày đang cuộn sóng dữ dội.
Bạch Ngọc Đường nhìn đám người hỗn loạn
trước mắt bất đắc dĩ lắc đầu. Đi vào trù phòng phía sau, thấy một tiểu
nha đầu đang chuẩn bị hoa quả, liền hỏi: “Có cá không?”
Tiểu nha đầu đỏ mặt, chỉ chỉ vào một bồn nước, bên trong có nuôi vài con cá, sau đó lại mở ngăn tủ lấy một đĩa cá kho ra.
Bạch Ngọc Đường cầm đũa gắp một mẩu cá kho, xoay người đi ra.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn quay đầu lại nói với nha đầu kia: “Tìm vài quả cam chua cắt mang ra cho Triển Chiêu.”
“Vâng.” Tiểu nha đầu vội vàng cắt hai quả cam còn xanh tươi.
Bạch Ngọc Đường đi ra… Thấy mọi người đã mệt đến thở dốc, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử ngồi một bên chỉ huy, Tiểu Tứ
Tử cười đến lăn tới lăn lui.
Công Tôn kéo Triển Chiêu đã bắt đầu say sóng ngồi xuống, châm hai cây châm lên đỉnh đầu hắn, sắc mặt Triển Chiêu tốt hơn nhiều.
Nhìn lại con mèo đen kia, nó đang ngậm
Chiêu Hồn Linh, ngồi trên một chiếc ghế, dựng thẳng đuôi, trừng mắt nhìn Thạch Đầu và Tiễn Tử đang vây mình lại, hiển nhiên là thấy hai quái vật lớn đuổi theo mình, bị dọa.
Bạch Ngọc Đường đi đến gần, ngồi xuống, huơ huơ đôi đũa gắp cá kho trong tay, “Tắc tắc.”
.
…
.
Mọi người im lặng.
.
Mèo con lập tức bị cá kho hấp dẫn, có lẽ đã đói bụng, từ tối qua đến nay ngoài chút điểm tâm khi nãy ra thì nó
không ăn gì khác, không chống cự nổi cá kho câu dẫn, đi đến gần một
chút.
Bạch Ngọc Đường bỏ miếng cá xuống sàn thuyền, đẩy đến chỗ nó.
Mèo đen lập tức nhảy xuống, nhả chuỗi phong linh ra, đi đến chỗ cá kho, cúi người, cẩn thận ăn.
Bạch Ngọc Đường cầm phong linh lên, đi tới đưa cho Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay: “Bạch Bạch thật lợi hại, quả nhiên mèo con nghe lời Bạch Bạch nhất.”
Triển Chiêu bên cạnh cảm thấy vừa khỏe
hơn một chút lại bắt đầu choáng váng từng đợt. Vừa khéo lúc đó một nha
hoàn bưng cam chua đến, Triển Chiêu ăn thử một chút, chua đến giật mình, vì thế mà tỉnh lại không choáng nữa. Cảm kích nhìn cô nương kia, nha
hoàn ấy rất thông minh, nói là Ngũ gia bảo đưa đến.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử đang kề sát vào tai hắn thì thầm gì đó, Triển Chiêu xấu hổ, gãi gãi đầu.
.
.
Công Tôn cầm chuỗi phong linh lên xem
xét cẩn thận: “Đây là Chiêu Hồn Linh trong truyền thuyết sao… Chất gỗ
rất đặc biệt, không biết sao lại có thể phát ra thanh âm thế này? Giống
như tiếng gốm sứ vậy.”
Triệu Phổ cũng cầm lấy xem thử, lắc lắc hai cái: “Thật khó nghe.”
“Nghe nói không được lay nó.” Triển
Chiêu chống cằm vừa nói vừa bóp bóp cánh tay mập mạp của Tiểu Tứ Tử đang bò lên đùi mình ngồi, “Nghe nói là lay nó sẽ dẫn quỷ hồn đến.”
Nói xong, hắn và Bạch Ngọc Đường đều nhớ đến quỷ diện nhân tối qua.
Công Tôn thấy sắc mặt hai người khác thường, liền cười hỏi: “Tối qua có phát hiện gì sao?”
Hai người liền kể lại chuyện về quỷ diện nhân kia.
“Quỷ diện nhân?” Triệu Phổ nhíu mày: “Quỷ dị vậy sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu: “Rất quỷ dị, công phu của hắn cũng không thấp.”
Lúc này, thuyền đã đến gần Hải Long Bang.
Hải Long Bang vốn là lấy hai đảo nhỏ làm cơ sở, kiến tạo kéo dài về hai phía, nối liền với nhau tạo thành một
thủy trại lớn. Bởi vì đa số được xây dựng bằng gỗ, cho nên chỉ cần một
mồi lửa cũng đủ thiêu trụi toàn bộ thủy trại. Lúc này còn có mùi thịt
nướng kì dị và mùi gỗ khét bay đến, không cần nghĩ cũng biết là gì,
không ai còn tâm tư nói đùa.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ở lại thuyền, bọn Triển Chiêu xuống thuyền, bước trên mảnh phế tích.
.
.
Trên đảo vẫn còn vài người bị thương, Ngô Cương và các ảnh vệ phụ trách đưa người lên thuyền.
Triển Chiêu được đặt chân xuống mặt đất
đã khá hơn nhiều, quay đầu lại nhìn Công Tôn, hỏi hắn: “Đúng rồi, ngươi
nói có phát hiện gì?”
Công Tôn đang ngồi xổm bên cạnh một khúc gỗ cháy, bẻ một mảnh lên, ngửi ngửi, ngẩng mặt nói với mọi người: “Dùng Hỏa Lân Phấn và Lưu Hoàng Phấn.”
“Hỏa Lân Lưu Hoàng?” Triển Chiêu nghĩ
nghĩ một lát: “Dùng bột phấn dẫn cháy, thật sự là hiệu quả hơn dùng dầu. Buổi tối gió lớn, chỉ cần vẫy bột phấn thuận theo chiều gió… Gió lớn
thổi qua, lập tức sẽ bùng lửa lớn.”
“Nếu là ma quỷ làm, hẳn sẽ không cần
dùng những thứ này đúng không?” Triệu Phổ cười nhạt, nhìn hoang cảnh
tiêu điều trước mắt, “Chiêu này quả thật tàn ác… Đừng nói là Hải Long
Bang, chỉ cần có đủ vật liệu, cho dù muốn thiêu toàn bộ Tùng Giang Phủ
cũng không thành vấn đề.”
Mọi người nghe xong đều âm thầm căng thẳng.
Tương Bình lập tức phái người thông báo
cho Tùng Giang Phủ và các đảo nhỏ khác, phòng bị cẩn thận, đồng thời
điều tra rõ những nơi có Hỏa Lân Phấn và Lưu Hoàng Phấn, còn Hãm Không
Đảo, tăng gấp ba người canh gác, ngày đêm canh phòng.
.
.
Mọi người đi quanh khu phế tích, không
tìm được manh mối gì, trong lòng thầm suy xét… Chuyện này có liên quan
gì đến Yêu Thành trước đây bọn họ điều tra không? Sao lại nhằm vào Hải
Long Bang?
Ngay khi ấy, cách đó không xa có tiếng gọi lớn truyền đến.
Bọn Bạch Ngọc Đường nhìn theo tiếng gọi, liền thấy thuyền của Hà Bang, Đổng Hiểu Điệp đứng ở đầu thuyền, ngoắc
mọi người, dường như có điều cần nói.
Thuyền đến gần, Đổng Hiểu Điệp phi thân nhảy xuống, chạy đến nói: “Có chuyện!”
Mọi người thầm giật mình, sao lại liên tục có chuyện xảy ra vậy?!
“Lại có chuyện gì?!” Tương Bình hỏi.
“Chúng ta phụ trách vớt thi thể, vớt được vài thứ ở con đập lớn của Hải Long Bang!”
Mọi người nhìn nhau, thứ gì?!
“Đến xem sẽ biết!” Đổng Hiểu Điệp dẫn
mọi người lên thuyền, một hàng hài cốt được đặt dài trên thuyền. Nói là
hài cốt vì có vẻ đã khá lâu năm, ngoài ra còn có xác tàu, xiềng xích. Kỳ lạ nhất là trên ngực các thi cốt này đều có một lỗ lớn.
“Phát hiện tại Hải Long Bang?” Tương Bình nhíu mày.
“Phải!” Đổng Hiểu Điệp nói: “Ở gần con
đập của Hải Long Bang có một vùng nước cạn, bên dưới là đất bùn… Là nơi
Hải Long Bang an táng bang chúng.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe xong đều sửng sốt, Triệu Phổ cười hỏi Đổng Hiểu Điệp: “Ý của ngươi là… Những người này bị Hải Long Bang giết?”
Đổng Hiểu Điệp nhún vai, “Ta chỉ biết
những người này không phải mới chết một ngày hai ngày, còn về là ai, e
rằng chỉ có trời biết đất biết.”
.
.
Phát hiện này không phải chuyện đùa, trên đảo vốn nhiều người khó giữ bí mật, không bao lâu tin tức đã truyền xa.
Không ít người âm thầm nghị luận, nói
rằng Hải Long Bang vốn cũng có bí mật không thể để ai biết, bọn họ dù
sao cũng là từ lập nghiệp từ hải tặc, bản chất không sạch sẽ, nói không
chừng những người đó đều là do bọn họ giết, hiện tại báo ứng đến.
Không bao lâu lời đồn đã truyền đi khắp
nơi, người giang hồ vốn rất cảm thông với tai họa Hải Long Bang gặp
phải, nay lại có chút nghi kị.
Hà Bang cự tuyệt giúp đỡ các bang chúng
Hải Long Bang sống sót, Tùng Giang Phủ cũng do dự, phái nha dịch điều
tra. Cuối cùng tìm được một lượng vàng bạc châu báu lớn trong thương khố của Hải Long Bang, còn có cả quan kim quan ngân, vớt được mười mấy thi
thể người giang hồ bị tra tấn bức cung, trong đó có cả người mặc trang
phục của thị vệ cung đình. Mọi người lập tức nhớ tới quan thuyền bị đắm
trước đây… Thì ra là bị Hải Long Bang đánh cướp.
Lần này, Hải Long Bang trở thành nơi
chịu phỉ nhổ. Mà những trưởng lão và đường chủ của Hải Long Bang may mắn còn sống sót đều nói hoàn toàn không biết việc này, các bang chúng cũng từ nạn dân biến thành kẻ tình nghi, chịu người người ghét bỏ.
Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, mấy
trăm người sống sót bị thương nặng chưa nói, còn không có nơi tránh rét, Hà Bang và Tùng Giang Phủ không ra tay giúp đỡ, chỉ có thể ở lại Hãm
Không Đảo, trong đó còn có lão nhân và hài tử, tiếng oán than thấu tận
trời xanh.
Lô Phương và Mẫn Tú Tú thật sự không
nhẫn tâm, đâu thể vứt hết những người còn sống xuống biển, đơn giản gọi
người đưa vài chiếc thuyền lớn đến, đưa nạn dân đến một biệt viện của
Hãm Không Đảo ở Tây Sơn Tùng Giang Phủ.
Tùng Giang Phủ còn gây khó dễ không đồng ý, Triệu Phổ trừng tri phủ một cái, hắn lập tức sợ run vội vàng đáp
ứng, đồng ý cung cấp thức ăn, còn phái người đến chăm sóc người bệnh.
Triển Chiêu líu lo khen, nói với Bạch Ngọc Đường: “Hãm Không Đảo thật giàu có, nhiều sản nghiệp như vậy.”
Bạch Ngọc Đường cười chọc ghẹo hắn: “Hay là ngươi cũng làm người của Hãm Không Đảo đi, chia cho ngươi một phần sản nghiệp.”
Triển Chiêu cười hỏi tuổi Bạch Ngọc Đường, biết Bạch Ngọc Đường nhỏ hơn hắn một chút thì mạo xưng là đại ca.
Tương Bình ra mặt giúp Bạch Ngọc Đường,
hỏi Triển Chiêu, chịu ở rể không? Các đại cô nương trên Hãm Không Đảo
cho hắn tùy ý chọn, mà không chọn cô nương cũng được! Có năm huynh đệ ai chưa thành thân cho ngươi tùy ý chọn một.
Hãm Không Đảo năm huynh đệ, chưa thành
thân chỉ có mỗi Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu xấu hổ nhìn trời. Bạch Ngọc Đường thì lại nghiêm mặt nói với Tương Bình, không chọn cô nương thì
không phải ở rể nữa rồi!
.
…
.
Cả ngày hôm ấy, đến lúc làm xong việc, trời đã tối đen.
Hãm Không Đảo tăng thêm người canh gác,
ngày đêm không nghỉ, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, các đương gia khác của
Hãm Không Đảo đều bận đến không có thời gian dùng bữa.
Bạch Ngọc Đường vốn không biết làm gì,
còn sợ phiền, đơn giản phụ trách phòng thủ, Triển Chiêu đâu thể chỉ ăn
không làm, liền đi theo hắn.
Ăn xong bữa tối, hai người cầm hai vò
rượu, đến bờ biển đốt một đống lửa, vừa uống rượu vừa giúp gác đêm.
Phương pháp đốt lửa này là do Công Tôn chỉ mọi người.
Đào các hố nhỏ quanh Hãm Không Đảo, sau
đó đốt lửa trong hố, nếu có Lân Phấn hay Lưu Hoàng bay đến, lửa nhất
định sẽ bốc cao hoặc biến sắc. Khi đó thì các đội Thủy Long sẵn sàng đợi lệnh đã có đất dụng võ rồi. Hơn nữa bốn phía đều có ảnh vệ canh giữ,
chuẩn bị sẵn vải bố lớn thấm nước.
Bạch Ngọc Đường uống vài hớp rượu, thấy
Triển Chiêu bên cạnh nhìn chăm chăm về phía biển đen. Dưới ánh trăng hai mắt hắn ánh lên tia sáng kim sắc nhàn nhạt, không hiểu sao lại khiến
người khác cảm thấy rất bất an.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường gọi hắn một tiếng, Triển Chiêu quay đầu lại.
“Đã để đại tẩu xem qua hai mắt chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Xem rồi.” Triển Chiêu gật đầu: “Cũng giống như Công Tôn nói, không biết lý do gì… Nhưng không phải bệnh cũng không trúng độc.”
Bạch Ngọc Đường buông bình rượu, tựa vào một khúc gỗ phía sau, nhìn trời sao, “Ngươi đoán thử, các tử thi dưới
con đập của Hải Long Bang là vì sao?”
“Ta chưa từng gặp các Long Vương, nhưng
thủy lao thì xem ra phải điều tra rõ.” Triển Chiêu nhìn về phía các gian phòng của Hãm Không Đảo phía xa, thấy một bóng người đi đến, xem thân
hình… Là Lôi Thanh Lãng.
“Lại là hắn sao.” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, Triển Chiêu cười hỏi: “Ngươi không thích hắn?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Phải.”
“Người này quả thực rất kì lạ, không
biết võ công, nhưng cảm giác lại không giống thư sinh.” Triển Chiêu nói: “Đứng giữa một đoàn võ nhân sẽ nhìn không ra, nhưng khi đứng cạnh Công
Tôn sẽ tạo cảm giác đây không phải một thư sinh bình thường.”
Trong lúc nói chuyện, Lôi Thanh Lãng đã đi đến :”Triển huynh Bạch huynh, đã muộn thế này còn chưa về sao? Buổi tối gió lớn.”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống rượu,
Triển Chiêu cười cười: “Không còn cách nào, dù sao cũng không lạnh, Lôi
công tử còn chưa nghỉ?”
“Tào Hân đã ngủ, ta ngủ không được, cho
nên ra ngoài đi dạo một chút.” Lôi Thanh Lãng đi đến ngồi xuống cạnh
Triển Chiêu, nhìn chằm chằm hai mắt Triển Chiêu, “Quả nhiên không phải
ta hoa mắt, đôi mắt của Triển huynh không giống người thường.”
Triển Chiêu cười cười: “Đúng vậy.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Bạch Ngọc Đường đứng bật dậy, nhìn chằm chằm ngoài khơi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nhìn theo ánh mắt hắn, Triển Chiêu trợn tròn, nghĩ là mình hoa mắt rồi, vội lắc lắc đầu, nhìn kĩ lại, xác định không sai!
Trên biển… Giữa bóng đêm, một người chậm rãi đi đến, là một nữ nhân, tay cầm một ngọn đèn, ánh lửa lập lòe, là
một nữ nhân mặc y phục hắc sắc thêu hoa.
“A!” Lôi Thanh Lãng kinh hoảng kêu to.
Cùng lúc đó… Các ảnh vệ canh gác trên cao cũng nhìn thấy, gõ chiêng, trong nháy mắt tiếng chiêng vang khắp đảo.
Tử Ảnh và Giả Ảnh cầm tấm vải bố thấm nước lớn chặn đường lớn lên đảo lại, các đội Thủy Long bốn phía cũng đứng chờ sẵn.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi nhanh đến bờ biển, chờ nữ tử đang lả lướt đi tới kia vào.
“Có thấy Lân Phấn không?” Triển Chiêu thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đang nghĩ xem nên đối phó thế nào, đột nhiên, một trận cuồng phong quái dị thổi qua.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm giác
được một luồng nội lực thâm hậu trong trận cuồng phong… Là do người dùng nội lực đẩy ra?!
Hai người phân tâm một chút, muốn nhìn
xem là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy, nhưng trên biển không một bóng người, quay đầu lại nhìn lần nữa, nữ nhân kia đã biến mất!