Người dịch: Diệu Anh
Biên tập: No_dance8x
”Hôm nay, ta tụ tập mọi người lại là vì muốn nói vài một việc. Hy vọng
những ai ở trong giáo hội có thể nghiêm túc chấp hành, không gây phiền
phức cho các cha sứ.”
Vương Hủ đứng trước mặt mọi người mà chẳng hề luống cuống chút nào. Dáng vẻ như đang nói lẽ phải.
Đây là buổi chiều thứ Hai, Vương Hủ gọi tất cả thành viên của giáo hội ở Môn Đầu Câu (1), tổng cộng 65 người, tập trung hết vào trong giáo
đường. Bạn muốn hỏi hắn làm cách nào để báo tin cho lũ du côn này? Cũng
không khó lắm. Dựa vào địa chỉ của chúng, hắn gửi thông báo đến mỗi nhà
mỗi hộ với nội dung kiểu như: Nếu hôm nay ai không đến tập trung thì ta
sẽ đá người đó ra khỏi giáo hội.
“Này! Thằng ôn con kia! Ngươi là ai vậy? Cớ sao bọn ta phải nghe lời ngươi?”
Một giáo dân đứng dậy nói.
Vương Hủ trả lời:
“Mọi người có thể gọi ta là Atkinson. Cha Charles và cha Thomas đã giao toàn quyền cho ta quản lý các vị.”
“Thằng ôn con này lấy tên Tây cơ đấy! Tạp chủng hả? Ha ha ha!”
Vấn đề gã ta vừa nêu khiến cả bọn cười được dịp cười rộ lên.
Vương Hủ rảo bước đến trước mặt người nọ rồi nói với thái độ rất thân thiện:
“Chúng ta là người có đức tin, tâm tính phải bình thản một chút. Tất cả
mọi người đều là con dân của Chúa, phải hòa thuận, phải hài hoà, cho
nên… nếu ngươi xin lỗi ta vì hành động công kích nhân thân vừa rồi, ta
sẽ không ngại mà tha thứ cho ngươi.”
Trước lời nói của Vương Hủ, gã kia không hiểu đến tám phần mười. Hắn bước lên trước rồi giơ tay đẩy Vương Hủ một cái:
“Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Coi bộ dạng ngươi như gấu con thế kia
mà dám bảo ông đây nghe lời ngươi hả? Cũng không chịu ra ngoài nghe
ngóng. Ai lại không biết Bàng Nhị gia? Con mẹ…”
Câu chửi vừa nói được một nửa, bàn tay của Vương Hủ đã đặt trên mặt của
hắn, cứ như con người bị tấn công bởi Aliens mới sinh vậy. Mắt, miệng,
mũi của hắn đều bị che kín. Mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào thì tay của
Vương Hủ cũng chẳng xê dịch nửa phân.
Ba mươi giây sau, gã kia không còn tức giận được nữa. Gân xanh trên cổ
nổi phập phồng. Đoán chừng con ngươi cũng bắt đầu ứ máu. Lúc này, một
người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh xông lên, hình như cùng băng với Bàng Nhị. Hắn xắn tay áo lên rồi tung nắm đấm to bằng nồi đất đánh ra sau
gáy Vương Hủ. Lúc đánh, hắn cũng không quên hét to một câu:
“Mẹ nó, thằng ôn này muốn chết à!”
Vương Hủ ngáp một cái. Ngay khi nắm đấm của đối phương gần đến nơi, hắn
qua loa tránh đi. Đánh hụt, gã kia chưa kịp phản ứng thì tay còn lại của Vương Hủ đã vỗ xuống đỉnh đầu.
Cái vỗ này rất có lực. Một người đàn ông vạm vỡ thế kia mà liền bất tỉnh, ngã oặt xuống đất và không cựa quậy gì nữa.
Đám đông quanh liền bị dẹp yên ngay lúc ấy. Vương Hủ hừ lạnh rồi thả
Bàng Nhị ra. Người kia giờ chỉ còn một hơi thở, mày mày tím tái, ngã ra
cả buổi vẫn chưa thở được bình thường.
“Hãy yên lòng, Chúa nhân từ dạy ta phải tha thứ cho ngươi…”
Vương Hủ nhìn hai người nằm trên mặt đất với ánh mắt rất bỉ ổi, sau đó giơ tay tạo ra điệu bộ coi thường rồi nói:
“Nên… ta tha thứ cho các ngươi.”
Mặc dù có đến 90% lưu manh cho rằng nhiều năm dùng vũ khí đánh nhau đã
luyện thành cho chúng một bộ võ công thượng thừa như Vương Bát Quyền,
nhưng Bàng Nhị không nằm trong số đó. Vì gia thế của hắn cũng thuộc loại giàu có nên hồi nhỏ có mời một lão sư phụ từng hành tẩu trên giang hồ
dạy cho một chút võ nghệ. Điều đó khiến Bàng Nhị định nghĩa chính xác
hơn về “cao thủ”.
Hắn biết mình cũng được tính là một cao thủ hạng hai. Trái lại, người
đàn ông vừa rồi muốn giúp mình là hạng nhất. Còn lại, những người khác
có mặt ở đây nếu không phải bọn cửu lưu thì đều là bọn chưa phân hạng…
Bất kể thế nào đi nữa, Bàng Nhị cũng không thể hiểu nổi thân thủ của
Vương Hủ. Nó hình như không còn là cảnh giới mà rèn luyện công phu có
thể đạt tới được. Nhất cử nhất động cũng chẳng lộ ra phong thái của
người luyện võ. Hắn giống như một quái vật được ông trời ban cho sức
mạnh. Chỉ cần dựa vào sức lực mạnh hơn bạn, tốc độ và phản ứng nhanh hơn bạn, hắn đã đủ giết bạn một trăm lần.
“Bàng Nhị gia, giờ thì ngươi tuân theo sự quản lý của ta hay để ta mời ngươi rời khỏi giáo hội?”
Vương Hủ đặc biệt nhấn mạnh vào chữ “mời”.
Bàng Nhị gật đầu:
“Phục… ta phục… ngươi nói sao cũng được…”
Vương Hủ cười đến mức gần như không còn thấy con mắt ở đâu, rồi mới quay về vị trí phát biểu ban đầu:
“Ở đây còn ai ý kiến gì về sự quản lý của ta hay không?”
Trong đám đông chỉ có mỗi tiếng nuốt nước bọt, nghe kỹ còn phát hiện
không ít người đang run lập cập… Ngay cả một kẻ nổi danh hung ác như
Bàng Nhị còn phải chịu thua. Liệu còn có ai dám đứng ra sinh sự để tự
làm mình mất mặt?
Vương Hủ ngồi xuống ghế trung tâm rồi thoải mái nhoài người ra đó, đưa ánh mắt dâm đãng hướng về phía đám đông…
“Từ hôm nay trở đi, mọi người có thể gọi ta là —— Bố Già (2).”
Đám người lặng im như tờ, Vương Hủ thấy thế thì cười lạnh:
“Ta biết… im lặng không phải là không có ý kiến, mà là do cảm thấy không nói ra tốt hơn. Tuy nhiên, nếu các ngươi cho rằng ta không biết sự thật thì tức là đang sỉ nhục trí tuệ của ta!”
Có một vài người tự động cúi đầu, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi…
Vương Hủ nói tiếp:
“Ta biết mục đích gia nhập giáo hội, hiểu biết về đức tin và mỗi một
việc làm hằng ngày của các ngươi. Nếu các ngươi giữ tâm lý cầu may và
cho rằng trên đời có vài chuyện chỉ ‘trời biết đất biết’, vậy thì sai
hoàn toàn rồi đấy. Hôm nay, tại đây, ta nói điều đó một lần duy nhất để
các ngươi nhớ kỹ rằng… ta biết tất cả!”
Có lẽ chính Vương Hủ cũng không chú ý rằng, trong lúc vô tình, năng lực
Chúa Tể đã ảnh hưởng tới những người đang ngồi tại đây. Linh hồn của họ
đang trải qua một quá trình. Đó là “thần phục”.
“Dù sao đi nữa, từ nay trở đi, ta không hy vọng có người mang danh nghĩa giáo hội để trộm cắp, lừa đảo, quấy rối phụ nữ đàng hoàng hoặc phụ nữ
không đàng hoàng… Vào ngày cuối tuần, các ngươi phải dự lễ đúng giờ tại
giáo đường, chăm chú nghe cha sứ giảng giáo lý cũng như đạo lý làm
người. Đừng thông qua giáo hội để biến mình thành một tên cặn bã không
cần đền tội.
Khi các ngươi làm được điều ta nói thì các ngươi đã trở thành người
lương thiện, đẹp đẽ, tử tế và được hoan nghênh ở bất cứ đâu. Còn ta, Bố
Già của các ngươi, có trách nhiệm đưa các ngươi rời xa khỏi những bất
hạnh do con người gây nên. Đó là điều ta có thể hứa hẹn.”
Vương Hủ nói dứt lời thì từng bước rời khỏi tầm mắt của mọi người. Cho
đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, mọi người trong đại sảnh của giáo đường không dám cử động một chút, thậm chí còn cứng đơ cổ.
Từ hôm đó trở đi, đám giáo dân này (hoặc là đám du côn này) đều cùng
nhau hối cải để trở thành một con người mới. Từ “tai họa ngầm đối với
trật tự xã hội” trở thành “thanh niên tứ hữu của thời đại mới” (3). Đừng nói tới “khi hành phách thị” (4), họ còn không dám khạc nhổ nữa là.
Danh hiệu “Bố Già” cũng không ầm ĩ như sấm bên tai giống với mong muốn của Vương Hủ.
Mọi người đặt cho hắn một danh hiệu còn vang dội hơn: “Ma Vương Tóc Trắng”.
—–o Chú thích o—–
(1) Môn Đầu Câu là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
(2) Giáo phụ ở đây nghĩa là bố già. Tên của một cuốn tiểu thuyết nổi
tiếng của nhà văn người Mỹ gốc Ý Mario Puzo. Tác phẩm là câu chuyện về
một gia đình mafia gốc Sicilia tại Mỹ được tạo lập và lãnh đạo bởi một
nhân vật được gọi là “Bố già” (Godfather) Don Vito Corleone
(3) Tứ hữu bao gồm lý tưởng, đạo đức, văn hóa, kỷ luật.
(4) Khi hành phách thị: Quậy phá và ức hiếp người trên đường, ở chợ.