M ột căn nhà đá, một gian phòng sơ sài, một người đàn ông đang loay hoay
trong phòng bắt tay vào làm một đống đồ vật kỳ quái. Trong khi đó, đứa
con nhỏ của hắn tập trung theo dõi ở bên cạnh.
Người đàn ông này là Đường Văn Vũ.
Sự xuất hiện của Miêu Gia khiến Đường Văn Vũ nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới. Hắn biết được rằng trên đời còn có những chuyện không thể
tưởng tượng như xuyên việt thời không. Điều đó khiến tầm mắt của hắn
được mở rộng rất nhiều.
Song, điều làm gã bác học điên này mừng rỡ hơn cả là Miêu Gia đưa một
thử thách ra trước mặt của hắn. Ủy thác lần này là thứ suốt đời khó gặp, có một không hai trong thiên hạ: Chế tạo một thứ trang bị có thể giúp
cho năng lực linh hồn tăng lên và thay đổi về chất.
Thù lao của Miêu Gia rất đơn giản cũng như không có thành phẩm, đó là
”tri thức“. Những tri thức học thuật mới mẻ không thể nào xuất hiện ở
triều Thanh này. Thậm chí, một trong số chúng còn đang trong quá trình
nghiên cứu hoặc chưa được chứng thực.
Ví dụ như tia X, tính phóng xạ và điện tử. Có lẽ một học sinh cấp ba
ngày nay biết rõ về ba thứ trên. Tuy nhiên, tại năm Quang Tự thứ 14 ở
Trung Quốc, nếu bạn biết về chúng thì bạn là kẻ điên hoặc là yêu quái
mất rồi!
Nói đến đây thì không thể không nhắc sơ qua tình hình ở Trung Quốc lúc
bấy giờ. Theo lẽ, việc giao thiệp với nước ngoài nhiều năm sẽ giúp cho
triều Thanh phát triển mới đúng chứ? Tiếc rằng nhiều chuyện không thể
phán đoán dựa vào lẽ thường được.
Ngay từ đầu, mục đích xuất phát của việc giao thiệp với nước ngoài đã có vấn đề, còn được gọi là “Sư di chi trường kỹ dụng chế di” (Tìm hiểu
công nghệ của bọn mọi rợ, dùng kỹ thuật đó để chống lại chúng). Người
Trung Quốc tự cho rằng mình đứng phần ngọn, dưới chân là “thiên hạ”, kẻ
nắm quyền là “thiên tử“. Còn người khác thì sao? Đều là mọi rợ. Tư tưởng trên quả là nực cười hết sức.
Bắt đầu từ năm 1840, các cường quốc lợi dụng mọi thủ đoạn quân sự, ngoại giao, thương mại... để chia nhau cái bánh ngọt Trung Quốc. Về cơ bản,
số lượng hiệp ước bất bình đẳng được Trung Quốc ký trong những năm ấy có thể đóng thành một quyển tiểu thuyết và đem đi xuất bản. Nội dung bên
trong cũng rất đặc sắc, ly kỳ. Nếu để một tác giả nổi tiếng thời ấy đặt
tên cho tiểu thuyết thì dám chừng sẽ là “Sổ sách ghi lại những thứ được
Thiên triều bố thí cho bọn mọi rợ nước ngoài trong thế hệ của ta”.
Haiz, thất bại và tụt hậu không đáng xấu hổ. Thứ đáng xấu hổ là không dám thừa nhận!
Có điều, niềm tin kiên định trong việc phồng má giả làm gã béo của chính phủ nhà Thanh không hề bị lung lay. Cho dù không còn mặt mũi thì họ vẫn phải giữ lại một lớp da.
Vậy mới nói, cuộc vận động để hàn gắn chính phủ đang trên bờ sụp đổ ngay từ đầu đã được định sẵn là sẽ thất bại. Trong những năm ấy, tuy không
ít học sinh đi “Tây học” nhưng khó có thể uốn nắn tư tưởng đã ăn sâu
suốt mấy ngàn năm qua. Tất nhiên, tư tưởng ấy cũng không hoàn toàn sai.
Trên thực tế, ta cảm thấy Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt ngoài sự thay đổi về hình thức thì vẫn đang đi trên lối mòn của cha ông. Đó là “tất
cả đều thấp kém, học hành mới lên cao”.
Chỉ là người thời nay cần nắm giữ nhiều tri thức hơn, có nhiều thủ đoạn gian lận hơn, đạo đức suy đồi hơn, lòng người hiểm ác hơn. Còn bản chất thì sao? Như nhau cả.
Lạc đề mất rồi. Nói nhiều như vậy chỉ vì một ý đơn giản mà thôi. Về tri
thức vật lý của phương Tây cũng như tất cả tri thức về khoa học tự
nhiên, tỷ lệ phổ cập trong dân gian tại triều Thanh gần như bằng không.
Bởi vậy, những tri thức cơ bản do Miêu Gia đưa ra đủ để Đường Văn Vũ
tiêu hóa gần chục năm. Đối phương hẳn phải mừng đến rơi nước mắt, kích
động mãi không dứt. Tuy vậy, ngay cả khi Miêu Gia không đưa thù lao thì
hắn cũng nhận lấy công việc chế tạo linh khí. Phải biết rằng, đối với
một nhà khoa học, chiến thắng thử thách là phần thưởng tốt nhất.
Vì vậy, kể từ sau cái hôm Miêu Gia tới chơi, Đường Văn Vũ một mực ở
trong căn nhà đá nghiên cứu đến trắng đêm. Còn về Đường Tiểu Hổ giờ mới
gần năm tuổi, tức là tiền bối Tinh Long ngày sau, cũng sống trong phòng
thí nghiệm giống như cha. Đừng tưởng rằng hắn đặc biệt hứng thú với các
phát minh ngay từ thuở ấy. Bởi lẽ, trong phần lớn thời gian, hắn chỉ nói mấy câu kiểu như: “Cha, con đói quá.”
Cách mỗi hai ngày, Miêu Gia lại đến căn phòng nhỏ ở vùng ngoại ô để xem
tiến triển của Đường Văn Vũ. Tuy nơi đây vắng vẻ nhưng không khó tìm.
Cứ hỏi đại một gia đình trong bán kính trăm dặm thì ai lại không biết sự tồn tại của gã điên Đường Văn Vũ cơ chứ?
Lời kể chia làm hai, trong lúc Miêu Gia chuẩn bị những thứ để trở lại
thế kỷ hai mươi mốt, bên phía Vương Hủ vẫn còn đang hoàn thành giấc mơ
trở thành đại ca xã hội đen.
Dưới tay hắn có hơn sáu mươi công dân điển hình. Sau mười ngày yên ắng
thì đã xảy ra chuyện, đã vậy lại còn đúng vào đêm giao thừa.
Hôm nay, một giáo dân tên Lỗ Toàn bị người ta đánh mập mình trên đường. Vài ba người khiêng hắn đến giáo đường.
Lúc ấy, Vương Hủ đã cảm thấy kỳ quặc:
“Có chuyện gì vậy? Sao lại đưa người đến đây hả? Mau tới y quán đi!”
Những người khác nói:
“Hắn ta muốn gặp ngài trước.”
Vương Hủ nghĩ thầm: Cái cục diện này... có phải nếu mình không ra mặt giúp đỡ thì hắn sẽ chết không nhắm mắt?
Cũng không nói nhiều, Vương Hủ bèn kiểm tra sơ qua vết thương rồi nói:
“Được rồi, được rồi, lão Lỗ, ngươi đừng rên rỉ nữa. Cả nhà ngươi rên nữa thì ta cũng chẳng phấn khích đâu. Có chuyện gì hãy mau nói thẳng ra.”
Lỗ Toàn nằm trên băng ghế dài, nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt chứa chan tình cảm rồi víu chặt lấy tay hắn:
“Bạch... à ừm... Bố Già ơi! Ngươi phải giải quyết chuyện này cho ta với!”
“Làm gì! Làm gì vậy!”
Vương Hủ đẩy tay hắn ra:
“Ta cảnh cáo ngươi! Nếu ngươi dám dùng kiểu nhìn và giọng điệu ấy với ta lần nữa thì ta sẽ tát chết đấy!”
Lỗ Toàn nói:
“Vậy... ta...”
“Bớt nói nhảm đi, xoay qua chỗ khác, đừng để ta thấy mặt ngươi nữa.”
Lỗ Toàn đành phải quay đầu lại và giảm bớt giọng điệu giả vờ thê thảm của mình:
“Phùng Lục ở thành Bắc kéo theo một đám người đánh hội đồng ta!”
Vương Hủ ngồi đằng kia hỏi:
“Tại sao hắn đánh ngươi vô duyên vô cớ ngay vào lúc qua năm mới thế này?”
“Chuyện là...”
Lỗ Toàn ấp a ấp úng:
“Ta... ta thiếu hắn mấy lượng bạc. Hắn nói không thể để nợ nần qua đêm ba mươi! Ta không có tiền trả nên hắn đánh ta một trận!”
Vương Hủ hừ lạnh:
“Ta không thích bị dối gạt...”
Hắn đút tay vào túi quần, quay đầu lại nhìn tượng Chúa:
“Đây là nhà của Chúa. Lời nói dối không được hoan nghênh.”
Lỗ Toàn cảm thấy cơn rét lạnh trong lời nói của Vương Hủ. Giờ thì ngay
cả vết thương trên người cũng không còn đau nữa. Hắn chỉ muốn chui xuống đất trốn như giun mà thôi.
“Ta... ta... ta nói thật mà.”
Khuôn mặt của Vương Hủ thình lình xuất hiện trước mắt khiến Lỗ Toàn sợ hãi đến mức ngã bệt xuống đất.
“Ta là ai?”
Lỗ Toàn nuốt nước miếng:
“Bạch... Bạch...”
“Cái gì?”
Vương Hủ cao giọng.
“Bố... Bố Già! Ngài là Bố Già của bọn ta...”
Vương Hủ cười lạnh:
“Tốt lắm, chỉ cần những con dê đi lạc chịu tới gọi ta một tiếng thì ta luôn mở rộng cửa cho các ngươi.”
Phòng tuyến tâm lý của Lỗ Toàn đã sụp đổ. Hắn lắp bắp nói:
“Ta... ta... thật ra ta ngủ cùng một kỹ nữ ở hẻm Bát Đại. Cô... cô ta... là...”
“Cô ta là tình nhân của Phùng Lục?”
Vương Hủ tiếp lời.
“Đúng... đúng vậy.”
Vương Hủ nói:
“Được rồi, ngươi trở về dưỡng thương đi. Ta sẽ xử lý. Giờ thì chuyện này không còn liên quan tới ngươi nữa.”
Lỗ Toàn không dám hỏi han thêm. Chuyện hắn muốn làm nhất lúc này là
tranh thủ thời gian rời khỏi đây. Ngay khi Vương Hủ phất tay đuổi đi, Lỗ Toàn như nhận được đại xá và liền trốn chạy nhanh hơn bất cứ ai. Những
gã khiêng hắn đến cũng ngạc nhiên khi phát hiện Lỗ đại ca vẫn còn đi
đứng hoạt bát lắm.
“Làm đại ca xã hội đen sướng vậy sao?”
Miêu Gia bước ra từ phía sau hội trường.
Vương Hủ cười nói:
“Mùi vị trong đó chỉ có thể tự cảm nhận chứ không thể nói thành lời.”
“Hừ, kể từ khi bị ngươi quản lý và trở thành dân lành, ta chú ý thấy họ
đang bị bắt nạt bởi những bang hội lưu manh khác ở thành Bắc Kinh, thậm
chí người trong giáo hội cũng cười nhạo. Quả là ứng với câu ‘hiền lành
thì bị chèn ép’. Tất cả đều nhờ ơn ngươi ban tặng đấy, Bố Già.”
Vương Hủ đứng dậy:
“Riêng vấn đề này thì ta đã nghĩ đến từ trước. Việc Lỗ Toàn bị đánh ngày hôm nay là cơ hội mà ta tìm kiếm. Ta luôn mong một kẻ như Phùng Lục
xuất hiện ấy chứ.”
Miêu Gia thừa biết hắn đang tính toán điều gì:
“Chơi chút thôi, đừng gây chuyện đụng đến mạng người.”
Vương Hủ vẫn mỉm cười:
“Chơi chút thôi hả? Ta bị bắt nạt suốt nửa đời người. Hôm nay, ta không
những được bắt nạt người khác, mà còn được ra mặt giúp những kẻ bị ta
bắt nạt! Đây là một kiểu trải nghiệm tâm lý đấy nhé! Không cố gắng hưởng thụ thì biết làm sao?”
Miêu Gia nhỏ giọng than thở:
“Haiz, bị ta bắt nạt đến ngu người rồi sao?”
“Ngươi nói gì vậy?”
“Không có gì, ngươi thích thế nào thì làm thế đó đi.”