Năm năm nhanh chóng trôi qua, Dụ Hinh đã được mười hai tuổi, mười ba tuổi.
Những năm gần đây, Tề Tùng Văn đối xử với nàng như con đẻ, thậm chí còn
hơn cả Tề Băng. Tuy cả hai đứa đều được hắn dạy bảo nhưng thái độ đối
với Dụ Hinh luôn luôn dịu dàng hơn một chút.
Tề Trị nói không sai, Dụ Hinh quả thật có tiềm chất hơn người. Linh thức của nàng phát triển rất nhanh. Thực lực dần dần vượt qua Tề Băng. Có
điều Dụ Hinh chẳng bao giờ biểu hiện ra. Bởi lẽ, nàng biết rằng cậu bé
lạnh lùng kia có lòng tự trọng mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác.
Đương nhiên, Dụ Hinh thông minh thì Tề Băng cũng chẳng ngốc. Càng lớn
dần, tình cảm giữa hai người chuyển hóa thành kiểu tự hiểu suy nghĩ của
nhau. Tuy nhiên, Tề Băng vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng và không giao tiếp
nhiều với Dụ Hinh, hệt như nàng chỉ là khách khứa ở tạm trong nhà mình.
Nguyên nhân là do anh trai hắn đã từng nghiêm khắc dặn dò rằng: “Tuyệt
đối không thân thiết với nàng, làm bạn cũng không được!”
Song, mặc dù Tề Trị nói tới nói lui nhưng cuối cùng lại không thể theo
dõi được diễn biến của câu chuyện này. Hai năm trước, hắn được rời khỏi
nhà đúng như ý muốn. Mới mười sáu tuổi, Tề Trị một mình đi học cấp ba ở
Mỹ. Sau khi thỏa thuận với cha xong, hắn dễ dàng giành ngôi quán quân
của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới. Trong kỳ thi này, không ai có thể
khiến hắn dùng hết sức. Tề Tùng Văn cũng hết cách giữ lại đứa con luôn
nung nấu ý định bỏ đi.
Suốt hai năm sau khi anh trai bỏ đi, Tề Băng càng ít nói hơn nữa. Hắn
thường xuyên mơ cùng một cơn ác mộng và không tài nào quên được đôi vợ
chồng trong vũng máu đêm đó.
Nhưng hắn không có ai để thổ lộ. Thái độ lạnh lùng của cha khiến hắn
không dám đến gần, trong khi anh trai đã cách xa nghìn khơi, còn những
người trong gia tộc không dám nhắc đến chuyện đó. Bấy giờ, hắn dần dần
cảm nhận được những lời Tề Trị đã nói.
Căn nhà này rất vô tình.
...
Thời gian thong thả trôi qua, những gợn sóng từ từ tích lũy để chờ đợi đến ngày bùng nổ.
“Ngươi là ai? Sao lại xông vào đây?”
Dụ Hinh nhìn người đang đứng trước mặt mình với vẻ nghi hoặc.
Đó là một cậu bé mập ú cũng tầm mười hai, mười ba tuổi. Chẳng qua hắn
mập đến mức khó tin, dường như mỗi bước đi đều có thể khiến hắn thở dốc.
“Ta... ta... ta... nhận lệnh... của lão đại... đến... đến... để đưa ngươi đi gặp nàng.”
Thằng nhóc này chẳng những béo, mà còn có hơi cà lăm nữa.
“Ngươi trả lời ta trước, ngươi vào sân huấn luyện dưới lòng đất của nhà họ Tề bằng cách nào? Lão đại của ngươi là ai?”
Cậu bé mập lau mồ hôi. Hành động này đoán chừng cũng khiến hắn chảy rất
nhiều mồ hôi. Hắn vẫn lắp bắp nói: “Ta... ta là... Lạc Ảnh. Lão... lão
đại là... Liễu... Liễu Khuynh Nhược.”
“Cái gì! Khuynh Nhược ư?!”
Đương nhiên Dụ Hình nhớ cái tên này. Cha của nàng, Dụ Thanh, tuy không
đủ năng lực để chiến đấu nhưng có một chút thành tựu trong việc môi giới linh hồn. Nhờ vậy, hắn quen được Thông Thiên Thần Toán Liễu Nghị, mặc
dù không thân thiết cho lắm. Khi mẹ của Liễu Khuynh Nhược qua đời sau
khi sinh con, Dụ Thanh chủ động đưa cô bé về nhà mình để chăm sóc. Vì
vậy, trước năm tuổi, hai đứa bé này thân thiết như chị em từ một mẹ sinh ra.
Liễu Nghị chẳng mấy khi đến thăm con nhưng mỗi lần đến đều nồng nặc mùi
rượu. Có thế thấy hắn mất rất nhiều thời gian mà không thể tiêu được nỗi đau mất vợ. Cũng may mà hắn có thể thoát ra được. Sau khi thiên ân vạn
tạ, hắn đưa Liễu Khuynh Nhược đi với mình.
Mấy năm vừa qua, Dụ Hinh dần dần hiểu rằng cha mẹ mình không trở về được nữa. Mọi người trong nhà họ Tề đều im lặng trước đề tài này, nàng cũng
không thể tự đi tìm cha mẹ. Chính vì vậy, sự xuất hiện của Liễu Khuynh
Nhược khiến cho nàng cảm thấy như tìm được người thân duy nhất của mình.
“Sao nàng không đi tìm ta? Cớ gì ta phải tin lời của ngươi?”
Dụ Hinh lại hỏi.
“Ta... ta không... chứng minh được... Ngươi... ngươi muốn tới... thì
tới. Nếu ta bị... người nhà họ Tề... bắt gặp... có thể... sẽ... sẽ gặp
chuyện không may.”
Do dự một lát, Dụ Hinh mới gật đầu: “Được, ta đi với ngươi!”
Cậu bé mập nghe xong câu này, liền mở miệng nói: “Bùi lão sư, được rồi.”
Nói xong câu này, cảnh vật xung quanh Dụ Hinh và hắn bỗng nhiên biến
đổi. Cả hai liền từ sân huấn luyện dưới lòng đất của nhà họ Tề tới thẳng một con đường náo nhiệt.
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng đứng bên cạnh họ: “Trên xe kia.”
Hắn chỉ một chiếc xe hơi đang đậu ở cách đó không xa.
Dụ Hinh chưa bao giờ được nhìn thấy năng lực truyền tống không gian. Do
đó, nàng hơi giật mình nhìn vị “Bùi lão sư” này, sau đó mới đi về phía
chiếc xe.
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua vùn vụt. Bùi Nguyên lái xe rất nhanh.
Trong khi đó, Lạc Ảnh ngồi uống nước một cách điên cuồng ở vị trí phụ
lái. Vì có phần lạ lẫm nên Dụ Hinh ngồi một mình ở dãy ghế đằng sau.
Chuyến đi kết thúc sau ba mươi phút, chiếc xe dừng trước một căn nhà dân hết sức bình thường. Dụ Hinh vội vàng xuống xe. Nàng đã dùng linh thức
để cảm ứng vị trí của Liễu Khuynh Nhược.
Hai người gặp lại nhau lần nữa nhưng không hề có cảnh tượng ôm nhau khóc lóc một cách mùi mẫn. Có thể thấy Dụ Hinh hơi kích động, còn Liễu
Khuynh Nhược thì chỉ ngồi cười nhạt mà thôi.
“Ngồi đi.”
Liễu Khuynh Nhược nói.
Dụ Hinh ngồi đối diện nàng, đưa mắt nhìn hai gã Bùi Nguyên và Lạc Ảnh đang đứng ì ngoài cửa.
Liễu Khuynh Nhược cười nói: “Các ngươi có thể đi chỗ khác để bọn ta nói chuyện hay không?”
Hai người này đúng là nghe lời, vừa nhún vai xong thì liền rút lui. Do
không khí khá yên bình, Dụ Hinh không thể biết được rằng vì bọn họ không dám tự tiện hành động nên mới đứng đó...
Đợi họ đi rồi, Dụ Hinh mừng rỡ nói: “Khuynh Nhược, những năm nay ngươi ở đâu vậy? Tại sao trở thành lão đại gì đó? Hình như người lợi hại lắm à
nha.”
Tuy Liễu Khuynh Nhược vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, song lời nói lại
chứa hơi lạnh. Nàng không trả lời vấn đề của Dụ Hinh mà nói thẳng ý định của mình:
“Ta đã đi tìm ngươi vào năm năm trước. Tuy tìm được nhưng khi ấy thời cơ vẫn chưa chín muồi, ta quyết định không gặp. Vào lúc này đây, ta nghĩ
rằng ngươi đã có đủ năng lực và sự kiên cường để chấp nhận tất cả sự
thật.”
“Ngươi... nói gì vậy?”
Liễu Khuynh Nhược bắt đầu tự thuật bằng một thái độ khá bình thản. Trong lời kể của nàng có cái chết của cha mẹ mình, sự thật về cái chết của
cha mẹ Dụ Hinh. Tất nhiên nàng còn nhắc đến hung thủ Tề Băng.
Dụ Hinh không bao giờ quên mỗi câu mỗi từ trong nửa giờ ấy.
Hóa ra con người không cần quá nhiều thời để thay đổi cuộc sống của mình...