Tề Băng cúi đầu nhìn đôi bàn tay. Máu tươi đang chảy xuôi theo ngón tay của hắn.
Sắc mặt tái nhợt, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn hai cái xác trước mắt.
“Được rồi, không sao cả.”
Tề Trị đi đến sau lưng rồi vuốt nhẹ đỉnh đầu của Tề Băng. Mọi khi, hắn
rất thích làm vậy để tóc em trai trở nên rối bời. Nhưng trong khoảnh
khắc này, Tề Trị hi vọng cách ấy có thể khiến nó cảm thấy an tâm hơn.
“Ta... ta đã làm gì vậy...”
Tề Băng đang ở trong trạng thái mất hồn. Miệng cứ lẩm bẩm mãi mấy câu đó.
Tề Trị quay đầu nhìn cha mình. Trên khuôn mặt của người đàn ông kia chỉ có sự nghiêm nghị và lạnh lùng.
“Ôi... cái thằng em trai ngốc nghếch của ta...”
Hắn đành phải dùng pháp chú để làm Tề Băng ngất đi.
Cõng em trai nhỏ tuổi trên lưng, ánh mắt Tề Trị đầy vẻ chán chường và
phản nghịch. Thật ra, cơn giận trong lòng hắn đã không thể kiềm chế được nữa. Khi đi ngang qua cha, hắn mở lời mà chẳng thèm quay đầu lại:
“Ông già, hãy nhìn cho kỹ cái gã thiên tài tiếp theo được người bồi
dưỡng nên đi nào. Nó vẫn chưa tám tuổi, chưa biết chọn hướng đi cho cuộc đời, thậm chí chưa hiểu tại sao mình phải chiến đấu. Thế mà nó đã bị
ngươi huấn luyện thành một cái máy diệt linh hồn. Bây giờ đây, trên tấm
lưng kia đang đeo biết bao nhiêu gánh nặng? Sự hận thù và áy náy sẽ ở
bên nó cả đời!”
Vẻ mặt của Tề Tùng Văn vẫn rất lạnh. Lời nói ra lại càng lạnh hơn:
“Dụ Thanh cưới một còn yêu hồ mà không biết, đã vậy còn liều mạng ngăn
cản việc diệt yêu. Cái chết của hắn là do bị liên lụy, không thể nào
tránh được.”
“Chẳng lẽ là yêu tinh thì bắt buộc phải chết sao?! Dụ Thanh chỉ là một
kẻ môi giới linh hồn, linh thức nông cạn và cũng chẳng biết gì về năng
lực linh hồn. Yêu hồ ngày nào cũng ở bên, sinh con cho hắn nhưng chưa
bao giờ gây hại. Vào lúc đối diện với cái chết, họ vẫn liều chết ở bên
nhau. Ngươi cho rằng Dụ Thanh không biết người mình yêu là yêu tinh ư?!
Những chuyện trên đều đập vào mắt ngươi. Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu
rõ?”
Tề Tùng Văn nhắm mắt lại, giọng điệu không hề thay đổi:
“Mặc dù ta hiểu nhưng chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được nữa. Có
lẽ ta không nên thử thách Tiểu Băng bằng cách cho nó một mình xông vào.
Lúc nãy, ngươi cũng ở bên ngoài mà đâu có phản đối ý kiến của ta. Ngươi
nói nó giết yêu tinh lương thiện. Vậy chúng ta phải làm gì? Đưa nó tới
đồn cảnh sát tự thú à? Người sẽ làm gì để cảnh sát tin hiện trường của
vụ án mạng này là do một thằng bé chưa tới tám tuổi gây nên?
Tiểu Trị, ngươi đã mười ba tuổi rồi. Khi bằng tuổi ngươi, ta chẳng bao
giờ lo trước lo sau hay nói chuyện với cha bằng cái giọng ấy!”
Tề Trị cười lạnh:
“Rồi sao nữa? Có phải ngươi định nói ta đến tuổi ngỗ ngược nên không trách cứ hay không?”
Ánh mắt của hắn bỗng trở nên đáng sợ:
“Ông già, để ta nói cho ngươi biết, lúc bằng tuổi ta, ngươi không bao
giờ trưởng thành và có thực lực được như ta đâu. Mỗi một phần sức chiến
đấu trên thân xác này đều do ngươi tàn nhẫn huấn luyện nên. Mỗi một
phần sức chiến đấu ấy đều chứa thù hận của ta. Lòng thù hận ấy sẽ nhanh chóng giúp ta vượt qua ngươi. Đến khi đó, ta muốn rời khỏi căn nhà này
vĩnh viễn!”
“Đủ rồi!”
Tề Tùng Văn chợt quát lên:
“Ngươi biết mình đang nói gì không hả?!”
Tề Trị sốc Tề Băng sát lại gần lưng mình, rồi nói:
“Ta chỉ biết rằng đến yêu tinh cũng có tình cảm, thế mà ngươi lại không. Vì sống cùng với loại người như ngươi nên mẹ mới tự sát. Ngươi là thứ
máy móc lạnh lẽo, là con rối của gia tộc. Cái gia đình vô tình này trước sau gì cũng chỉ còn lại một mình ngươi!”
Tề Tùng Văn nắm tay thành đấm, mặt mày hung dữ. Song, hắn chợt buông lòng tay rồi khôi phục thái độ bình thường:
“Ngươi nói ra được mấy câu đó là giỏi rồi. Về nhà đi đã, ta sẽ xem xét cho ngươi đi khỏi nhà...”
...
Sáng hôm sau, Tề Băng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nhìn căn phòng quen
thuộc, hắn hy vọng chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng. Tiếc rằng đôi tay ấy rửa bao nhiêu nước cũng không trôi hết mùi tanh của máu.
Điều này nhắc nhở hắn rằng tất cả đều là sự thật.
“Ngươi không cần nói đến chuyện tối qua nữa. Ông già đã dọn sạch rồi.
Ngươi chẳng làm sai điều gì hết. Cả nhà cũng không bao giờ nhắc lại
chuyện này nữa.”
Tề Trị ở bên giường Tề Băng suốt đêm qua. Bấy giờ, nhìn thấy em trai tỉnh dậy, hắn liền đi qua nằm trên ghế salon.
Tề Băng nghĩ ngợi gì đó rồi hỏi: “Bọn họ... tên gì?”
“Bọn họ? Là ai cơ chứ?”
Dường như Tề Trị cố ý giả ngu.
“Là... người mà ta giết...”
Tề Trị đột nhiên gầm lên ầm ĩ như sấm nổ: “Ta nói rồi! Vậy mà ngươi vẫn suy nghĩ về chuyện tối qua! Nó không hề có thật!”
“Ta... ta biết rồi.”
Tề Trị xô cửa, đi ra ngoài. Hắn rất quan tâm đến em trai và luôn tìm
cách bảo vệ nó. Nhưng trong chuyện này, hắn chỉ có thể làm được bấy
nhiêu mà thôi.
Hắn đi dọc theo hành lang để về phòng mình. Vì sống ở biệt thự kiểu Âu
nên quãng đường trên rất dài. Khi đi qua chỗ rẽ, Tề Trị nhìn thấy quản
gia đang dắt tay một cô bé. Cô bé này tầm tuổi Tề Băng, trông hết sức
đáng yêu.
Tề Trị bèn bước tới hỏi: “Vương thúc, ai vậy?”
Vương thúc chưa kịp trả lời thì cô bé đã nhanh nhảu đáp: “Ta tên là Dụ Hinh, năm nay tám tuổi! Ngươi tên gì?”
Con ngươi trong mắt Tề Trị co lại. Trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa không tên. Hắn không trả lời câu hỏi của Dụ Hinh mà xông thẳng tới
phòng của Tề Tùng Văn.
Không thèm gõ cửa, Tề Trị đi ào vào luôn. Tề Tùng Văn đang dùng bữa sáng nên đành phải ngừng lại để nhìn đứa con ngỗ nghịch của mình.
“Ngươi đưa con gái của Dụ Thanh về đây để làm gì?!”
Tề Tùng Văn và Tề Trị đều xem qua tư liệu về Dụ Thanh vào tối qua. Dù Tề Trị cũng xem qua ảnh của Dụ Hinh nhưng không để ý cho lắm, chỉ đến khi
nghe đối phương nói tên mới sực nhớ ra.
“Dù sao đi nữa, nhà họ Tề vẫn có lỗi với Dụ Thanh. Hắn là người vô tội
nên ta nhận nuôi con của hắn. Vậy thì Dụ Hinh không cần phải tới cô nhi
viện. Ít ra nó có thể trải qua một tuổi thơ vô tư lự, không lo nghĩ đến
vật chất.”
Vừa nói, Tề Tùng Văn vừa khép cửa phòng lại.
“Ngươi biết mình đang làm gì hay không?”
Tề Trị vẫn chưa tiêu hóa xong cơn giận.
Tề Tùng Văn lạnh nhạt nói: “Yên tâm, Tiểu Băng không biết Dụ Hinh là con gái của kẻ thù. Nó không được nhớ lại chuyện tối qua, mà tất cả mọi
người trên dưới nhà họ Tề cũng không nhắc lại nữa. Còn về Dụ Hinh, con
bé vẫn chưa biết đến khái niệm chết chóc. Nó chỉ nghĩ rằng cha mẹ đi đến một nơi rất xa.”
“Ngươi cho rằng giấu giếm mọi thứ mãi mãi là khả thi ư?”
“Mặc dù điều đó không thể xảy ra... nhưng chuyện đã rồi thì không cách
nào thay đổi được nữa. Ta chỉ làm những việc phải làm mà thôi.”
Tề Trị trầm mặt: “Ngươi sợ rằng đứa trẻ nửa người nửa yêu sẽ có tiềm
chất cao hơn người bình thường, tương lai có thể gây nên mối họa lớn. Vì vậy, ngươi mới giữ nó ở bên để tiện giám sát...”
Tề Tùng Văn cắt lời: “Im đi! Nên nhớ rằng ta là cha của ngươi! Đúng là
ngươi trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều nhưng đừng có lúc nào cũng nghĩ xấu về cha mình!”
Tề Trị hừ lạnh: “Ta tự biết không thể ngăn cản được ngươi. Ta chỉ nhắc
nhở rằng không phải tất cả mọi chuyện trên đời này đều nằm trong tính
toán của ngươi.”
Nói xong, hắn liền rời khỏi phòng.
Tề Tùng Văn thở dài, sau đó giận giữ hất tung cái bàn ở trước mặt.