Quỷ Hoàng Phi

Chương 102: Chương 102: Gió nổi mây phun




Đêm sâu như nước, cả bầu trời trong vắt điểm một vài ngôi sao, đám mây bị màn đêm nhuộm thành màu lam đậm, ánh trăng yên lặng như một tấm màn mỏng, nhẹ nhàng chiếu xuống nhân gian, dưới ánh trăng, tường xanh ngói đỏ ở hoàng cung phát ra ánh sáng nhẹ nhàng như ngọc!

Lúc này, đã gần đến nửa đêm, đường phố an tĩnh không một bóng người, cây cối nhà cửa lờ mờ, bóng tối như quái thú đang há to miệng. Gió đêm êm ái khẽ lay động, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng cười dữ tợn, làm người gõ mõ cầm canh đã già sợ đến run người, ông xách theo một cái đèn lồng nhỏ, mắt trợn to nhìn sương mù trước mặt, cẩn thận nghe ngóng.

Nhưng nghe hồi lâu, chỉ có tiếng gió nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.

Ông nghĩ, sắc trời sáng như vậy, tiếng cười quái vật ở đâu? Vừa rồi có lẽ là nghe lầm, dù sao bây giờ cũng già rồi, thân thể không còn như trước. Trước kia một đêm không ngủ đến hôm sau vẫn khỏe như vâm, trong hai năm qua, cũng là.... Chờ năm sau, sẽ xin nghỉ vì tuổi già, về nhà thăm cháu vậy!

Ông nghĩ như vậy, trong đầu phảng phất khuôn mặt mập mạp của cháu nội, khuôn mặt nhăn nheo cười đến híp mắt!

Bỗng nhiên, một trận gió lạnh nổi lên, bụi bay bốn phía, xen trong đó là mùi tanh đập vào mặt, ánh trăng tối đi, phía sau dường như có mây đen đang kéo đến che phủ bầu trời!

Ông già ngẩng đầu nhìn, xách theo đèn lồng bị gió thổi chập chờn không ngừng muốn trở về, trong nháy mắt quay đầu lại, một bóng đen lớn đang đứng sau lưng, ông trợn to mắt hoảng sợ, thân thể bị hút hết máu nhanh chóng khô héo ngã xuống góc đường, đèn lồng rơi trên mặt đất, ngọn lửa bùng cháy rồi cuối cùng chìm vào bóng tối!

Một cô gái mặc y phục màu xanh lam trùm mũ, khoác áo choàng đi nhanh qua đường, sau lưng có có mấy tên mặc áo choàng. Mấy người này bước chân vội vã, hành động nhanh như gió, chỉ trong chớp mắt đã đến góc đường.

"Nạp Lan tiểu thư!"

Thời điểm đám người kia đi đến góc đường, một tên trong đó thấy được thi thể già nua, ánh mắt bỗng nhiên trầm xuống, dừng lại, nói với cô gái mặc quần áo xanh lam!

"Chuyện gì?" Giọng của Nạp Lan Sơ Thần mang theo sự gấp gáp không thể bỏ qua, nhưng vẫn ngừng lại trả lời!

"Người xem!" Tên kia chỉ vào ông lão già nua, thân thể khô héo nghiêm trọng nói: "Đây đã là thi thể khô héo thứ sau được phát hiện trong tối nay!"

Nạp Lan Sơ Thần ngồi xuống, quần áo xanh lam bị gió lạnh thổi vào tung bay, nàng liếc mắt nhìn thi thể già nua, đứng dậy lạnh nhạt nói: "Hiện tại, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là phải đến hoàng cung trợ giúp Vương gia!" Triệu Tễ đã lấy được tin tức, biết tối nay Vương gia khởi sự, chỉ sợ vạn nhất...

Nạp Lan Sơ Thần nghĩ đến một phần nhỏ có thể xảy ra kia, trong lòng rét run, bỗng nhiên ngừng lại suy nghĩ!

"Người này là hậu thuẫn của Triệu Tễ, nếu chúng ta không loại bỏ hắn, coi như bắt lại Triệu Tễ cũng vô ích, hơn nữa xem ra tối nay, nếu ta không ngăn cản thì không biết có bao nhiêu người chết nữa! Chuyện như vậy không thể tiếp tục được! Trong những người này chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản hắn, nơi này giao cho ngươi, cần phải chú ý, không thể để hắn đả thương ngươi! Vương gia bên kia, ta dẫn người đi!"

Nam tử đang nói chuyện ngẩng đầulên, con ngươi bất cần đời lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm trọng như vậy --- chính là Dương Hải!

Hắn khoác áo choàng màu đen, áo đen bên trong bó sát tôn lên thân hình cao lớn, dáng vẻ bất cần đời, đôi con ngươi đông lạnh sáng lấp lánh trong đêm tối, thoạt nhìn cả người cao ngất!

Nạp Lan Sơ Thần nói vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng bối rối, nếu khiến nàng bỏ mặc vương gia không quan tâm là điều không thể, nhưng nếu là Quỷ Đế đã xuất hiện... Thì nàng có thể cứu được vương gia nhất thời nhưng không cứu được cả đời!

Lúc này, nàng chỉ có thể đặt hy vọng vào chủ nhân của nàng!

"Nàng sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ!" Phượng chủ, nàng hiểu rõ mấy phần, đó là dù thế nào, nàng cũng sẽ không vứt bỏ trách nhiệm của mình, từ khi nàng giúp bọn họ vận chuyển lương thảo vũ khí là hiểu được. Huống chi, tình huống hôm nay, cũng có nguyên nhân từ nàng.

Dương Hải đứng dậy cười lạnh một tiếng: "Mặc dù ta ngu ngốc, không bằng thân phận quốc sư của Nạp Lan tiểu thư, có thể chất thông linh, nhưng cũng biết chuyện này là vì muốn tìm đủ máu của 8864 người. Lần đó, người đứng sau Triệu Tễ bị thương nặng, hắn lấy tinh khí của những người này để tu luyện, ta cũng nhìn ra, mà một khi đủ 8864 người, chỉ sợ sẽ tạo thành đại họa!"

Dương Hải nói xong, thấy sắc mặt Nạp Lan Sơ Thần có vẻ dãn ra, tiếp tục nói: "Coi như Tạ tiểu thư sẽ quản, nhưng cũng cần nàng biết chuyện này mới được, ngày trước không phải ngươi nói nàng rời khỏi kinh thành sao?"

Vẻ mặt Nạp Lan Sơ Thần rối rắm, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, hạ quyết tâm nói: "Được! Ngươi dẫn người đi trợ giúp Vương gia!" Tối nay, sẽ nổi lên bão tố, nhưng nàng hao tổn sức lực, phóng tất cả thần thức của mình cũng không cảm nhận được hơi thở của Phượng chủ một chút nào. Lúc này, nàng không dám đảm bảo điều gì!

Nạp Lan Sơ Thần nói xong, xoay người rời đi, rồi bỗng nhiên lại ngừng bước, quay đầu nhìn về phía Dương Hải nghiêm trọng nói: "Cho dù thế nào, nhất định phải bảo đảm an toàn cho ngài!"

"Ngươi yên tâm đi!" Dương Hải kiên quyết nói: "Chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định sẽ trả một vương gia hoàn hảo lại cho ngươi!"

Nạp Lan Sơ Thần nghe được lời đảm bảo của hắn, khuôn mặt hơi dãn ra, gật đầu một cái: "Được!" Chỉ cần có thể ngăn cản Quỷ Đế khôi phục, lấy thực lực của vương gia thì sẽ không có vấn đề gì, điểm này nàng phải có sự tự tin!

Thân hình nàng vụt đi, đã biến mất ở góc đường!

Dương Hải nhìn nàng rời đi, xoay người nói với mấy người sau lưng: "Đi!"

Sau đó, mấy người họ chân lướt như bay chạy tới hướng hoàng cung!

Lúc này trong hoàng cung, Trấn môn, Tứ Phương môn, Kính Hoa môn, Sở Nguyệt môn đều có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều, các tướng quân thủ thành cũng thức trắng đêm không ngủ, tự mình canh giữ trên nóc thành.

Gió lạnh thổi lớn, đập vào mặt, lá cờ trên thành phấp phới, đèn lồng phát ra ánh sáng chập chờn, chữ "Dận" to bên trên cũng đung đưa theo gió, bấp bênh như chiếc thuyền lá nhỏ!

Hoàng cung, điện Bảo Hòa đèn đuốc sáng choang, Triệu Tễ đang đứng nghiêng người trên cao , một người run rẩy quỳ trên tấm thảm đỏ bằng gấm Long Văn, hai bên là tướng sĩ cầm đao rất oai phong, làm cho không khí ấm áp trong đại điện trở nên xơ xác tiêu điều!

"Hoàng thượng, kể từ khi hoàng thượng cho thần bế môn tư quá (đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm), thần vẫn sống ở phủ Thượng Thư. Thật không biết hoàng thượng triệu kiến vi thần là vì chuyện gì ạ?"

Người quỳ trên mặt đất mặc quan phục thêu kỳ lân đỏ thắm, có lẽ là do dưới ánh đèn, đôi mắt hắn có chút u tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hắn quỳ trên đất không ngừng lặp lại những lời này!

Người này chính là Diệp Thượng Thư. Tối nay hắn đang ngủ ngon thì có người trong cung tới, nói là hoàng thượng triệu kiến hắn khẩn cấp, lúc hắn chạy trên, không khí trong đại điện vô cùng căng thẳng, hoàng thượng vừa đến đã hỏi hắn làm chuyện tốt gì, lửa giận bùng cháy trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn!

"Ngươi tới hỏi hắn!" Giọng nói lạnh lẽo của Triệu Tễ vang lên, chỉ vào người đứng ở cửa, Lý Nguyên Dịch cả người mặc khôi giáp lạnh lùng nói!

"Thượng thư đại nhân không ra khỏi phủ Thượng Thư sao?" Giọng nói của Lý Nguyên Dịch chậm rãi không có âm điệu, lại làm cho người ra cảm thấy rét lạnh thấu xương, hơi thở lạnh lẽo này chỉ người chết mới có thể có, Diệp Thượng Thư rùng mình!

"Đúng vậy!" Diệp Thượng Thư trả lời rất dứt khoát, bởi vì hắn trừ lúc hoàng thượng làm đám cưới với Diệp Cẩn Huyên cũng không ra khỏi phủ, nên không sợ bị nắm nhược điểm!

"Ừ!" Lý Nguyên Dịch nghe, cũng không hỏi nữa, "Ta tin tưởng lời nói của Thượng Thư đại nhân!"

Diệp Thượng Thư nghe vậy, khẽ thở phào, hắn giơ tay lau mồ hôi trên trán: "Tạ ơn... Tạ ơn Lý đại nhân!" Lời nói vừa ra, hắn vừa mới yên tâm lại dâng lên sự kinh hoàng hơn nữa!

Quả nhiên, lời hắn nói chưa dứt, đã nghe Lý Nguyên Dịch nói: "Nhưng mà, có một số việc không phải chỉ có ra phủ mới có thể làm... Bổn quan thay chức Binh hộ Thượng thư của ngươi, ngươi có vẻ không phục lắm?"

Diệp Thượng Thư bị Lý Nguyên Dịch xoay quanh có chút chóng mặt, hắn không biết hoàng thượng tìm hắn vì chuyện gì, nhưng lời của Lý Nguyên Dịch thì hiển nhiên là nói chuyện không đâu!

"Việc này... Lời này phải hiểu thế nào?"

Lý Nguyên Dịch nhìn Diệp Thượng Thư ngơ ngác, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra sự lạnh lẽo thấu xương: "Tiên Cơ doanh, Hắc Hổ doanh cùng với 238 cấm vệ quân, vô cứ rời đi là chuyện gì xảy ra?"

Lời của Lý Nguyên Dịch như có một quả bom nổ tung đại điện, Diệp Thượng Thư vừa nghe, chỉ thấy cả người mềm nhũn, ánh mắt hốt hoảng: "Cái này... Cái này... Cái này" Làm sao hoàng thượng có thể biết được chuyện này? Mặc dù Lý Nguyên Dịch thay thế chức vị của mình, nhưng những tướng lĩnh kia đều trung thành với mình, dối trên gạt dưới là chuyện vô cùng đơn giản, hơn nữa vì che giấu chuyện này, ông ta còn cố ý tìm người ở các quân doanh khác nhau, Lý Nguyên Dịch không thể biết được!

Ánh mắt Lý Nguyên Dịch lạnh lùng, ánh mắt Triệu Tễ như muốn nuốt mình. Diệp Thương Thư mềm nhũn, mồ hôi lớn xuống thành từng giọt, thân thể co quắp!

Ông ta biết chuyện này đã không giấu được nữa! Từ xưa tới nay thiên tử kiêng kị nhất là người có quyền triệu tập quân lớn hơn hắn, lúc này Triệu Tễ đã biết hắn trong thời gian bế môn tư quá cũng có thể điều động quân sĩ dễ dàng, sẽ xử mình thế nào?

Dù sao Diệp Thượng Thư cũng là một nguyên lão, vẫn có sự bình tĩnh, trong lòng từ từ sắp xếp mọi việc, mang một tia may mắn nặng nề dập đầu với Triệu Tễ: "Hoàng thượng... Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi... Vi thần có tội... Chẳng qua là vi thần thương các tướng sĩ nuôi gia đình sống tạm không dễ dàng, nên cho bọn họ một cơ hội, kiếm thêm chút tiền..."

"Kiếm thêm chút tiền? Ngươi nói là trẫm phát quân lương ít?" Triệu Tễ thấy hắn thừa giận, trong lòng tức giận ngập trời!

Diệp Văn Trung quả nhiên là con chó, không đúng! Chó đối với chủ nhân còn trung thành tuyệt đối! Hắn ngay cả chó cũng không bằng... Ngày đó khi vào thành nên diệt trừ hắn, giữ lại người như vậy, sớm muộn cũng gieo họa!

"Vi thần không dám! Vi thần... không có ý này" Thân thể Diệp Thượng Thư run rẩy!

Lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, đã đưa Tô phu nhân và Diệp tiểu thư tới!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.