Đưa mắt nhìn Quân Thương rời đi, ở trong đêm tối nàng chậm rãi ngồi dậy, tròng mắt trong suốt tản ra ánh sáng kiên định.
Ánh nến chập chờn, tiếng nước nhỏ giọt trong đồng hồ nước trong màn đêm
yên tĩnh phá lệ rõ ràng, từng giọt từng giọt, giống như đánh sâu vào nội tâm nàng, chuyện cũ trước kia cũng hóa thành từng gợn sóng lăn tăn,
phiêu tán mở ra, kích thích dòng suy nghĩ của nàng.
Trừ bỏ nhân gian luân hồi mấy đời, kiếp trước, nàng không thể bảo vệ
được hắn, kiếp này, nàng quyết không cho phép chuyện như vậy tái diễn
lần nữa ! Tối nay, thái độ kỳ quái của Quân Thương làm lòng nàng treo
cao, trong lúc suy tư nội tâm không nhịn được dâng lên nồng đậm sầu lo , có cảm giác như hắn sắp rời xa nàng vậy !
Nhân thế luân hồi trăm ngàn năm, một chữ tình, nàng vẫn như cũ không
nhìn ra. Đã sớm biết, mình không có tuệ căn, nếu buông bỏ được bốn chữ,
chính là thiên quân trọng thạch [ 1 ], nàng muốn nỗ lực làm được, vẫn
như cũ bị ép tới thở không nổi !
[ 1 ] Nhất quân = Tam thập cân, thiên quân = 3 vạn cân, thiên quân trọng thạch thường để dùng chỉ vật gì đó rất nặng hoặc chỉ lực lượng lớn.
Sát vách mọi thứ đều yên tĩnh, bóng tối âm trầm làm nổi rõ âm thanh kêu
huyên náo của côn trùng, giống như đang hô hoán ban đêm rét lạnh trôi
qua nhanh một chút .
Trong màn đêm thanh lệ gió mát , Tử Hà cung rộng lớn lại im ắng không
một tiếng động, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt trong đồng hồ nước vọng ở
bên tai !
Nàng không ngồi yên được nữa, sờ sờ Thanh Tiêu bảo kiếm cất giấu trong vạt áo, đứng dậy đi tới gian phòng phía ngoài.
Mặc dù Thanh Tiêu bảo kiếm là bội kiếm của nàng, nhưng pháp lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên chưa thể dùng được, nhưng cầm trong tay có thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng, hơn nữa Thanh Tiêu bảo kiếm mặc dù
phản ứng hơi chậm một chút, nhưng lúc mấu chốt nói không chừng có thể
cứu mạng !
Cung nữ thái giám gác đêm thấy nàng ra ngoài, lập tức tiến lên đón: "Tiểu thư! Người muốn đi đâu ?"
Lâm Lang ngước mắt nhìn lên cung nữ trung niên dẫn đầu, một thân y phục
thêu hoa màu xanh lam, tay đeo dải lụa bằng gấm màu thêu trăm hoa trắng
giống như đám mây bay, trên đầu cài trâm ngọc trong đêm tối lóe ra ánh
sáng, nàng có mặt trong vườn ngự uyển chứng tỏ không phải cung nữ thân
phận tầm thường, mặt nàng tròn trịa, không hề có chút nếp nhăn nào, ánh
sáng trong mắt nhu hòa như nước, chỉ là thỉnh thoảng lóe lên tia sắc bén lại làm cho người ta không dám khinh thường !
Tầm mắt Lâm Lang chạm đến huyệt thái dương hơi nhô ra của nàng, gật đầu một cái —— cũng là người có võ công !
Lâm Lang hướng về phía cung nữ trung niên cười nhẹ : "Không ngủ được, ta muốn đi dạo một chút, các ngươi nên làm gì thì làm cái đó ! Không cần
để ý tới ta !" Lý Nguyên Dịch lại phái cung nữ biết võ công tới coi
chừng mình , thật là ngoài dự liệu của nàng !
Ngay tại lúc đó, lo lắng cho an nguy của Quân Thương ngày càng nồng đậm !
Cung nữ nghe Lâm Lang nói thế, xoay người lại hướng mọi người sau lưng
nói: "Các ngươi c1o bổn phận gì thì làm cái đó !" Tiếp đó lại cười hướng Lâm Lang tự giới thiệu, "Nô tỳ họ Hàn, trong cung mọi người gọi nô tỳ
Hàn ma ma. Bên ngoài tiết trời giá rét, thương thế tiểu thư chưa lành,
đừng nên đi ra ngoài, ở trong điện là tốt nhất !"
"Nếu như . . . . . . . . . . . . . Tiểu thư không ngủ được, nô tỳ có thể bồi tiểu thư nói chuyện đánh cờ tiêu khiển một lát ?" Nàng cười nhu hòa đề nghị, thân thể như bàn thạch ngăn ở trước mặt Lâm Lang không chịu
dời đi !
Lâm Lang cười như không cười nhìn về phía nàng, trong con ngươi bắn ra ý lạnh thấu xương, trong lúc lơ đãng tản ra khí thế uy nghi làm nội tâm
Hàn ma ma hết sức chấn động. . . . . . . . . . . . .
"Hàn ma ma, bản tiểu thư cũng chỉ đáp ứng lời mời hoàng thượng cùng Lý
đại nhân ở trong cung một đêm, chắc hẳn đạo đãi khách trong cung còn
chưa đến mức quản tự do khách nhân chứ !" âm thanh Lâm Lang trong trẻo
như châu ngọc, lọt vào trong tai người nghe lại thoáng ánh lên không thể trái nghịch khí độ, "Hiện tại ta không c1o tâm tình chơi cờ, càng không muốn hàn huyên với ngươi , nhưng nhắc đến tâm sự, nếu như đổi lại là
người khác, có lẽ bản tiểu thư sẽ có chút hứng thú !"
Hàn ma ma nghe vậy, kính cẩn nghe theo cúi thấp đầu, hướng về phía đám
người sau lưng duỗi tay ra, hỏi "Có thể bồi tiểu thư nói chuyện phiếm là phúc khí của các nàng , không biết tiểu thư nhìn trúng ai trong số họ
?"
Lâm Lang hừ lạnh một tiếng: " Bọn họ ?"
Hàn ma ma nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Lang, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: "Nếu các nàng không hợp ý tiểu thư, nô tỳ có thể. . . . . . . . . . . . . . . " Lý đại nhân đã giao phó, đối với vị tiểu thư này phải nâng
cao tinh thần, lại càng thêm không thể đắc tội, nếu không phải như thế,
nàng sớm không để ý tới !
Lâm Lang cắt đứt lời của nàng…………., âm thanh hòa hoãn lộ ra vẻ ủy khuất
không rành việc đời , lại mang theo ý tứ thỉnh cầu , lại làm cho người
ta nghe xong trong lòng sợ hãi: "Ta muốn cùng Thành chủ tâm sự, ngươi có thể mời hắn tới được không ?"
"Chuyện này. . . . . . này. . . . . ." Hàn ma ma không tự chủ cúi đầu.
Lâm Lang cười lạnh, âm thanh vẫn như cũ ôn hòa nhẹ nhàng : "Hàn ma ma,
rốt cuộc vẫn không thể sao ? Ngươi cho ta một lời chắc chắn, nếu như
được , ta sẽ không ra khỏi phòng, thương thế của ta dù sao cũng chưa
khỏi , không phải sao ?"
Lâm Lang nói xong, giả vờ thở dài nói: "Thì ra làm khách ở trong cung
chẳng được chút tự do nào cả, sớm biết ta cùng Thành chủ bàn bạc, trực
tiếp xuất cung cho rồi !"
Hàn ma ma nhất thời không biết trả lời thế nào, nếu nói được, Lý đại
nhân nhất định sẽ tức giận, nói không được ! Trước mắt bộ dáng tiểu tổ
tông này, nếu mình một mực quản chế tự do của nàng, nàng có thể chụp tội danh bất kính lên đầu mình không ?
Hàn ma ma suy nghĩ vòng vo một hồi, cười nói: "Nhìn tiểu thư nói kìa, nô tỳ thấy sắc trời đã tối, nói không chừng Thành chủ đã ngủ rồi, tiểu thư lúc này đi qua, không phải quấy rầy Thành chủ sao ? Không bằng. . . . . . tiểu thư ngày mai hẳn hàn huyên với Thành chủ ?"
Lâm Lang chẳng thèm để ý tới nàng, nắm thật chặt khoác trên người nhấc chân cất bước ra ngoài.
Hàn ma ma thấy vậy, gấp rút đi theo: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . . . . . . . . "
"Ma ma ở trong điện chờ đi! Ta chỉ đi dạo bên ngoài một lát, lập tức
quay về !" trong mắt Lâm Lang đông lạnh, "Tất nhiên không dám làm nghịch ý ma ma!"
Hàn ma ma nghe vậy, lập tức hô lên: "Người đứng nói vậy nô tỳ giảm thọ
mất. . . . . . . . . . . . . . " Lại không dám ngăn trở Lâm Lang!
Bọn họ sống trong cung đã lâu, mỗi một người đều thành tinh, thế nào
không nhìn ra Lý Nguyên Dịch đối nữ tử này khác biệt ? Thái độ Lý Nguyên Dịch chính là đại biểu thái độ của hoàng thượng, nữ tử này. . . . . . . . . . . . . . Không đơn giản ! Nếu đắc tội nàng, chỉ sợ ngày sau nàng
trả thù , họ đều gặp đại nạn !
Sau đó Lâm Lang tự do ra ngoài phòng, Hàn ma ma hướng về phía các cung
nữ nháy mắt, những người này liền ra ngoài chánh điện, ở dưới mái hiên
đứng thành một hàng !
Lâm Lang biết những thái giám cung nữ cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh bề trên, coi như Hàn ma ma biết võ công cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục
tử, nàng cũng lười để ý tới họ!
Nàng chậm rãi đi dạo trong sân, đi một hồi, thoải mái đi tới vách tường
ngăn cách Tử Hà cung cùng Thừa Càn cung , nghiêng tai lắng nghe động
tĩnh sát vách, không biết là vì bức tường dầy cộm che chắn hay do người
có pháp thuật cao thâm thi triển phép, bên kia một mảnh yên tĩnh, trừ
tiếng gió thổi xào xạc, ngoài ra không có tiếng vang nào!
Lâm Lang ở chân tường đứng một hồi, trong lòng càng phát ra lo lắng. Tay của nàng không tự chủ đưa vào trong vạt áo, nắm chuôi kiếm của Thanh
Tiêu bảo kiếm, Thanh Tiêu bảo kiếm hình như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, rung rung hai cái !
Tâm thần Lâm Lang hơi chấn động, chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu vận khởi
một dòng nước ấm, một âm thanh nam đồng non nớt ở bên tai vang lên: "Chủ nhân đang lo lắng cho Thành chủ sao?"
Lâm Lang sững sờ, vô ý thức siết chặt chuôi kiếm trong tay, sự vui mừng ập vào lòng: "Là ngươi đang nói chuyện sao?"
Âm thanh của nàng rất thấp, khẽ run, sau khi nói xong lập tức trở đầu
nhìn các cung nữ đứng thành hàng dưới mái vòm cong, phát hiện họ không
bị kinh động, tâm thần mới thả lỏng !
" Là ta !"
Âm thanh non nớt lại vang lên bên tai: "Triệu Tễ cùng Thái Tố công chúa
thông đồng làm bậy, muốn lấy chân nguyên Thành chủ, tiêu diệt Thành chủ, tình cảnh Thành chủ rất nguy hiểm, hiện tại, chỉ có chủ nhân mới có thể cứu Thành chủ !"
Lâm Lang nghe xong, lo lắng hỏi : "Hiện tại pháp lực của ta hoàn toàn
không có, bên cạnh lại nhiều người canh chừng, làm sao mới cứu được hắn
?"
"Chủ nhân quên rồi sao? Ta đã dung với máu của người , nếu ta giúp người nhớ lại toàn bộ ký ức, cũng có thể làm người khôi phục pháp lực trước
kia !"
Lâm Lang vui vẻ nói: "Có thật không ?" Nếu khôi phục pháp lực, những
người này đều không còn là trở ngại, cũng có thể giúp Quân Thương một
tay !
Nàng muốn ở cạnh Quân Thương cùng hắn đối mặt với nguy hiểm !
Lâm Lang bởi vì vui mừng tột độ, âm thanh khẽ cao hơn một chút, lời nói
vừa ra miệng, mới phát giác, Hàn ma ma đã hướng bên này đi tới: "Mới vừa nghe được tiếng la tiểu thư, có chuyện gì không?"
Lâm Lang vội nói: "Không có gì ! Vừa nãy chân bị trẹo , giờ đã không sao!"
Hàn ma ma thấy không có gì khả nghi , nhân tiện nói: "À, không có việc
gì là tốt ! Chỉ là góc tường nấm mốc ẩm ướt, tiểu thư chớ đứng quá lâu
!"
Lâm Lang đáp lời một tiếng, không để ý tới Hàn ma ma nữa, xoay người đi sang nơi khác!
Nếu sớm biết Thanh Tiêu bảo kiếm có thể giúp mình khôi phục pháp lực,
nàng tất nhiên không cần ngồi đứng ở góc tường trái lo phải nghĩ !
Lâm Lang đi ra mấy bước, rời xa chánh điện đứng ở trong sân, thấp giọng
nói khẽ với Thanh Tiêu bảo kiếm : "Việc này không nên chậm trễ, mau giúp ta khôi phục pháp lực!"
Thanh Tiêu bảo kiếm trầm mặc một hồi, ở trong lòng Lâm Lang tản ra một
luồng sóng lo lắng, âm thanh non nớt lại vang lên bên tai nàng, chỉ là
lần này mang theo chút dè dặt : "Thật ra. . . . . . Ta mặc dù có thể trợ giúp chủ nhân khôi phục pháp lực, còn phải ly khai khỏi thân thể phàm
nhân này mới được, hơn nữa. . . . . . . . . . . . . Hơn nữa cũng chỉ có
thể khiến chủ nhân khôi phục ba phần pháp lực cường thịnh nhất . . . . . . . . . . . . . ."
Lâm Lang nghe xong lời Thanh Tiêu bảo kiếm , trái tim khó tránh khỏi mất mát. Chỉ có ba phần pháp lực sao?
Ba phần pháp lực chống lại Thái Tố công chúa, vậy có phần thắng sao ?
Chỉ là, trong ấn tượng của mình pháp lực cường thịnh nhất hình như không thấp, lại nói, chung quy có ba phần pháp lực tốt hơn so với không có
phần nào !
Ba phần thì ba phần vậy ! Trong lòng Lâm Lang hạ quyết định, xoay người
muốn bước vào trong điện, đột nhiên phát hiện trong không khí yên tĩnh
bắt đầu khởi động luồng khí lo lắng cùng nóng vội, trong lòng nàng vừa
động, lập tức đi vào trong điện !
Hàn ma ma theo kịp: "Tiểu thư buồn ngủ sao ?"
Nàng ngăn lại cảm giác bất an cuồn cuộn trong lòng, tận lực khiến âm
thanh bình thản: "Ta cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi ! Các ngươi lui
xuống hết đi !"
Hàn ma ma đồng ý một tiếng, tiến lên hầu hạ Lâm Lang lên giường, thổi
tắt đèn, chỉ chừa lại đèn trường minh [ 2 ] đầu giường, sau đó dẫn người lui xuống!
[ 2 ] đèn thắp sáng hoài thì không phân biệt ngày đêm, còn gọi là trường minh đăng hoặc đèn vô tận đăng, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.
Lâm Lang thấy các nàng đã lui xuống , lập tức ngồi dậy, từ trong hoa phục lấy ra Thanh Tiêu bảo kiếm: " Nhanh lên !"
Thanh Tiêu bảo kiếm chợt lóe hào quang , hướng Lâm Lang nói: "Chủ nhân nằm xuống, giả vờ ngủ là được !"
Lâm Lang vừa mới nằm xuống, chỉ thấy vầng sáng Thanh Tiêu bảo kiếm càng
sáng rực, lưu quang màu xanh đậm hướng mình bao vây, nàng cảm thấy hồn
phách mình cùng thể xác tựa hồ đang tiến hành giằng co, hồn phách nỗ lực muốn ly khai thân thể, mà thể xác dùng sức trói buộc hồn phách !
Đang trong trạng thái kịch liệt giằng co, vầng sáng màu xanh trong nháy
mắt bao vây hồn phách đã rời thân thể một nửa, nàng chỉ cảm thấy có lực
kéo mạnh, cũng đã đứng ở trước giường !