Vầng sáng màu xanh dần dần tiêu tán, còn dư lại tầng hơi nước xanh nhạt
mông lung lượn lờ trong phòng, ánh nước bốc lên vầng sáng nhàn nhạt, Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, quay đầu lại đã thấy thân xác nàng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi an tường, giống như
ngủ thiếp đi .
Nàng nhìn người nằm trên giường, theo bản năng giơ tay muốn vén màn sa
mỏng , nơi bàn tay tiếp xúc , lại giống như chạm vào hư không —— màn lụa xuyên thấu qua cánh tay nàng, nhẹ nhàng lung lay !
Nàng cả kinh, nâng lên ống tay áo, nhìn khối thân thể trước mắt —— áo
yếm màu trắng thêu những bông hoa lượn sóng, hoa phục màu ngọc bích rộng thùng thình , bên hông quấn một dải lụa trắng , dưới vạt áo thêu đủ
loại sắc hoa xanh biếc, hai thước tơ lụa y hệt suối tóc đen mượt từ sau
thùy tai rủ xuống trước ngực, làm nàng có chút xa lạ đồng thời lại cảm
thấy không khỏi quen thuộc, tựa như, nàng vốn có dáng vẻ như vậy !
"Đây là bộ y phục mà lúc trước chủ nhân thích nhất , Thanh Tiêu bảo tồn thật tốt! Chủ nhân mau đi đi!"
Thanh Tiêu bảo kiếm mang theo ý tứ lấy lòng nói xong, thân thể lắc lư
một cái, thanh quang chợt lóe, liền rơi vào trong tay Lâm Lang !
Lâm Lang nhìn thanh bảo kiếm thượng cổ trong tay , không kịp truy hỏi
thân thể mình sao lại biến thành hư ảo , gật đầu một cái, nhẹ nhàng nhảy một cái liền bay ra ngoài điện !
Trong sân viện Thừa Càn cung, bên dưới bầu không khí yên tĩnh ẩn chứa
sóng ngầm bắt đầu khởi động, cũng không nghe thấy tiếng vang nào, đi vào chánh điện, đã nghe âm thanh gào thét, nguy hiểm nặng nề !
Nếu là người am hiểu thuật pháp, nhất định có thể nhìn ra tòa cung điện
nguy nga đã được cao nhân dùng thuật pháp kết thành một kết giới hư ảo , đem âm thanh trong điện cùng ngoại giới ngăn cách !
Lúc này, trong chánh điện Thừa Càn cung bao trùm một vùng tăm tối, cuồng phong tàn sát bừa bãi, trong bóng tối ánh sáng màu vàng đột phá giao
thoa với ánh sáng đen trắng bắt đầu khởi động, hơi thở trong nháy mắt
biến ảo khôn lường !
Hai tia sáng đen trắng cùng tia sáng màu vàng va chạm bắn ra lưu quang
nhàn nhạt mơ hồ có thể nhìn thấy , một nữ tử áo đen đứng ở trung tâm
cuồng phong, đang lúc tay áo tung bay một bàn tay vươn lên trước, hai
luồng lưu quang đen trắng giao triền tán loạn ùn ùn kéo đến cuốn lấy cả
tòa đại điện, mang theo cơn lốc tàn phá bừa bãi, giữa trận thế bén nhọn
tạo thành một thanh bảo kiếm hắc bạch, thẳng tắp đâm về nam tử áo đen
cách đó không xa !
Nam tử hắc y tóc đen tung bay, gương mặt góc cạnh rõ ràng khí phách lẫm
liệt mang theo khí thế không thể kháng cự, trong con ngươi hàn khí ngập
trời như muốn đóng băng mọi thứ, rõ ràng như sát tinh lâm thế, rồi lại
làm người ta ở trong đó cảm nhận được bất khuất cứng cỏi cùng oai phong !
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ngàn quân nguy kịch, quanh người hắn
một vầng sáng vàng trong suốt đột nhiên xuất hiện, lao vào cuốn tới kiếm quang hắc bạch ngăn trở vòng sáng ở ngoài !
Bị trở ngại bởi kiếm quang hắc bạch lửa giận ngập trời, nhanh chóng xoay tròn muốn đâm thủng màn che màu vàng , hai công kích chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, giống như ánh sáng huyến lệ rực rỡ trong nháy mắt
chiếu sáng màn đêm phủ khắp đại điện !
Bất chợt, vầng sáng vàng quanh thân Quân Thương càng sáng rực , kiếm
quang hắc bạch cơ hồ không nổi áp lực của nó, khó khăn lắm lui về sau
hai bước, mới miễn cưỡng chống đỡ !
Khăn che mặt của Thái Tố công chúa bị gió thổi phất lên, lộ ra dung nhan tái nhợt—— nàng cắn môi, bởi vì đã dùng hết toàn lực, trên da thịt
trắng như sứ mạch máu khởi động, liếc mắt nhìn qua giống như vô số
nhuyễn trùng ngọ nguậy , làm cho người ta nhìn mà kinh tâm sợ hãi !
Âm thanh Quân thương trầm thấp vang lên trong đại điện: "Bổn tọa nể tình Lang Nhi không muốn làm khó Điện hạ, Điện hạ nếu còn không biết hối
cải, bổn tọa. . . . . . . . . . . . sẽ không nhân từ nương tay !"
Trong tươi cười Thái Tố công chúa lạnh nhạt phiếm chút u tối bất đắc dĩ, âm thanh cũng vô cùng kiên định: "Ít nói nhảm ! Kẻ địch của U Minh thì
chính là đối địch với Bổn cung !" Nói xong, Thái Tố công chúa cắn răng
một cái, lưu quang hắc bạch trong nháy mắt oành phát ra vô số hào quang
chói lọi chưa từng có !
"U Minh nghịch thiên hành sự, Thiên Đình sẽ không ngồi yên nhìn, đừng
quên thân phận của phụ thân ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn phụ tử tương tàn
?"
Âm thanh Quân thương trầm thấp nhẹ nhàng, nghe vào trong tai Thái Tố
công chúa cũng là lãnh khốc vô tình như gai nhọn dựng ngược , bén nhọn
sắc sảo, làm lòng nàng đau đớn như bị dao cứa !
Phụ tử tương tàn ? Phụ tử tương tàn. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bốn chữ này như một đạo ma chú quanh quẩn ở bên tai nàng !
"Ha ha ha. . . . . . . . . . . ." Thái Tố công chúa ngửa mặt lên trời
cười dài, tiếng cười thống khổ mang theo một ngoan lệ quyết tuyệt, "Ta
đã lựa chọn đứng bên U Minh, cũng đã nghĩ đến một ngày phụ tử tương tàn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. . . . . . . . . . . . . . Người
kia, ta chưa bao giờ quan tâm . . . . . . . . . . . . . ."
Tiếng gió gào thét trong nháy mắt át đi âm thanh gào thét khàn khàn của
nàng, chung quanh tia sáng văng khắp nơi bung ra nhiều đóa hoa diễm lệ
thê lương !
Thái Tố công chúa tựa như hóa điên mãnh liệt tấn công Quân Thương, khí
tức chân nguyên không ngừng khởi động, sắc mặt nàng trong nháy mắt khô
héo !
Quân Thương đối mặt trạng thái điên cuồng của Thái Tố công chúa, bỗng
nhiên cau mày, kim quang đột nhiên mạnh hơn, lưu quang hắc bạch chợt
hướng ra sau cuốn lấy, thân thể Thái Tố công chúa bị lực lượng cực lớn
ném ra ngoài, tay áo phiêu diêu, khăn che mặt rơi xuống, trên sống lưng
mảnh khảnh thẳng tắp hiện ra dáng vẻ nhếch nhác!
Nàng nhẹ như chiếc lá không cách nào khống chế bị hất tung ra xa tựa như con thuyền nhỏ bé chao đảo trôi lênh đênh biển khơi, cấp tốc hướng
tường cao trong điện đụng vào _____
Bất chợt, một trận gió từ ngoài điện lao vụt vào, giống như mang theo
sinh mạng quấn quanh thăt lưng Thái Tố công chúa, sau đó, nam tử bạch y
đeo mặt nạ đầu lâu nhẹ nhàng rơi xuống cửa điện, đưa tay lôi kéo, Thái
Tố công chúa liền rơi vào trong ngực hắn!
“Khụ khụ....” Thái Tố công chúa phun ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn
người trên đỉnh đầu, dung nhan trắng như tờ giấy nhất thời tràn ra vui
mừng sáng ngời, “Ngươi rốt cục đã đến.....”
U Minh ứng lời một tiếng, thân hình nhẹ xoay, khiến Thái Tố công chúa
đứng trên mặt đất, cánh tay vẫn như cũ nắm ở bên eo nàng: “Ngươi bị
thương? Thương thế sao rồi?”
Thái Tố công chúa nằm ở trong ngực U Minh, nghe được lời nói mang theo
ân cần hỏi thăm của hắn, trên khuôn mặt tái nhợ vui vẻ càng sâu, nàng
bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn U Minh, khẽ mỉm cười, công chúa Huyền Vũ thuộc dòng họ tôn quý trên thiên đình lại lộ ra bộ dáng thẹn thùng của tiểu
nhi nữ: “Không sao! Ta cho là ngươi sẽ trách ta tự chủ trương!”
U Minh không có trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quân Thương, mơ hồ lộ ra tia nhìn âm lãnh: “Không ngờ đã thi hành Huyết Chú nghịch thiên,
ngươi vẫn còn có năng lực bực này, thật là làm cho bản tôn kinh ngạc!”
Lúc này trong đại điện, tiếng đánh nhau đã ngừng, hoàn toàn yên tĩnh,
thỉnh thoảng có tiếng gió gào thét xuyên qua khe hở cửa sổ, ào ạt thổi
bay màn che, trong lúc vũ động khiến hô hấp bên trong phòng ngưng thở!
Quân Thương nghe được lời U Minh, mặt mày hiện khí lạnh bốn phía, thân
hình cao lớn cường ngạnh giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, hắn lạnh
nhạt thốt ra bốn chữ: “Không nhọc ngươi quan tâm!”
“Ngươi không cần mạng, tất nhiên bản tôn không rảnh để tâm!” Hai măt U
Minh chợt lóe, ánh mắt bắn về phía Quân Thương, “Lần trước bản tôn tha
cho ngươi, lần này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!”
Trong mắt Quân Thương chợt lóe khinh miệt, khiến U Minh thẹn quá thành giận!
“Tiếp chiêu!” U Minh hét lớn một tiếng, đem Thái Tố công chúa ôm trong
ngực đẩy ra, quanh thân hắc vụ lượn quanh, một luồng khí đen đậm y hệt
đá sỏi hướng Quân Thương tập kích!
Lần trước, hắn đã biết không phải đối thủ của Quân Thương cho nên mới
dùng mưu kế, bắt lấy nhược điểm uy hiếp Quân Thương để hắn tự phế pháp
lực, nhưng có ai lại biết tâm tư của hắn? Hắn cũng chỉ là..... Chỉ là
muốn cho Lâm Lang biết chân tình Quân Thương đối với nàng...... Cũng
chẳng sâu đậm như nàng nghĩ!
Hắn làm Quân Thương rơi vào con đường tiến thoái lưỡng nan, nếu như Quân Thương ngày đó không chịu tự phế pháp lực, sẽ làm Lâm Lang trở nên tâm
lạnh với hắn, nếu như Quân Thương tự phế pháp lực, lại mang đi Diệp Cẩn
Huyên...... ở trong lòng Lâm Lang vì Quân Thương nhận lầm người mà cảm
thấy bi thương chua xót!
Thế nhưng, hắn không nghĩ đến bị Quân Thương nhìn thấu tư tâm, còn nhân
cơ hội vì Lâm Lang làm ra hành động nghịch thiên như thế.... Điều này
sao U Minh hắn có thể chịu nổi?
Phấn vụn màu đen rơi tán loạn trên mặt đất, trên các đồ đựng vật phẩm
bằng vàng bạc trong phòng, trên cửa sổ, trong nháy mắt những đồ vật tinh mỹ quý giá tinh xảo đều biến thành từng cục đen xì cháy sém giống như
than, mà mặt đá cẩm thạch cũng trở nên lồi lõm bể vụn.
Theo tiếng rít gào của gió đêm, những mảnh phấn vụn này lấp lánh ánh
sáng màu đen, tung bay khắp cả đại điện. Hủ cốt tiêu thịt (**) đem mọi
thứ nguy nga lộng lẫy trong điện kéo vào địa ngục đen ngòm!
(**) giống thịt nát xương tan.
Thái Tố công chúa vung tay ngăn trở lui lại, trong mắt hàm chứa bi
thương nhìn nam tử bạch y giao chiến trong vòng trung tâm, nhất thời
muôn vàn suy nghĩ xông lên, trong lòng dâng lên đau đớn khó nhịn!
Hắn, quả nhiên chưa từng quan tâm nàng một chút nào......
Vừa nhìn thấy U Minh thi triển ra vô số phấn vụn màu đen, trong con
ngươi Quân Thương hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt nhiều hơn tia nặng
nề, vầng sáng vàng kim huyền quanh người hắn nhất thời sáng rực lên, tạm thời ngăn trở phấn vụn màu đen tiến công, thế nhưng những nơi nó chạm
qua, âm thanh ầm ĩ chói tai “Xùy xùy” vang lên, vầng sáng màu vàng bị
phấn vụn màu đen bao vây vỡ tan từng chút một, thể tích vầng sáng càng
ngày càng nhỏ!
Phấn vụn màu đen giống như từng một đám đầu lâu người chết đáng sợ, kêu
gào hướng Quân Thương xông tới, nhìn như tùy ý phiêu đãng, thế công từ
tốn chậm chạp do U Minh cố ý lấy pháp thuật thúc đẩy, cũng so với đao
phong bén nhọn nhất nhanh hơn mạnh hơn; lực sát thương cao hơn!
Lấy bộ xương người chết để vào nơi âm hàn, dùng vô số hài cốt của những
người sau đó làm chất dinh dưỡng, ở trên Khô Lâu (ở đây Khô Lâu lại là
danh từ chỉ bộ xương biết đi) tạo ra hoa Bỉ ngạn màu đen, cũng tự lấy
máu tươi chủ nhân, đợi đóa hoa nở tới thời kỳ toàn thịnh hái xuống, phụ
trợ thuật pháp hắc ám cấm chú thuật chế thành độc dược chú thuật hủ cốt
tiêu thịt.
Độc dược cùng chú thuật cùng gắn bó tồn tại, có thể nương theo ý chí chủ nhân hái lấy sinh mệnh lực hỗ trợ nguyên thần chủ nhân tăng lên pháp
lực, cho dù đụng phải Đại La Thần Tiên, cũng khó mà chạy trốn!
Thấy thiên địa tràn ngập phấn vụn màu đen, Quân Thương đã hiểu U Minh hoàn toàn bỏ qua quang minh, đầu nhập hắc ám!
Trong lúc luồng khí màu đen cùng màu vàng giao đấu, thân thể hắn bỗng
nhiên bay lên khỏi mặt đất, xoay tròn một vóng, hỏa diễm màu vàng bắn
tán loạn, đốt sạch phấn vụn màu đen, còn chưa đợi rơi xuống đất, vô số
phấn vụn màu đen đã lại nữa tụ họp, mang theo hơi thở hắc ám âm lãnh bao trùm thiên địa xông đến!
Thần sắc Quân Thương lộ ra lệ khí lạnh băng, không hề chớp mắt tìm kiếm
cơ hội chạy thoát __________ một kích kia, là thử dò xét công lực sâu
cạn của U Minh, nào ngờ, U Minh liền tung ra chiêu âm độc cũng chẳng
buồn dò xét pháp lực Quân Thương.
Nghịch thiên Huyêt Chú đã tổn hao phần lớn pháp lực của Quân Thương, vốn đêm nay nếu chỉ mình Thái Tố công chúa hắn không để trong lòng, cộng
thêm cả U Minh..... Nếu pháp lực U Minh vẫn như mấy ngày trước cũng
chẳng có gì đáng sợ! Nào ngờ, nagwns ngủi vài ngày, U Minh đã luyện
thành chiêu thuật âm độc chí cực bực này!
Hắn không thể chết ở đây được, Lang nhi đang chờ hắn!
Quân Thương đang trong lúc suy tư kim quang quanh thân như cương châm
(kim thép) hướng về phía mặt nạ đầu lâu đen nhánh đâm tới, nhanh chuẩn
vô cùng!