Những người có mặt không ai không bị phản ứng của dì Hai dọa sợ,nhất thời hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn. Ngụy Hà nhìn Ngụy Thường Đức cố gắng túm chặt dì Hai, trong lòng không khỏi bất an.
Cậu nhìn về hướng có Ngụy Thư,thân ảnh kia đã biến mất. Ngụy Hà giật giật miệng,dường như cậu biết điều gì đó, nhưng nói không rõ.
”Bà Hai!?” “Làm sao vậy?” “Xảy ra chuyện gì?” Tất cả mọi người đều vây quanh dì Hai,có người bất an, có người hoảng sợ, cũng có kẻ tò mò…
Dì Hai ra sức giãy dụa, trợn to hai mắt hung ác nhìn chằm chằm sân khấu, điên cuồng gào thét “Cút ngay cho tao! Mày đừng bám riết không tha như vậy!Đừng lại đây!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi phát run,dạo gần đây, bên ngoài thường đồn đãi Ngụy gia bị ma ám, bây giờ dì Hai như vậy, rõ ràng bị trúng tà.
Vài kép hát trên sân khấu cũng bị bất ngờ, không hiểu ra sao,lăng lăng đứng yên bất động. Dì Hai này lúc đầu còn bình thường,sao đột nhiên lại phát điên chứ?
_”Tao không trêu chọc mày! Tại sao mày cứ đi tao mãi! Đừng lại đây! Đừng lại đây!” Dì Hai tựa hồ nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố,gắt gao siết chặt quần áo của Ngụy Thường Đức, dùng sức đẩy lão về phía trước, giống như muốn để Ngụy Thường Đức làm bia đỡ đạn.
Sắc mặt Ngụy Thường Đức trắng bệch, hung hăng hất tung dì Hai ra “Bà nổi điên cái gì!”
Dì Hai quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ chôn đầu giữa hai chân “Cút ngay! Cút ngay!”
Ngụy Hà nhìn theo hướng dì Hai chỉ,Dương Thanh liền đứng ở chỗ đó,vẫn không nhúc nhích, bối rối nhìn qua bên này.
Dương Thanh đáng sợ như vậy sao? Dì Hai nhìn thấy cái gì? Lại sợ hãi như vậy.
Trong đầu Ngụy Hà hiện lên thân ảnh của Trình Hảo,nhưng lập tức ý tưởng này bị hất ra sau đầu. Cậu đã cảnh cáo hắn,hơn nữa Trình Hảo có gan giả quỷ dọa dì Hai cũng không dám minh mục trương đảm xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, cứ nhìn tính tình của Trình Hảo thì biết,cho hắn mười lá gan cũng không dám.
_”Mẹ! Mẹ làm sao vậy?” Ngụy Lập Diễm nâng dì Hai dậy, tựa vào ngực mình,chính là dì Hai lại ngẩng đầu liều mạng đẩy Ngụy Lập Diễm ra “Cút ngay!”
Ngụy Lập Diễm nhíu mày “Con là Lập Diễm! Mẹ nhìn cho rõ! Con là Lập Diễm!”
Dì Hai càng thêm khiếp sợ, bà run rẩy lui về sau,mở to hai mắt nhìn Ngụy Lập Diễm “Không phải, mày không phải! Mày là Ngụy Thư! Mày là Ngụy Thư! Mày không phải con tao! Cút ngay! Đừng bám theo tao nữa!”
Dì Hai vốn đang xem diễn, khi con hát sắm vai Chúc Anh Đài vừa hát xong một đoạn,thì đột nhiên lại nhìn bà không chớp mắt, càng nhìn càng không bình thường, trong mắt tràn đầy oán độc. Ngay lúc dì Hai bị dọa lưng rét run thì khuôn mặt con hát dần dần biến đổi, hóa thành gương mặt của Ngụy Thư!
Dì Hai hoảng hốt nhảy dựng lên, tùy tay quơ đồ trên bàn ném đi,chính là khuôn mặt đã chết của Ngụy Thư càng ngày càng khủng bố âm trầm, càng ngày càng tiến lại gần…
Thời điểm được người ôm, dì Hai dần cảm thấy an ổn,nhưng chờ bà vừa ngẩng đầu lên thì lập tức chống lại vẻ mặt đáng sợ của Ngụy Thư!
Bà đẩy người trước mắt ra, muốn chạy đi, lại phát hiện đám người xung quanh đều là Ngụy Thư,cúi đầu không cảm xúc, tròng mắt trống rỗng gắt gao nhìn chằm chằm bà. Bà chỉ cảm thấy trái tim nghẹn ở yết hầu, trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Dì Hai ngất đi làm cho mọi người đều bối rối, có kẻ nhát gan không dám ở lâu,trực tiếp bỏ đi. Những người còn lại thấy thế cũng nói “Ngụy lão gia, tôi có việc đi trước…”
_Ngụy lão gia, lần sau lại tới…
…Sau đó vội vã rời khỏi.
Ngụy Hà chú ý tới, biểu tình trên mặt Ngụy Thường Đức chưa từng thả lỏng, hết sức kìm nén.
Lại nhìn về phía dì Ba thì, lúc này vẻ mặt của dì Ba cũng không tốt hơn bao nhiêu,phân phó hạ nhân nâng dì Hai về phòng,gọi người đến canh chừng.
Ngụy Lập Diễm rõ ràng rất lo lắng,hai hàng chân mày gắt gao nhíu chặt, đi theo dì Hai, bỏ lại Ngụy Lượng ở chỗ này.
Ngay tại Ngụy Hà thất thần không biết làm gì,thì Ngụy Thường Đức bước tới, hung hăng tát vào mặt Ngụy Hà.
Lực đạo rất lớn, Ngụy Hà thật không ngờ tới Ngụy Thường Đức sẽ đánh mình, lảo đảo ngã xuống đất.
Dì Ba thất thanh kêu lên “Lão gia! Ông làm cái gì vậy!”
_SÚC SINH! Nhìn chuyện tốt mà mày làm này! Nếu mày không đòi mời gánh hát đến thì đã không xảy ra chuyện!
Ngụy Thường Đức quát tháo Ngụy Hà,sợ hãi giấu trong lòng hóa thành phẫn nộ, hung hăng rút hết lên đầu cậu “Đều là lỗi của mày! Từ khi mày trở về chẳng ngày nào được yên cả!”
Ngụy Thường Đức cay độc chỉ vào mặt Ngụy Hà, Ngụy Hà sửng sốt mở to hai mắt nhìn hành động của Ngụy Thường Đức, thật lâu vẫn không lên tiếng.
_Lão gia! Ông làm sao vậy! A Hà làm gì sai chứ?!
Dì Ba đau lòng chạy đến bên cạnh,vươn tay ôm Ngụy Hà, nước mắt lã chã như mưa “A Hà, có đau không…?”
_”Ngày mai lập tức dỡ bỏ cái sân khấu chết tiệt này!” Ngụy Thường Đức vừa dứt lời liền bỏ đi,tựa hồ một khắc cũng không muốn dừng lại.
Ngụy Thường Đức không ngừng phát run chứng tỏ lão đang vô cùng sợ hãi. Tổng cảm thấy ở một góc âm u nào đó đang có kẻ nhìn chằm chằm mình,hại lão không thể bình tĩnh. Ngụy Thường Đức nhớ đến cái tên mà dì Hai rên la,nghĩ tới mấy lời mà Ngụy Thư nói khi lão giả bộ ngủ, sau lưng không khỏi rét lạnh.
_A Hà…Con nói gì đi a! Lão gia đánh con đau lắm phải không…
Dì Ba luống cuống nhìn Ngụy Hà, mà Ngụy Hà vẫn cứ bất vi động sở, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của Ngụy Thường Đức.
Dì Ba bị bộ dáng của Ngụy Hà dọa sợ,nhẹ nhàng đẩy cậu “A Hà, A Hà, rốt cuộc là con làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao? Hả? Con nói cho dì Ba nghe!”
_”A Hà! Con nói một câu được không? Đừng làm dì sợ!” Dì Ba khóc ròng
Ngụy Lượng ở một bên nhìn nhìn cũng nức nở khóc theo,phỏng chừng bị kinh hách
****
_”Dương Thanh,tôi thấy chúng ta nên đi trước,chuyện vừa rồi rất quỷ dị…” Một người trên sân khấu vỗ vai Dương Thanh, nói xong liền cùng vài kẻ khác rời đi, chỉ còn lại Dương Thanh cùng một số khác ở lại dọn đồ.
Một người thấy bọn họ đi rồi cũng vội vã muốn chạy theo,gặp Dương Thanh còn sững sờ liền nói “A nha cậu đừng nhìn nữa! Ngụy gia này thật sự rất loạn!”
Dương Thanh nhìn Ngụy Hà trầm mặc cùng dì Ba và Ngụy Lượng đang khóc dưới đài, quét qua một vòng liền cụp mắt xuống.
Vừa rồi, y rõ ràng đã nhìn thấy anh trai của Ngụy Hà,từ lúc bước lên sân khấu, y đã phát hiện ra người kia,ngồi ở hàng ghế đầu tiên,cách mình rất gần,chính là chỉ một lát sau liền không thấy. Lúc lại nhìn thấy thì anh ta đã hòa lẫn vào trong đám người,cách đó rất xa, lẳng lặng nhìn về phía này.
Anh của Ngụy Hà dường như rất thích xem hát,ánh mắt vẫn luôn chăm chú lắng nghe. Hơn nữa tính cách còn khá lạnh lùng,cơ hồ chưa từng nhìn thấy anh ta cười. Thời điểm bà Hai đột nhiên phát điên,người này cũng chỉ đứng ở một bên bàng quan nhìn, vẻ mặt vô cảm.
Nhưng mà tiếp theo sau, người này lại kì quái biến mất.
****
Ngụy Hà biết,nguyên nhân khiến cậu trở thành cái đinh trong mắt của dì Hai là do tương lai cậu sẽ trở thành kẻ tranh giành gia sản với Ngụy Lập Diễm. Mà lý do để Ngụy Lập Diễm chán ghét cậu cũng giống như mẹ hắn. Kỳ thật, ngay cả đám người hầu cũng không hề thích cậu,loại ánh mắt đó Ngụy Hà làm sao đoán không ra. Ngụy Hà còn biết Ngụy Thường Đức không coi trọng cậu chính do tính tình ác liệt của cậu, không có chí cầu tiến,không phải là đứa con ưu tú mà lão kỳ vọng.
Toàn bộ những điều đó, Ngụy Hà đều biết, cậu lại không ngốc, làm sao không biết được.
Nhưng mà cho tới tận bây giờ, cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày Ngụy Thường Đức sẽ đối xử tàn nhẫn với mình như vậy.
Ngụy Hà chống đất đứng lên,cái tát vừa rồi làm cho mặt cậu sưng phồng lên,mùi máu tươi lan tràn khắp khoang miệng.
Dì Ba còn đang khóc, Ngụy Hà nhìn bà “Bất quá chỉ là cái tát tay,lão già kia ngần ấy tuổi rồi còn bao nhiêu sức chứ, không đau. Ngày nào đó con nhất định sẽ cho lão nếm mùi đau khổ!”
Ác thanh ác khí, sắc mặt của Ngụy Hà cũng trở nên vô cùng hung ác,chính là đôi mắt không biết tại sao, lại rưng rưng phiếm hồng.
Dì Ba căng thẳng “A Hà…”
Ngụy Hà quay đầu bước đi.
Một đêm này, là sự kiện “náo nhiệt” nhất Ngụy gia từ trước đến nay.
****
Dì Hai còn đang hôn mê,thầy thuốc bảo là do kinh hách quá độ,ngủ một giấc thì tốt rồi,sau đó lại kê thêm vài thang thuốc an thần.
Ngụy Lập Diễm canh giữ trước đầu giường dì Hai,chờ Ngụy Thường Đức tới thì quay đầu lại nhìn lão “Con luôn không tin mấy chuyện ma quỷ, nhưng hôm nay mẹ lại như vậy, thật sự rất kỳ quái.”
Ngụy Thường Đức không dấu vết trốn tránh tầm mắt của Ngụy Lập Diễm,nhìn dì Hai thản nhiên nói “Đâu ra ma quỷ,con không cần nghe đám người ngu xuẩn đó nói bậy.”
_”Mẹ gặp chuyện như vậy nhất định phải có lý do,con không tin đang êm đẹp, mẹ đột nhiên lại phát điên.” Ngụy Lập Diễm nghiêm mặt.
Ngụy Thường Đức trầm mặc. Ngụy Lập Diễm không dễ lừa,nhưng lão cũng không tìm ra lời giải nào thích hợp.
Ngay khi Ngụy Thường Đức đang lâm vào tự hỏi,Ngụy Lập Diễm bỗng đứng lên, đối mặt với Ngụy Thường Đức “Nếu thật sự là do âm hồn chưa tán của Ngụy Thư thì sao?”
Ngụy Thường Đức ngẩn ra, lập tức áp chế sợ hãi,ra vẻ trấn định nói “Lo chăm sóc mẹ con đi, cha sẽ điều tra chuyện này.”
Ngụy Lập Diễm mặt không chút thay đổi nhìn Ngụy Thường Đức rời khỏi phòng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới Ngụy Lượng còn đang ở hậu viện.
Lập tức hoảng hốt,hắn quay đầu liếc mắt nhìn dì Hai,thấy bà vẫn ngủ say liền vội vàng chạy đi.
****
Về tới phòng, Dương Thanh vẫn còn đang thắc mắc. Ngụy Hà là cậu Hai nhà họ Ngụy,vậy anh của Ngụy Hà chính là cậu Cả,nhưng sao không nghe ai nói gì hết….?
_”Cậu Cả của Ngụy gia tên gì?” Dương Thanh tẩy trang,hỏi đại sư huynh đang thay đồ diễn bên cạnh
Sư huynh sửng sốt,hoảng sợ đi tới, đè thấp giọng âm thanh “Cậu đừng nói lung tung!”
Dương Thanh khó hiểu.
Sư huynh lấm la lấm lét nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói “Cậu cả nhà họ Ngụy chết rồi…”
_”Chết…?” Dương Thanh không kịp phản ứng,vậy kẻ mà y nhìn thấy là ai? Người kia thật sự là cậu Cả nhà họ Ngụy a, chính miệng anh ta còn thừa nhận là anh trai của Ngụy Hà, “Chẳng lẽ Ngụy lão gia không có đứa con riêng nào khác sao?”
_Nào có a! Cậu Cả nhà họ Ngụy chính là con riêng. Không phải Ngụy gia chỉ có một mình hắn sao! Vừa rồi cậu có nhìn thấy bà Hai nhà họ đột nhiên nổi điên gào to tên Ngụy Thư không? Ngụy Thư chính là cái người đã chết đó…
Sau khi nói xong, sư huynh luôn cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu,liền vội vàng phất tay “Thôi không nói không nói nữa,đêm hôm khuya khoắt,còn đang ở tại Ngụy gia nữa…Sợ muốn chết,sư đệ, cậu mau tắm rửa đi ngủ đi. Đừng hỏi nữa,sáng mai chúng ta liền đi. Đứng ở chỗ này thật sự làm cho người ta…Ai,quên đi, không nói,hôm nay thật sự xui xẻ mà…”
Tay Dương Thanh đang cầm trang sức bỗng dưng cứng đờ, anh của Ngụy Hà đã chết? Vậy kẻ mà y nhìn thấy…không phải là người!?