Quý Nữ Khó Cầu

Chương 127: Chương 127: Bệnh nguy kịch




Hôm nay trước cửa Huyền Thanh vương phủ vắng tanh, không hề có mặt thị vệ giữ cửa, đèn lồng đỏ treo cao không hề có chút không khí vui mừng nào mà lại có vài phần hiu quạnh.

Lúc tin tức Huyền Thanh vương vì bị nhiễm gió lạnh nên bệnh liệt giường truyền ra, rất nhiều người quyền quý trong triều ào ào mang theo quà tặng quý giá tới thăm, đều bị Huyền Thanh vương chặn ngoài cửa. Hoàng thượng ra lệnh không cho bất cứ ai bước vào Huyền Thanh vương phủ một bước, bảo là muốn để Huyền Thanh vương nghỉ ngơi cho tốt, bất cứ ai cũng không được quấy rầu. Dù sao cũng là người lập được chiến công trong hoàng tộc, lại có quyền thế ngập trời, mọi người đành phải cảm thán đãi ngộ Huyền Thanh vương được nhận thật quá quý giá. Còn về chuyện công chúa Tây Nhung cực nhọc chăm sóc Huyền Thanh vương mấy ngày mấy đêm khiến dân chúng hăng say bàn luận. Ai cũng nói công chúa là người thật tình cảm, khuôn mặt xinh đẹp lại bằng lòng vì Phó Vân Tịch mà làm được tới mức đó. Phó Vân Tịch này cũng thật quá may mắn. Không thể không nói thân phận là thứ vô cùng kỳ diệu. Nếu là một nữ tử bình thường thì mọi người sẽ cho rằng nàng chăm sóc Phó Vân Tịch là đúng. Nếu đổi thành một thị nữ thấp hèn thì sẽ cảm thấy chăm sóc không tốt là tội lỗi. Nhưng một khi đeo lên cái danh "công chúa thì nhất cử nhất động của nàng đều mang theo ý nghĩa cao quý.

Cứ như vậy, Hàn Nhạn chỉ là nữ nhi của một quan ngũ phẩm, sau khi được mọi người thông cảm lúc đầu thì dần dần bị lãng quên. Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng Y Lâm Na và Phó Vân Tịch mới là trời sinh một đôi. Dù sao người phong hoa tuyệt đại như vậy cũng chỉ có nữ tử cao quý như công chúa mới có thể xứng với chàng.

Giữa bốn bề là bóng tối, cửa chính của Huyền Thanh vương phủ "kẹt" một tiếng, mở ra, một người mặc trường bào màu xanh thẫm đi ra. Người này nhanh chóng lên một cái kiệu, đám liệu phu liền nâng cỗ kiệu ra ngoài.

Cũng không biết đi bao lâu, sắc trời tối đen, người đi đường cũng vô cùng ít ỏi, chỉ có tiếng bước chân đều nhịp của đám kiệu phu. Lúc đi qua một ngõ nhỏ, ánh đèn lồng mờ mờ chiếu sáng, ở nơi xa bỗng có hai bóng người lờ mờ, cùng lúc đó, một giọng nữ tử vang lên: "Xin hỏi có phải người trong kiệu là Ngô thái y Ngô đại nhân không?"

Bốn người khiêng kiệu đưa mắt nhì nhau, không biết làm thế nào, bước chân dừng lại. Bóng dáng hai người kia từ từ hiện ra, là hai nữ tử còn trẻ, đều ăn mặc như nha hoàn. Một người mặc váy đỏ, một người mặc váy xanh. Tuy tướng mạo không phải là đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng thanh thanh tú tú, nhất là toàn thân lộ ra mùi vị của sách rất hiếm thấy, nhìn không giống dáng vẻ của nha hoàn nhà bình thường.

Người trong kiệu không có phản ứng gì, một lát sau mới nói: "Đúng thì sao?"

Nữ tử mặc váy đỏ liền lẳng lặng nói: "Tiểu thư nhà ta muốn gặp Ngô đại nhân một lần, mời Ngô đại nhân nể mặt."

Trước không nói tới Ngô đại nhân trong kiệu phản ứng thế nào, bốn kiệu phu không nhịn được mà cùng hít một hơi khí lạnh. Phải biết rằng Ngô thái y là ngự y số một số hai trong kinh thành, quan lại trong triều gặp ông cũng một mực cung kính. Bây giờ chỉ là hai nha hoàn nho nhỏ mà lại nói chuyện như vậy với Ngô thái y, lại còn quang minh chính đại mà dùng "tiểu thư" để nói. Là tiểu thư nhà ai mà lớn lối như vậy, không hết sức lo sợ trước Ngô thái y? Tiểu thư nhà nào trong kinh thành lại có bản lĩnh như vậy? Kể cả công chúa Vân Nghê - nữ nhi mà Hoàng thượng yêu thương nhất sợ là cũng không thể lọt vào mắt Ngô thái y.

Rốt cuộc, Ngô thái y giơ một tay vén màn kiệu lên, đưa mắt nhìn hai nữ tử, hơi sững sờ: "Là các ngươi."

Nha hoàn mặc quần áo màu xanh không tiếp lời Ngô thái y mà chỉ cười khanh khách với ông: "Ngô đại nhân, tiểu thư nhà ta nói giấy không gói được nửa. Ngô thái y vì phải bảo vệ một người mà giấu diếm như vậy, chưa chắc đã coi là bảo vệ. Giam con hùng ưng vào lồng, đến lúc chết con hùng ưng cũng không biết mình có thể bay. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu Ngô thái y tin tiểu thư nhà chúng ta thì xin mời cùng bàn bạc kế lớn."

Những lời này nói thoải thoải mái mái, không có chút chần chừ, hiển nhiên là đã sớm nghĩ câu cú cho tốt. Vậy là hai nha đầu này đã biết Ngô thái y sẽ phản ứng thế nào ngay từ đầu. Ngô thái y cau mày suy nghĩ một chút. Cấp Lam cười khanh khách nhìn ông, dáng vẻ đã tính trước. Chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi, tự tin rằng ông sẽ không từ chối ở đâu ra? Nhìn Thù Hồng thì cũng thấy nàng như vậy. Tuy không có vẻ mặt gì nhưng phong thái ung dung của nàng rất nhiều ma ma già trong cũng cũng không so được. Thấy nha hoàn đều là dáng vẻ này là có thể đoán được phong thái của chủ tử. Ngô thái y thở ra một hơi thật dài. Hơn nữa lời của chủ tử các nàng nhắn đã đánh trúng vào tâm tư ông. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu mình từ chối thì thật sự không còn cơ hội nào nữa. Nếu đã vậy thì sao không thử một lần? Hơn nữa, Ngô thái y có cảm giác có lẽ cô nhóc luôn cười khanh khách kia có cách gì đó thật.

Rốt cuộc, ông gật đầu: "Lão phu sẽ đi theo các ngươi một chuyến."

Cấp Lam và Thù Hồng liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự vui vẻ. Cấp Lam cười: "Vậy thì mời Ngô thái y đi theo chúng ta." Dứt lời, nàng liền đứng bên cạnh kiệu phu, làm tư thế dẫn đường.

Cỗ kiệu tiếp tục lắc la lắc lư tiếp tục hành trình nhưng đã khác trước. Phía trước nó có thêm hai tiểu nha đầu yểu điệu.

Vọng Giang lâu.

Hàn Nhạn cúi đầu, không nhìn người đối diện mà chỉ hờ hững nói: "Ngài định nhìn ta bao lâu?"

Người đối diện mặc đẹp đẽ như cũ, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn, hơi lộ vẻ kỳ lạ. Nhưng hắn chỉ mỉm cười nhìn nữ tử đeo lụa trắng trước mặt. Tuy nàng cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt nhưng khí chất đó chỉ liếc một cái cũng khó có thể quên được. Giang Ngọc Lâu nhướng mày: "Ta cho là nàng tới đây thì phải chào hỏi bằng hữu cũ."

Mâu quang Hàn Nhạn lạnh lẽo, biết sẽ không lừa được ánh mắt Giang Ngọc Lâu. Ánh mắt người làm ăn luôn độc là chuyện ai cũng biết. Nhưng mình cũng không còn cách nào mới tới Vọng Giang lâu. Không thể gặp Ngô thái y trong Trang phủ được. Không biết người của Trang Sĩ Dương ở đâu trong Trang phủ, hơn nữa dù không nghe được hết lời mình nói với Ngô thái y thì Trang Sĩ Dương cũng sẽ nói chuyện này cho Vệ vương, thậm chí là Thất hoàng tử. Cũng không thể nói chuyện ở những chỗ khác. Nếu Hoàng thượng đã có thể phái sát thủ đuổi giết mình thì cũng không biết đã giăng bao nhiêu tai mắt để truy xét mình. Hoặc có lẽ nhất cử nhất động của mình đều ở trong mắt người khác cũng không chừng. Chỉ có Vọng Giang lâu này mà thôi. Hàn Nhạn biết sở dĩ Vọng Giang lâu thành thiên hạ đệ nhất lâu cũng là bởi vì trong chỗ tối có cao thủ tuyệt đỉnh che chở. Ngoài khách nhân ra thì những người khác đều không thể vào đây. Đã từng có khách nhân vì để tránh đuổi giết nên tới Vọng Giang lâu, sát thủ kia không có cách nào vào cho nên khách nhân kia đã tránh thoát một kiếp. Cũng vậy, nếu Hàn Nhạn ở trong này thì sẽ không có nguy cơ bị người theo dõi. Nhưng Giang Ngọc Lâu trước mặt cũng khó có thể ngăn trở.

Nàng mỉm cười, dứt khoát không giả vờ nữa, có điều cũng không nói rõ mà chỉ nói: "Ta không nhớ rõ mình có giao tình gì với ngài, càng không tính là bằng hữu cũ. Nếu có liên quan thật thì cũng chỉ là chuyện làm ăn mà thôi. Chuyện làm ăn là giao dịch công bằng, nói tới giao tình là tối kỵ."

Nàng nói thẳng thắn như vậy lại khiến Giang Ngọc Lâu đụng phải một cái đinh mềm. Trên đời này có biết bao người muốn kết giao làm bằng hữu với Giang Ngọc Lâu hắn. Hàn Nhạn là người đầu tiên vạch rõ ràng giới hạn với hắn. Điều càng khiến Giang Ngọc Lâu kinh ngạc là lời của nàng rất có lý. Rõ ràng không phải thương nhân mà lại nói nhất thanh nhị sở đạo lý trong đó. Cô nhóc này thật khiến người ta không thể đoán được. Nhưng hắn chỉ cười cười không chút để ý: "Nàng nhẫn tâm tuyệt tình như vậy là vì người kia? Cố ý tách khỏi tất cả những người có liên quan tới chúng ta?"

"Giữa người với người luôn có hàng ngàn hàng vạn mối dây liên hệ. Nếu đúng như lời nhài nói thì Hàn Nhạn cũng không giao thiệp với người khác. Chẳng phải bất cứ ai cũng sẽ có liên quan tới người kia sao?" Nàng nói.

Giang Ngọc Lâu sửng sốt: "Lời này cũng có lý," Hắn cân nhắc trong chốc lát: "Rốt cuộc hôm nay nàng tới đây là để gặp ai?"

Hàn Nhạn cười cười: "Gặp ai không quan trọng. Quan trọng là ngài có giữ bí mật cho ta không." Không chờ Giang Ngọc Lâu nói tiếp, nàng nói ngay: "Ta biết ngài là người làm ăn. Người làm ăn coi trong nhất là uy tín. Vọng Giang lâu luôn giữ bí mật cho khách. Ta chỉ mong ngài coi ta như người xa lạ, sau đó coi ta như khách, giữ bí mật cho ta. Chuyện hôm nay không được nhắc tới với người lạ dù chỉ một chữ."

Giang Ngọc Lâu như có điều suy nghĩ mà nhìn nàng, hồi lâu mới nhún vai: "Nàng đã nói tới mức này, không giữ bí mật thay nàng cũng không được, khỏi phải vạch rõ quan hệ giữa chúng ta như vậy. Ta không thường làm bằng hữu với người khác."

Hàn Nhạn nhíu mày, Giang Ngọc Lâu đã đứng lên, khẽ phe phẩy quạt trong tay: "Ta sẽ không nói với người khác. Người mà nàng chờ đã đến." Dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài rèm, cùng lúc đó, một giọng nói thô thô khàn khàn truyền tới từ bên ngoài.

"Tiểu nha đầu, biệt lai vô dạng." Ngô thái y phất áo bào đi vào.

"Đã lâu không gặp, Ngô thái y." Hàn Nhạn khẽ vuốt cằm, cũng không hành lễ. Nhưng như vậy mà chẳng những Ngô thái y không giận mà còn cảm thấy Hàn Nhạn có sự cao quý nghiêm nghị không thể xâm phạm được. Ông hơi ngẩn ra, thấy trên mặt nàng không có chút tình cảm bi thương nào, có có cũng chỉ là lạnh lùng, quả cảm, kiên quyết thì hơi nghi ngờ.

Quả thực là một Phó Vân Tịch khác. Ngô thái y thầm thở dài một hơi trong lòng. Hai người giống nhau như thế, có lẽ đó là nguyên nhân bọn họ thu hút nhau. Có điều có thể hai bên cũng không phát hiện chuyện này.

"Con muốn hỏi điều gì?" Ngô thái y ngồi xuống bên cạnh, cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Hàn Nhạn lạnh lùng nhìn ông: "Rốt cuộc Phó Vân Tịch làm sao mà cần dùng tới người có y thuật cao siêu? Bệnh của chàng đã nặng tới mức này rồi à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.