Vào lúc mành chỉ treo chuông, nàng nghiêng người chỉ thấy ánh sáng của
trường kiếm lóe lên, trong đám loạn đao thẳng tấp đưa về phía nàng, bất
quá chỉ trong một giây ngắn ngủi, bốn phía đều là kiếm, Hàn Nhạn thậm
chí còn chưa nhìn rõ ràng thì đã thấy người áo đen ở trước mặt đã phun
ra một ngụm máu tươi, còn nàng thì kéo về phía sau, lưng dựa vào một
lòng ngực ấm áp, một bàn tay lạnh lẽo chụp lên mắt của nàng, mơ hồ nghe
thấy có tiếng người thở dài đang vang vọng bên tai, Hàn Nhạn rất muốn
quay đầu lại, nhưng rồi cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Tiểu thư!" Thấy không còn nguy hiểm nữa, vài người áo đen đều ngã trong vũng máu, Cấp Lam và Thu Hồng mới lo lắng nhìn về phía của nàng, Hàn
Nhạn vừa muốn nói chuyện, thì cảm giác phía sau lưng nhẹ đi, người vừa
rồi đã lui về phía sau hai bước, đồng thời nàng cũng rời khỏi ngực của
y.
Hàn Nhạn muốn xoay đầu lại, nhưng có một người áo đen ngã trong vũng máu đột nhiên nhảy bật lên, thanh đao cầm trên tay đâm về phía Hàn Nhạn,
Hàn Nhạn không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, hơn nữa người áo đen này
cách Hàn Nhạn rất gần, cự ly như vậy Hàn Nhạn không thể nào tránh khỏi
được, người đứng phía hình như cũng không dự liệu được, thanh kiếm trên
tay đã được rút ra khỏi vỏ, đáng tiếc vào lúc cuối lại đột nhiên rơi
xuống một cách vô ích, nhưng mà mặc dù như vậy, nhưng người sau lưng vẫn đem Hàn Nhạn bảo hộ trong ngực, cứ tưởng rằng mình sẽ bị thanh đao kia
chém trúng, còn có âm thanh thanh đao kia đâm vào da thịt, người áo đen
sững sờ, sau một khắc, trường kiếm đã đâm vào lồng ngực của hắn, hắn mở
to mắt, nhìn Hàn Nhạn vẫn bình yên vô sự, rồi sao đó cứ thế mà té xuống.
Hàn Nhạn quay mạnh đầu lại, nhìn về phía người đã cứ mình, lo lắng hỏi: "Ngài sao rồi?"
Cũng chính là từ lúc này về sau, Hàn Nhạn mới nhìn rõ dáng vẻ của người
đó, người đó mắt một bộ trường bào màu đen, bên hông đeo một miếng ngọc
bội lớn, có vết máu không thể nghi ngờ, nhưng cái gì cũng nhìn không ra. Gương mặt của người này bị một chiếc mặt nạ che lại, cái gì cũng không
nhìn thấy được Thân thể của y hơi lảo đảo ngã xuống, mà dù là chỉ hơi
nghiêng người xuống nhưng mà vẫn bị Hàn Nhạn phát hiện. Chống lại ánh
mắt lo lắng của Hàn Nhạn, giọng của người đeo mặt nạ không phát hiện ra
là đang vui hay đang giận: "Không sao." Giọng nói này khá trầm, không hề giống người kia. Giọng của Hàn Nhạn hơi chậm lại: "Xin hỏi tên của các
hạ là gì, lớn như vậy ân đức, tiểu nữ không có gì báo đáp."
Người đeo mặt nạ xoay đầu lại yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, rồi đột
nhiên phi thân rời đi. Chỉ còn lại một mình Hàn Nhạn đứng tại chỗ, Cấp
Lam đi tới vội vàng hỏi: "Tiểu thư, người có sao không?"
Hàn Nhạn lắc đầu, ánh mắt rơi vào đám người áo đen nằm dài trên đất, đột nhiên nàng đi lên phía trước vài bước ngồi nhổm xuống, bàn tay mò vào
bên trong quần áo của tên áo đen như đang tiềm kiếm cái gì đó.
"Tiểu thư!" Cấp Lam kinh hô: "Chúng ta nên nhanh chống rời khỏi đây
thôi, đợi lát nữa có thêm nhóm người áo đen nào tới thì phải làm sao
đây?"
Thu Hồng nhìn động tác của Hàn Nhạn, suy nghĩ một lúc rồi cùng cũng học theo Hàn NHạn, dáng vẻ yên lặng đang lục lọi cái gì đó.
Sau một lúc lâu, Hàn Nhạn đứng dậy, nét mặt nặng nề như chưa bao giờ có: "Đi thôi."
"Tiểu thư. . . ." Thu Hồng và Cấp Lam đứng dậy đi theo, khi nhìn thấy
biểu tình của Hàn Nhạn như vậy hai người liếc nhìn nhau rồi đi theo
nàng.
Sau khi trở về Thanh Thu Uyển, Hàn Nhạn mới nguồi xuống giường, Cấp Lam
và Thu Hồng cũng không dám nói g. Lúc Hàn Nhạn đang suy tư, hai người
bọn họ cũng không dám quấy rầy, hôm nay dáng vẻ suy nghĩcuar Hàn Nhạn,
nhìn sơ hình như không tốt lắm. Nàng đã phát hiện ra cái gì rồi sao?
Cũng không biết là trải qua bao lâu, mãi cho đến khi đèn dầu sắp cạn thì Hàn Nhạn mới thở dài thật sâu, cầm lấy ly trà bên cạnh uống một ngụm.
Hàng động này chính là nói chuyện đã có đầu mối, Cấp Lam và Thu Hồng đã
kiềm nén sự nghi ngờ trong lòng rất lâu rồi, lúc này đây, Cấp Lam lại
không bọc lộ tính nông nóng như thường ngày của mình, mà là Thu Hồng
chịu hết nổi hỏi: "Có phải là tiểu thư đã phát hiện ra cái gì không?"
Hàn Nhạn cười khổ một tiếng: "Đúng vậy, ta vừa mới phát hiện được. Phiền phức của chúng ta rất lớn rồi."
Cấp Lam không rõ ý tứ trong lời nói của Hàn Nhạn: "Tiểu thư. . . Nô tỳ không hiểu."
Hàn Nhạn lắc đầu: "Các muội có biết, mấy người áo đen hôm nay là từ nơi nào tới không?"
Cấp Lam và Thu Hồng nhìn nhau, sau đó thì lắc đầu.
"Là người trong Hoàng Gia." Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Nhưng mà hai muội nghĩ tới điều gì?"
"Chẳng lẽ là . . Thái Hậu?" Thu Hồng can đảm suy đoán. Cấp Lam lại càng
hoảng sợ, nhìn xung quanh một cái rồi mới nén giận: "Nhỏ giọng một chút, bị người khác nghe được thì làm sao bây giờ?"
Hàn Nhạn lắc đầu: "Nếu như là Thái Hậu thì cũng không cần phải phiền phức như đến như vậy. Là Hoàng Thượng."
"Hoàng Thượng?" Cấp Lam vàThu Hồng đều đồng thanh hô một tiết, dáng vẻ
đúng là không thể tin được. Đúng là Hoàng Thượng và Hàn Nhạn không thù
không oán, cho dù lúc trước Phó Vân Tịch muốn thành thân với Hàn Nhạn
rồi sinh ra tranh chấp với Thái Hậu, thì cũng chỉ có một chút bất mãn,
hơn nữa cái bất mãn này rất nhanh đã bị hành động của Phó Vân Tịch đối
với Hàn Nhạn dần dần biến mất rồi, bây giờ tại sao còn muốn ám sát Hàn
Nhạn. Coi như là vì muốn nịnh nọt công chúa Tây Nhung cũng không cần làm đến mức này, huống hồ đường đường Nhất Quốc Chi Quân, căn bản cũng
không cần đi nịnh nọt một công chúa Tây Nhung bỏ đi. Nhưng mà rốt cuộc
thì Hàn Nhạn đã đắc tội gì với Đương Kim Thánh Thượng đây?
Hàn Nhạn thở dài thật sâu một tiếng, trước đó nàng đã lục được lệnh bài
ngự tiền thị vệ trên người của một người áo đen, lệnh bài đó không phải
là giả, đương nhiên là không phải người khác giá họa cho Hoàng Thượng.
Bởi vì những động tác của người áo đen kia thật rất chỉnh tề và quan
thuộc, động tác này Hàn Nhạn cũng không xa lạ gì, vào lúc nàng tiến
cung, nhìn thấy ngự tiền thị vệ bên cạnh Hoàng Thượng động tác cũng y
như vậy. Ngự tiền thị vệ, ngoài Hoàng Thượng ra, thì không ai có thể
điều động. Lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu nàng thì Hàn Nhạn lập tức
nữa mê nữa rõ. Tại sao Hoàng Thượng lại nổi lên sát tâm với mình, rốt
cuộc là tại sao?
Thứ nhất có thể là Phó Vân Tịch muốn thành thân với công chúa Tây Nhung, nhưng mà trước đó Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ ban thưởng cho mình và
Phó Vân Tịch thành thân, bây giờ chỉ cần ban thánh chỉ phế nàng đi là
được, rồi bán cho Y Lâm Na danh phận Huyền Thanh Vương Phi, nhưng nếu
làm như vậy thì Hoàng Thượng sẽ là người nói không giữ lời, đối với một
Quân Vương mà nói, mất đi tín nhiệm là một việc rất khó lường, đặc biệt
là người ở trên cao, cho nên có thế ngài sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để
không có vết bẩn. Hoàng Thượng vì để tránh cho thần tử dân chúng của
mình bàn luận nên sẽ tìm một lý do tốt nhất, lý do đó chính là nàng
không may phải mất mạng, vì vậy Phó Vân Tịch có thể chân chính tìm một
Vương Phi mới, cũng sẽ không nhận miệng lưỡi của người đời. Nói như vậy
là mọi chuyện vô cùng ổn thỏa, nhưng mà không biết tại sao, Hàn Nhạn lại cảm thấy, Hoàng Thượng sẽ không vì lý do này mà phái sát thủ tới giết
mình. Nhưng mà, nếu không phải là lý do này vậy thì tại sao Hoàng Thượng lại làm như vậy?
Coi như là vì Phó Vân Tịch, không muốn việc hôn sự của chàng và Y Lâm Na sao này sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, muốn không cho biến cố tràn
lan thì cũng không cần phải làm tới mức này. Hoàng Thượng vô cùng coi
trọng Phó Vân Tịch, càng chú trọng đến cảm nhận của huynh ấy, chỉ cần
nghĩ tới biểu tình của Phó Vân Tịch là ngày sẽ không muốn mạng của mình
rồi. Vậy thì tại sao Hoàng Thượng lại làm điều dư thừa này?
Một Thất Hoàng Tử mưu ma chước quỷ, một Thái Hậu nhìn chằm chằm nàng,
còn có một Hoàng Thượng trên vạn người, tất cả đều là kẻ thù với Hàn
NHạn, cái này có khác nào là cả Hoàng Gia chứ. Coi như là trùng hợp, thì cũng không cần trùng hợp tới mức này chứ. Trong lòng Hàn Nhạn không
chịu nổi mà đập mạnh, chẳng lẽ nàng và Hoàng Gia có quan hệ không rõ
ràng gì hay sao? Hơn nữa quan hệ này còn có hại đối với Hoàng Gia, cho
nên bọn họ mới đối với nàng như vậy. . . . Đuổi cùng giết tận.
Hàn Nhạn đem ý nghĩ của mình nói với hai nha hoàn, Cấp Lam và Thu Hồng
đều kinh ngạc không thôi, bất quá so với kinh ngạc thì các nàng lại
hoảng hốt nhiều hơn. Nếu như Thất hoàng tử và Thái hậu, thì Hàn Nhạn còn có biện pháp tới chu toàn, có thể nhờ Phó Vân Tịch hoặc là những thế
lực khác vì mình. Nhưng mà nếu trở thành đối thủ của Hoàng Thượng, thì
điều này không có đường sống rồi. Quân muốn thần tử, thần không thể
không tử. Cho dù Hàn Nhạn có bản lĩnh thế nào đi nữa thì chỉ cần Hoàng
Thượng nói một câu, đầu nàng sẽ rơi lặp tức còn gì mà có từ nay về sao?
"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Cấp Lam lo lắng hỏi. Theo ý
nàng, Hàn Nhạn đã gặp phải phiền phức lớn rồi, trên đời này Hoàng Thượng muốn giết người còn không người nào dám chống trả hay sao. Nếu lần này
Hoàng Thượng phái ngự tiền thị vệ tới giết Hàn Nhạn, thì chẳng khác nào
là xuống tay quá độc ác rồi, chỉ là không có nghĩ đến trên đường đột
nhiên xuất hiện một người mang mặt nạ, giải cứu Hàn Nhạn. Đây chính là
chuyện ngoài ý muốn, lúc này Hoàng Thượng giết Hàn Nhạn không thành, nói không chừng sao đó có thể là trực tiếp ban chết rồi. Nói như vậy, một
chút hy vọng cũng không có. Cấp Lam nghĩ tới đây, mới cắn răng nói:
"Tiểu thư, hay là chúng ta chạy trốn đi."
Hàn Nhạn sững sờ: "Chạy, chạy đi nơi đâu?"
"Chân trời góc biển nơi nào cũng được. " Biểu tình của Cấp Lam chưa bao
giờ kiên định như lúc này: "Chỉ cần không bị người của Hoàng Thượng bắt
là được rồi, miễn chúng ta giữ được mạng thì mấy thứ khác đều không quan trọng? Tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta phải ngồi nơi này chờ chết sao?"
Hàn Nhạn vô cùng kinh ngạc khi nghe Cấp Lam nói câu "không có gì quan
trọng hơn mạng sống", suy nghĩ một lúc rồi lại cười, nha đầu này còn suy nghĩ thông suốt hơn mình. Nhưng mà có trốn cũng không phải là cách tốt, thiên hạ này đều là đất của Vua, nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn giết nàng, thì cho dù nàng có chạy tới chân trời góc bể họ cũng sẽ đuổi
theo. Cứ mỗi ngày phải sống trong hoảng sợ như vậy, cả ngày trải qua
cuộc sống đầu đường xó chợ, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩ gì?
"Trước tiên thì không cần chạy trốn, ta có một việc quan trọng muốn giao cho muội làm." Hàn Nhạn nói với Cấp Lam, chuyện này bây giờ đang đè
nặng ở trong lòng Hàn Nhạn, thậm chí nó còn dính dáng tới an nguy về sau của nàng.
Cấp Lam Nhất ngơ ngác: "Chuyện gì vậy tiểu thư?" Bây giờ còn có chuyện
gì quan trọng hơn mạng sống của mình hay sao? Cấp Lam không hiểu rõ.
"Ta muốn em bắt đầu từ tối nay phải nghe ngóng động tĩnh của Huyền Thanh Vương phủ, mãi cho đến sáng sớm ngày mai, không được bỏ qua bất kỳ tin
tức nào hết."
Cấp Lam Nhất tiếp tự ngơ ngác có chút cảm thấy kỳ lạ, là tại sao phải
nghe ngóng chuyện của Huyền Thanh vương phủ, theo ý nàng, bây giờ tiểu
thư và Huyền Thanh vương phủ tốt nhất là cả đời không cần qua lại với
nhau. Chẳng lẻ nàng muốn tìm Huyền Thanh Vương hỗ trợ sao.
Hàn Nhạn nhíu mày, người vừa rồi, có phải là Phó Vân Tịch hay không?