Một năm xuân sắp đến, cả kinh thành đều tràn ngập sắc hương.Nhà nhà đều
vui vẻ, khắp nơi giăng đèn kết hoa. Mọi người đi đến khắp hang cùng ngõ hẻm, đều dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng yên hòa an vui.
Nhưng mà, năm nay, Trang phủ lại tiêu điều ngoài dự đoán của mọi người.
Cấp Lam cầm giỏ xách đựng kim chỉ đứng ở bên cạnh, nói: "Sao tiểu thư
lại làm mấy việc thêu thùa này? Mùa đông giá rét, đừng để cóng hư tay."
Trên tấm khung thêu trắng như tuyết là một con chim nhạn đang thêu dở
dang. Dùng chỉ màu vàng làm màu chủ đạo, trông con chim nhạn đẹp đẽ như
một con Phượng hoàng cao quý. Nhưng mà dù sao nó cũng không thể bay lượn đến chín tầng mây.
Hàn Nhạn cầm kéo cắt bỏ đầu chỉ dư, cười nói: "Giết thời gian thôi. Hơn
nữa cũng lâu rồi ta chưa động vào chút việc thêu thùa này.Nếu tiếp tục
bỏ quên, sợ rằng sau này sẽ ngượng tay."
Trần mama đau lòng, đẩy lò sưởi lại gần Hàn Nhạn: "Tiểu thư đừng quá lao lực. Hôm nay tỷ tỷ của Chu thị sẽ vào phủ.Đúng là không biết phép tắc,
coi Trang phủ là chốn nào nhỉ?"
Hàn Nhạn xuatay: "Chu di nương mới vừa sảy thay. Thân là tỷ muội ruột
thịt đương nhiên phải đến thăm hỏi mới phải.Hiếm khi thấy tình tỷ muội
sâu đậm, tất nhiên Trang phủ phải hoan nghênh đón chào."
Trần ma ma bĩu môi: "Nếu đến thăm thì cũng chẳng nói gì, nhưng lại dẫn
theo cả con trai mình đến đây. Quả thật là chuyện lạ thường. Ta thấy rõ
ràng bà ta dự định ở lâu trong Trang phủ này."
Hàn Nhạn nghe mà buồn cười: "Nói thế nào cũng đều là họ hàng xa cả. Muốn đến ở thì cứ ởđi, chẳng qua chỉ thêm hai đôi đũa mà thôi."
Trần ma ma nhịn không nổi, nói: "Tiểu thư à. . . bà già này đang lo lắng cho tiểu thư đấy. Bà ta đến đây là thay Chu thị xả giận, không chừng sẽ tạo phiền phức cho tiểu thư."
Hàn Nhạn tháo mảnh vải từ khung thêu ra, nói: "Chúng ta còn phải sợ bà
tasao? Trang phủ cũng không phải là phủ Thái Sư. Đã bước vào cánh cửa
này thì đừng mong có thể thoải mái bước ra ngoài.Nếu bà ta dám đến chỗ
chúng ta ngáng chân, ắt đã chuẩn bị vẹn toàn."
"Chuyện này. . ."Trần ma ma chần chờ nhìn Hàn Nhạn, thấy vẻ mặt nàng
toát lên ánh tự tin rạng ngời, lòng bà có chút yên tâm. Bà cũng nhìn
thấy Chu thị liên tiếp bị té nhào mấy lần này. Tiểu thư bây giờ đã có
thể tự mình đảm đương mọi chuyện. Không còn ngây ngốc để cho người khác
khi dễ.Nếu phu nhân còn sống, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Thù Hồng bưng một đĩa Phù Dung cao tới: "Tiểu thư, Chu. . . phu nhân đến."
Nguyên phối của Trương Thái sư đã qua đời nhiều năm, đến nay ông ta vẫn
còn chưa tái giá.Cho nên ngày nay một mình Đại Chu thị độc sủng, tuy
không lên được vị trí phu nhân, nhưng cũng đã có danh phận là chính
thất.
Hàn Nhạn chọn một miếng bánh trông đẹp mắt nhất ở trên dĩa bỏ vào miệng. Mùi thơm ngọt quyện của nó khiến nàng thích thú: "Sau khi ăn xong,
chúng ta sẽ ra ngoài gặp là được."
Tại đại sảnh, Trang Sĩ Dương tươi cười ngồi ở ghế chủ vị, ánh mắt dịu dàng nhìn một người phụ nữ xinh đẹp xa lạ.
Người phụ nữ này da trắng mịn màng, bầu ngực tròn trịa. Người mặc áo
ngắn tay váy dài. Dáng người yểu điệu, lả lướt.Trên đầu cắm một cây trâm hình hoa hồng. Mái tóc dài khép lại thành chùm thả rũ xuống trước ngực. Nhan sắc tinh xảo nhưng vẫn đoan trang và thanh lệ như người con gái
vùng sông nước Giang Nam. Nhưng khi đuôi mắt khẽ nhích lên lại lộ ra vẻ
phong tình cám dỗ.
"Muội phu."Người đẹp mở miệng cất lời. Giọng nói uyển chuyển rung động
lòng người, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhưng vẫn
chứa sự mềm mại dịu dàng, chính là Đại Chu thị.
Cho dù Trang Sĩ Dương tự xưng là một kẻ không ham mê nữ sắc, nhưng khi
đối diện với một người tuyệt sắc như thế, cũng không chịu nổi mà rung
động.Trong hậu viện của ông, trừ Vãn di nương ra, thì chỉ có Mị di nương nhiệt tình như lửa, Chu thị dịu dàng săn sóc.Ông chưa bao giờ thấy một
người tuyệt vời như thế.Tuy Chu thị cũng dịu dàng, biết cách đón ý nói
hùa nịnh khéo mình, nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy nhàm chán, thậm chí là
không thú vị. Còn người trước mắt thì mang trong mình khí chất của một
tiểu thư đại gia cao quý. Chỉ giơ tay nhấc chân đã nhu hòa, quý lệ,
nhìntrông như làn nước uốn lượn. Một phụ nhân lại trông như một thiếu
nữ, khiến người ta không nhịn được mà suy tưởng xấu.Có phải khi ở trên
giường người đó cũng nhu tình dịu dàng như vậy không?
Chu thị đứng bên nhìn thấy ánh mắt si mê của Trang Sĩ Dương, trong lòng có chút khó chịu, khẽ ho nhẹ hai tiếng: "Tỷ tỷ. . ."
Lúc này Đại Chu thị mới đứng lên, chân thành đi tới, kéo tayChu thị: "Muội muội, sao muội lại bất cẩn để. . ."
Trang phủ nói với bên ngoài, lý do Chu thị sảy thai là vì đường tuyết
trơn trượt, khiến bà bất cẩn trượt chân vấp ngã mà sinh non.
Chu thị lắc đầu, nghĩ đến đứa nhỏ còn chưa chào đời của mình, thút thít: "Đều do muội không cẩn thận. . ."
Đại Chu thị nghe vậy, cũng lộ vẻ mặt đau thương.Trong mắt chứa dòng lệ,
làm nổi bật dung nhan kiều mỵ của bà. Thật sự xinh đẹp động lòng người!
Trang Sĩ Dương nhìn chằm chằm Đại Chu thị không chớp mắt.Càng nhìn càng
cảm thấy đây đúng là một mỹ nhân hiếm có.Khó trách Trương Thái sư lại
sủng ái hết lòng. Trương Thái sư lớn tuổi như thế lại có phúc hưởng thụ ái ân với mỹ nhân cỡ này, cũng không sợ hao hết tinh lực. . .Nếu đổi
lại là mình, trong đầu ông chợt suy nghĩ lửng lơ.
Ánh mắt Chu thịlướt qua sau lưngĐại Chu thị: "Kia. . . là Uy Nhi đúng không? Không ngờ mới đó đã lớn nhanh như vậy."
Thiếu niên kia đi lên phía trước, cười hì hì làm lễ với Chu thị: "Chất nhi gặp qua dì ạ."
Chu thị nhìn thấy Trương Uy, cảm thấy có chút yêu thích: "Ngoan, hôm nay Uy Nhicànglúc càng biết lễ nghĩa. Đúng là một cậu bé ngoan. . . Nếu con của ta vẫn còn. . ."
Đại Chu thị thấy bà lại nghĩ đến chuyện buồn, vội vàng nói: "Muội muội
đừng nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ hãy nên chăm sóc thân thể cho tốt. Đứa
bé sau này còn có thể sinh thêm mà, đừng để buồn phiền làm ảnh hưởng đến cơ thể."
Lúc này Chu thị mới khẽ gật đầu.
Nói chuyện một lát thì nha hoàn đến báo thuốc đã sắc xong.Chu thị được
ma ma bên cạnh dìu về Củng Đồng Uyển. Trương Uy ở bên cũng đi theo cùng. Để lại Đại Chu thị và Trang Sĩ Dương ở đại sảnh.
Trang Sĩ Dương tuy có lòng tơ tưởng, nhưng cũng kiêng kỵ quyền thế của
Trương Thái sư, cho nên vẫn hành xử theo khuôn phép cũ mời Đại Chu thị
đi dạo ngắm cảnh. Chẳng qua khi đi ngang qua vườn hoa trong phủ thì Đại
Chu thị lại chủ động mở miệng hỏi thăm: "Nghe nói muội phu bị hoàng
thượng giáng chức, có chuyện này thật sao?"
Trang Sĩ Dương đang suy nghĩ mông lung, thình lình bị hỏi một câu như
vậy, giống như tạt một thùng nước lạnh lên đầu, lòng hơi hậm hực trả lời bà: "Đúng là có chuyện này."
Đại Chu thị dừng bước lại, tha thiết nhìn ông: "Người ta nói muội phu
yêu thiếp ghét thê. Lan nhi nghe thấy thật khó tin. "Lan nhi là khuê
danh của Đại Chu thị. Lúc này bà lại ngang nhiên nói thẳng khuê danh của mình trước mặt Trang Sĩ Dương. Điều đó làm Trang Sĩ Dương ngốc người
ra.Chỉ nghe bà nói tiếp: "Huống chi muội muội của ta tuy tính tình có
hơi tùy hứng, nhưng không phải là người lòng dạ ác độc. Làm sao lại có
thể khi dễ Tứ tiểu thư trong phủ được. . .Trong này, sợ rằng có sự hiểu
lầm gì đây." Trang Sĩ Dương vốn cũng tồn tại chút bất mãn với Hàn Nhạn,
liền thuận nước đẩy thuyền nói: "Ta cũng cho là như vậy."
Đại Chu thị mỉm cười với ông: "Muội phu nghĩ như vậy, Lan nhi liền yên
tâm. Lần này Lan nhi tới Trang phủ, chính là vì đểan ủi muội muội, cởi
bỏ khúc mắc giữa Tứ tiểu thư và muội muội."
Trang Sĩ Dương si mê trong tiếng cười dịu ngọt của bà, không tự chủ khẽ bước lại gần: "Tiểu di tửnói đúng lắm!"
Tiếng xưng hô “tiểu di tử” này vừa nói ra, không khí chung quanh liền có chút mập mờ. Đại Chu thị mảnh mai lùi về phía sau một bước, khuôn mặt
trắng nõn hơi phiếm hồng: "Muội phu quả nhiên là nam nhântốt. . ."
Bốn bề vắng lặng, Trang Sĩ Dương chỉ thấy mỹ nhân trước mặt chỉ khẽ nhăn mày, cười nhẹ cũng đã đủ câu hồn đoạt phách ông rồi.Cho dù là Chu thị
tình nồng ý mật năm đó cũng không thể bì kịp. Ông thừa dịp đưa tay sờ
lấy bàn tay nhỏ bé của Đại Chu thị: "Lan nhi cũng là nữ nhân tốt. ."
Đại Chu thị cả kinh, vội vàng giãy giụa, hấp tấp chạy đi.
Trang Sĩ Dương chụp hụt, chỉ cảm thấy trong lòng tiu nghỉu mất mác. Ông
nhắm mắt, ngửi lấy mùi hương thoang thoảng còn vương lại của Đại Chu thị trong tay mình.
Tại Củng Đồng Uyển, Chu thị nửa nằm ở trên giường, cầm chén thuốc đã
uống xong đưa cho nha hoàn.Bà vừa quay đầu thì thấy Đại Chu thị đi vào.
Không khỏi cười lạnh: "Nhanh như vậy liền đã câu được rồi sao ?"
Đại Chu thị chỉ ngồi bên cạnh bà, vuốt vuốt bàn tay của mình, mỉm cười
nói: "Quản đàn ông không nổi là bản lĩnh của muội kém cỏi. Không phải
mỗi người đàn bà nào cũng đều thất thế giống như muội đâu."
Tuy hôm nau Chu thị đã không còn tình cảm với rang Sĩ Dương, nhưng khi
nghe nói vậy cũng chịu không nổi mà phỉ nhổ: "Cũng không phải người đàn
bà nào cũng đều dâm đãng như tỷ tỷ!"
"Muội muội cần gì lại lớn tiếng tranh cãi với ta.Chẳng lẽ muội đã quên
muội vào phũ thế nào sao?Sợ là cũng không trong sạch."Bà nhìn mặt mũi
Chu thị tiều tụy, lắc đầu một cái: "Thật là ngu xuẩn, nếu ta là muội.
Thì bây giờ sẽ không nên suy nghĩ làm sao để cãi nhau với ta, mà là nghĩ cách sẽ trả thù kẻ đã khiến muội ra nông nỗi này."
Chu thị hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.Đại Chu thị và bà tuy là tỷ
muội ruột thịt, nhưng tình cảm của hai người cũng không có tốt như bên
ngoài.Từ nhỏ đến lớn, Đại Chu thị đều khôn khéo, sắc sảo hơn bà. Tính
tình lại trông rất mềm mại dịu dàng.Vì vậy số người ái mộ Đại Chu thị
còn nhiều gấp bội phần số người ái mộ bà.Cùng là tỷ muội, nhưng bây giờ
Đại Chu thị đang thuận buồm xuôi gió ở phủ Thái Sư. Còn bà thì bị Trang
Sĩ Dương đánh đập đến nỗi phải sinh non. Trong lúc tỷ muội ruột thịt
cạnh tranh nhau, bà lại thua khó coi như vậy, sao cam tâm được?
Đại Chu thị dường như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bà, cười nói: "Cái con bé tứ tiểu thư đó có thể đẩy muội vào tình cảnh như vậy, đúng là không
dễ đối phó. Loại bỏ nó còn quan trọng hơn với việc ganh ghét với ta.Muội nghĩ đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội, cho dù thế nào ta chắc chắn
cũng sẽ không hại muội."
Chu thị hiểu rõ lời nói của bà không sai.Trước mắt người có thể trợ giúp bà cũng chỉ có mỗi Đại Chu thị.Đã nhiều năm như vậy, Đại Chu thị vẫn có thể sống vui vẻ, tốt đẹp trong phủ Thái sư.Điều đó cũng đủ chứng minh
tâm cơ và sự minh mẫn của bà ta rất lợi hại.Ban đầu, khi mẫu thân còn
sống, hai tỷ muội họ chỉ là thứ nữ. Thế nhưng chính nhờ người tỷ tỷ này
đẩy ngã chính thất phu nhân, một tay che trời toàn bộ nhà.
"Vậy giờ tỷ nói xem. . . muội nên làm như thế nào?" Chu thị chần chờ
nói: "Đừng trách muội không cảnh báo trước đến tỷ. Con tiểu tiện nhân đó rất xảo quyệt. Ta chưa hề thấy con nhóc nào ở độ tuổi đó lại có tâm cơ
đáng sợ như vậy."
"Đó là do muội ngu xuẩn." Đại Chu thị lười biếng nói: "Chẳng qua chỉ là
một con bé mười ba tuổi, sang năm làm lễ cập kê liền có thể bàn chuyện
mai mối rồi. Muội chỉ cần tìm cho nó một mối hôn sự, chẳng phải đã có
thể trút giận được rồi sao?"Bà nở nụ cười lạnh lẽo: "Hôn sự của con gái
chính là chuyện quan trọng của cả đời."
Chu thị tức giận nói: "Chuyện cả đời của nó không phải do muội làm chủ.
Lão gia và Vệ vương đã bàn luận, đợi khi con bé cập kê, nó sẽ vào Vệ
vương phủlàm Thế tử phi." Vừa nói vừa tức giận: "Không biết nó tu luyện
cỡ nào lại có thể leo tới Vệ vương phủ."
"Vệ vương phủ?" Đại Chu thị nhíu nhíu mày, suy nghĩ chốc lát: "Nếu nó gả vào Vệ vương phủ, được Thế tử yêu thương. Sợ rằng ngày sau sẽ quay lại
cắn trả muội.Hôm nay nó cũng chưa có cái gì, đã có thể đẩy muội vào tình cảnh này.Nếu trở thành thế tử phi, chẳng phải là muốn lật trời sao?"
Chu thị gật đầu một cái: "Nhưng còn có thể có cách gì."
Đại Chu thị nhìn nàng một cái, nói: "Không thể để cho nha đầu kia gả cho Vệ thế tử. Như vậy phải gả con bé cho người khác trước khi chuyện này
xảy ra."
Chu thị ánh mắt sáng lên: "Ý của tỷ là. . ."
Đại Chu thị cườithản nhiên: "Năm nay, Uy nhi nhà ta vừa tròn mười lăm. Vừa lúc nó cần một. . . tiểu thiếp."
Chu thị hiểu ngầm trong lòng, trong lúc nhất thời lại quên nỗi đau vì
sinh non của mình. Bà vui vẻ hỏi: "Vậy kế hoạch sẽ tiến hành ra sao?"
Đại Chu thị vuốt ve đuôi tóc của mình: "Ừ, có lẽ phải phiền muội muội và Ngữ Sơn khổ cực một phen rồi."
Cho đến khi dùng cơm tối thì Hàn Nhạn mới thấy được Đại Chu thị.
Trang Sĩ Dương lần đầu nhiệt tình phân phó người làm bưng trà ngon nhất
chiêu đãi giai nhân. Thức ăn hôm nay vô cùng phong phú và mới lạ. Hàn
Nhạn nghiêng mắtkhẽ nhìn, thấy ánh mắt nóng bỏng của Trang Sĩ Dương đang dành cho Đại Chu thị, nàng liền hiểu rõ. Nàng bước đến hành lễ: "Nhạn
nhi gặp qua Chu phu nhân."
Đại Chu thị cẩn thận quan sát Hàn Nhạntrước mặt. Nàng quấn tóc thành hai búi nhỏ, người mặc áo váy màu hồng đào.Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, trong lòng bà có chút ngờ vực.Chu thị nói Hàn Nhạn tâm cơ thâm trầm. Uy nhi
cũng từng nói Trang Hàn Nhạn thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng hôm nay gặp mặt,
bà chỉ thấy chỉ là một cô bé con. Dù vậy, càng khiến bà không thể xem
thường cô bé con trước mặt này.
Giả vờ hiền lành còn ghê gớm hơn ngang nhiên đối địch.
Bà cười dịu dàng, xoa đầu Hàn Nhạn: "Thì ra là Nhạn nhi. Trông thật duyên dáng đáng yêu, không hổ là tiểu thưđại gia."
Hàn Nhạn chỉ cười không nói.
Trang Sĩ Dương bảo người làm chuẩn bịthức ăn xong. Mọi người liền bắt đầu dùng cơm .
Trang Cầm và Vãn di nương theo thường lệ sẽ không đến đây. Trang Hàn
Minh vì luyện tập các bài tập mà tiên sinh giao cho nên ở lại gian phòng của chính mình.Mị di nương ở Phù Dung Viên an tâm dưỡng thai. Trên bàn
chỉ có Hàn Nhạn và đám người Chu thị, Đại Chu thị.
Đại Chu thị mở miệng cười nói: "Muội phu, thiếp thân có một chuyện muốn nhờ."
Mỹ nhân có chuyện nhờ, Trang Sĩ Dương vội vàng nói: "Cứ nói đi đừng ngại."
Hàn Nhạn đang gắp thức ăn liền ngừng lại, bình tĩnh nghe bọn họ nói tiếp.
"Thiếp thân muốn làm một bữa tiệc ở Trang phủ." Đại Chu thị cười khanh
khách nói: "Muội muội mới vừa đẻ non, Ngữ Sơn lại gặp chuyện không tốt.
Thiếp thân hy vọng có thể làm một bữa tiệc nhỏ nhằm thanh trùng xui
xẻo.Có như vậy bệnh của muội muội có thể khá hơn nhiều."
Trang Sĩ Dương đang muốn gật đầu đồng ý, liền nghe Hàn Nhạn nói: "Chu
phu nhân suy nghĩ cho di nương như vậy đúng là chuyện đáng mừng. Nhưng
mà. ." Nàng lo lắng mở miệng: "Hôm nay phụ thân bị Ngự sử đại nhân buộc
tội yêu thiếp ghét thê. Nếu như lúc này phụ thân tổ chức một bữa tiệc
cho di nương, sự việc này lại truyền đến tai kẻ có bụng xấu thì. . ."
Nàng cười cười: "Tuy tất cả chúng ta đều rõ, phụ thân không phải là
người yêu thiếp ghét thê. Nhưng mọi người đều chỉ thích nghe lời đồn,
sức mạnh của lời đồn còn kinh khủng hơn hổ dữ.Nếu tổ chức tiệc lúc này,
phụ thân có thể trở thành mục tiêu công kích của mọi người."
Nàng nói thế đúng thật có đạo lý. Đường công danh là xương sườn mềm của
Trang Sĩ Dương. Vốn là yêu cầu của Đại Chu thị, Trang Sĩ Dương vô cùng
vui vẻ đồng ý. Nhưng khi nghe Hàn Nhạn nói chuyện này có thể ảnh hưởng
đến mũ quan của mình. Nhất thời ông toát mồ hôi lạnh.Chữ “được” vừa đến
cửa miệng liền bị nghẹn lại.
Chu thị thấy Trang Sĩ Dương phản ứng như thế, trong mắt lóe lên một chút châm biếm.Trang Ngữ Sơn tức giận nhìn chằm chằm Hàn Nhạn. Hết lần này
đến lần khác, Hàn Nhạn luôn cố ý tìm cách chống đối nàng, muốn đẩy bọn
họ vào con đường không lối thoát.
Đại Chu thị liếc nhìn Hàn Nhạn, mở miệng nói thâm sâu: "Nhạn nhi tuổi còn nhỏ nhưng lại rất rõ chuyện trong triều đình thật."
Hàn Nhạn cúi đầu: "Chuyện liên quan đến chức quan củaphụ thân. Nhạn nhi đương nhiên phải chú ý kỹ càng."
Đại Chu thị cười cười, chuyển sang Trang Sĩ Dương: "Muội phu không cần
phải lo lắng, chỉ cần tên của bữa tiệc không phải vì muội muội là được.
Muội phu có thể lấy lý do mùng năm ngày Tết đến, muốn mời các vị đại
nhân tới dự tiệc. Thánh thượng không thích các thần tử kéo bè kết phái. Do vậy muội phu có thể mời thêm một vài phu nhân của các quan viên
khác. Hơn nữa, thiếp thân dám chắc rằng, Thái sư nhất định sẽ đến dự
buổi tiệc này.Có lẽ, chuyện Trang đại nhân bị giáng chức còn có thể xoay chuyển." Nghe nói lời này, Trang Sĩ Dương lập tức kích động: "Nếu có
thể có thể xoay chuyển. .chính là chuyện quá tốt rồi. Đợi lát nữa ta sẽ
sai người đi viết thiệp mời.Hai ngày sau sẽ tổ chức."
Đại Chu thị khẽ mỉm cười: "Làm phiền muội phu như vậy, khiến thiếp thân
cảm thấy thật xấu hổ. Ngày sau có cơ hội, thiếp thân nhất định sẽ nói
vài lời tốt về muội phu trước mặt Thái Sư." Nói xong lại che miệng nở nụ cười: "Đều là người một nhà cả."
Trang Sĩ Dương chăm chú nhìn bà: "Lan. . . Tỷ tỷ thật đúng là phúc tinh của Trang phủ!"
Ngồi nghe hai bên nịnh bợ lấy lòng một hồi, Hàn Nhạn khẽ nhíu mày.Nàng
chẳng phải sợ âm mưu gì của Đại Chu thị. Chẳng qua trong lời nói của Đại Chu thị, vô tình cố ý lộ ra một tin tức: Đại Chu thị rất có địa vị ở
trước mặtTrương Thái Sư. Thậm chí bà ta có khả năng thao túng quyết định trên quan trường của ông ta. Nếu như Đại Chu thị có địa vị cao như vậy, muốn lật đổ được cũng rất phiền phức.Nhưng nếu không lật đổ Đại Chu
thị, thì đồng nghĩa với việc Chu thị có thêm một trợ thủ đắc lực.Việc
đối phó càng thêm khó khăn.
Làm thế nàođể suy yếu địa vị của Đại Chu thị ở trong lòng Trương Thái sư đây?
Trên bàn cơm, Hàn Nhạn vẫn luôn suy nghĩ về cái vấn đề này.
Cơm nước xong rồi nói vài câu bình thường.Trên đườngtrở về Thanh Thu uyển, Hàn Nhạn lại gặp được Trương Uy.
Kể từ lần Hàn Nhạn tát Trương Uy một cái, Trương Uy liền có chút e ngại
biểu muội này.Sau khi kể lại cho Đại Chu thị nghe, hắn mới hiểu Hàn
Nhạn chẳng qua chỉ dọa hắn. Trương Uy liền căm ghét Hàn Nhạn đến mức cắn răng nghiến lợi. Hàn Nhạn chính là kẻ đầu tiên dám bỡn cợt với hắn như
thế.
Trương Uy ngăn cản đường đi của Hàn Nhạn: "Ồ, hóa ra là biểu muội."
Khi ngồi ăn cơm tối nàng không thấy Trương Uy. Lúc này Trương Uy đứng
chặn trước mặt, Hàn Nhạn chỉ hơi hơi ngẩn chút, liền cười nói: "Biểu
ca."
Trương Uy nhìn nàng, cảm thấy Hàn Nhạn cao hơn trước một chút.Khuôn mặt
hình như cũng thon dài hơn, tuy không phải là tuyệt sắc khuynh thành
nhưng trông cũng thanh tú đoan trang.Hắn nhớ lại dáng vẻ khi đó của
nàng, trong lồng ngực nhất thời nảy sinh dục niệm chinh phục. Hắn xoa
xoa hai tay, đi lên phía trước: "Biểu muội càng ngày càng đẹp."
Hàn Nhạn nghiêng người mau tránh ra, Cấp Lam che chở nàng ở phía sau,
Hàn Nhạn cười cười: "Biểu ca cũng càng ngày càng không tốt rồi. Bản thân đang đứng trên đất của Trang phủ lại cứ nghĩ mình là tiểu thiếu gia ở
phủ Thái sư." Nàng cười dí dỏm một tiếng: "Ngươi có tin bây giờ ta dám
tát ngươi một cái, hơn nữa còn khiến ngươi á khẩu không trả lời được hay không?"
Trương Uy từng thấy Hàn Nhạn mồm mép sắc bén, nghe nàng nói vậy lại có
chút sợ.Nhất thời hắn thấy Hàn Nhạn thật xa lạ và nguy hiểm.Hắn chần
chừ, không dám manh động.
Hàn Nhạn nắm chặt cây trâm hoa mai trong ống tay. Qua mấy ngày khổ
luyện, rốt cuộc cũng đạt chút hiệu quả, nếu đối phó với loại cọp giấy
như Trương Uy là dư dả rồi. Nàng thấy Trương Uy chần chờ, liền cười nói: "Bây giờ Chu di nương còn đang nghỉ ngơi ở trên giường. Biểu ca không
ngại thì mau chóng đến thăm đi.Di nương lúc nào cũng khen biểu ca cả.Lần trước di nương và Hàn Nhạn có xung đột, ngay sau đó di nương liền gặp
chuyện.Có lẽ Hàn Nhạn có Bồ Tát phù hộ. Bây giờ, nếu Hàn Nhạn và biểu ca nảy sinh xung đột, " nàng lắc đầu một cái, giọng điệu hết sức tiếc hận: "Không biết Bồ Tát sẽ nghĩ sao."
Trương Uy thường ngày ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi lại không có
bản lĩnh gì. Rốt cuộc, khi nghe lời đe dọa nhẹ nhàng của Hàn Nhạn, cũng
làm hắn kiêng kỵ, bực bội nói: "Bây giờ sắc trời đã tối, ta liền cáo
từ."
Hàn Nhạn vẫy tay tạm biệt hắn: "Trời tối đường trơn, biểu ca đi đường
cẩn thận, đừng để té ngã." Sau lưng vang vẳng tiếng cười vang của nàng.
Cấp Lam cáu kỉnh: "Cái biểu thiếu gia này chẳng khác gì bọn lưu manh bên ngoài."
Hàn Nhạn nhún vai: "Vốn là thế mà. Chúng ta đi thôi!"
Nói lại về Trương Uy, khi hắn trở về Củng Đồng uyển, gặp Đại Chu thị, kể lại toàn bộ sự việc cho Đại Chu thị nghe. Sau khi Đại Chu thị nghe
xong, bà im lặng suy nghĩ một lát, rồi nói: "Quả thật cũng khá thông
minh. Chẳng qua nó quá cuồng vọng."
"Chính là thế mà, " Trương Uy bực tức: "Lần trước con nhóc đó dám tát
con một cái. Món nợ này con nhất định phải đòi lại. Dù sao cũng chỉ là
một đứa con gái không được thương yêu. Chắc chắc dượng sẽ không làm chủ
cho nó."
Đại Chu thị nhìn con trai của mình, duỗi tay chọt vào trán của hắn: "Nếu vậy, con muốn trừng phạt con bé đó thế nào?"
"Chuyện này. . ."Trương Uy cứng họng, hắn thật không biết phải đối phó Hàn Nhạn thế nào mới hả giận.
"Để Trang tứ tiểu thư làm thị thiếp cho con được không?" Đại Chu thị đột nhiên mở miệng.
Trương Uy sợ hết hồn: "Chuyện này sao làm được? Con bé đó là chính nữ
của Trang phủ. . ."Tuy bản thân được phụ thân yêu thương, nhưng dù sao
hắn cũng chỉ là con thứ.Nếu cưới nàng ta làm chính thê thì còn được.Còn
làm thị thiếp, sợ là chuyện đùa.
Đại Chu thị cười âm hiểm: "Con chỉ cần trả lời, con muốn hay không muốn?"
Trương Uy chợt nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Hàn Nhạn. Hắn đã từng tiếp xúc rất nhiều thiếu nữ, nhưng chưa hề thấy có cô gái nào to
gan như Hàn Nhạn. Tuy dung mạo không phải xinh đẹp nhất, nhưng nếu trở
thành thị thiếp của mình. Sau này phải tùy ý nghe theo lời mình nói.
Đánh nàng, mắng nàng đều thuận tiện cực kỳ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn nuốt
nước miếng, đôi mắt sáng lên, nói: "Mẫu thân có biện pháp gì?"
Đại Chu thị dịu dàng nói: "Chỉ cần mất trong sạch với con. Dù là công chúa, phải làm thiếp."
Bữa tiệc của Trang phủ nhộn nhịp cực kỳ.
Cấp Lam bước đến trước mặtHàn Nhạn, ríu ra ríu rít, luyên thuyên không
ngừng: "Người đến có Hách Liên gia, gia đình của Đặng Thượng thư, Trương Thái sư, Thất hoàng tử, Hữu Tướng. . ."
Hàn Nhạn cười cười: "Đều là các nhân vật lớn." Trang Sĩ Dương thật bạo
dạn, nhưng mà khi nhắc đến Thất hoàng tử. . .Hàn Nhạn vẫn thấy hơi lo
lắng.
Thù Hồng đứng bên cạnh cũng nói: "Đặng cô nương sắp đến đây rồi. Tiểu thư có muốn thay quần áo không?"
Hàn Nhạn định cự tuyệt, nhưng nghĩ ngợi một chút, lại gật đầu một cái:
"Em giúp ta lấy bộ màu xanh biếc kèm theo tấm lông da hươu là được."
Cấp Lam vừa chải tóc cho Hàn Nhạn, vừa buồn bực nói: "Suốt ngày đều cột
thành hai búi tóc. Tiểu thư quả thật chung thủy với búi tóc rồi. Nhưng
nô tỳ nghĩ mãi cũng không sáng tạo được kiểu búi tóc nào."
Hàn Nhạn buồn cười: "Ai cho em suy nghĩ thứ đó?"
Cấp Lam không phục: "Tiểu thư mà trở nên xinh đẹp, sau này khi gả sẽ được cô gia thương yêu, có như thế mới sống yên ổn."
Hàn Nhạn cười cười, trong lòng cũng có chút thẫn thờ khi nghe Cấp Lam
nói.Kiếp này, nàng còn có thể tin tưởng người khác, yêu thương người
khác được nữa sao?Muốn sinh tồn đã khó khăn như vậy, huống hồ tình yêu
còn xa không thể với tới nữa.
Đợi sau khi Cấp Lam giúp Hàn Nhạn thay trang phục thật tốt, thì nghe thấy Đặng Thiền gọi từ xa: "Hàn Nhạn!"
Hàn Nhạn thấy nàng phấn khích chạy đến, khi dừng lại chưa kịp thở liền
hỏi: "Cuối cùng ta cũng gặp được ngươi. Từ lần gặp nhau trong cung yến
đó, đến tận bây giờ vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện với ngươi.
Nghe nói cách đây vài hôm, trong đêm giao thừa tại Vọng Giang lâu, ngươi bị thiếp thất trong phủ khi dễ. Ta nghe thấy tức lắm! Không ngờ sau đó
người thiếp kia bị sinh non. Ta nghĩ có lẽ là ông trời đang giúp người
trừng phạt bà ta. Cuối cùng thế nào rồi?Ngươi không sao chớ?"
Hàn Nhạn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp, nắm tay của nàng nói: "Ta không sao."
Đặng Thiền vỗ vỗ ngực: "Thấy ngươi không có việc gì ta liền yên tâm.
Ngươi cứ hiền lành quá nên cứ bị người khác ức hiếp mãi đấy." Nàng nhìn
chung quanh một chút: "Hôm nay phụ thân ngươi ở trong phủ tổ chức tiệc,
mời khá nhiều quan lớn trong triều. Phụ thân ta nói, ngay cả Thất điện
hạ cũng tới, tha
làm yến, ngược lại mời khá hơn chút triều quan. Cha ta nói liền Thất điện hạ cũng tới, nhưng giả bộ?"
Hàn Nhạn bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này ta cũng vậy không rõ lắm, vừa đi vừa nói thôi."
Đến vườn hoa, các nữ quyến đều ở đây một chỗ nói chuyện với nhau, trong
đó có một số phu nhân là Hàn Nhạn biết, một số trông xa lạ.Lần này,
Trang Sĩ Dương mời hầu như toàn bộ các quan trong triều, lớn nhỏ đều đủ
cả.Vẻ mặt Hàn Nhạn trở nên lạnh lẽo, làm như vậy chẳng lẽ muốn tất cả
đều chứng kiến điều gì.Nếu như đó không phải làchủ ý của Trang Sĩ Dương. Như vậy chính là chủ ý của Đại Chu thị và Chu thị.Bọn họ muốn mọi người chứng kiến điều gì?
Hàn Nhạn cúi đầu cười cười, vậy thì chứng kiến điều đó thôi.
Đại Chu thị thấy nàng tới, vội vàng kêu: "Nhạn nhi tới đấy à." Vẻ mặt
nghiễm nhiên tự coi mình là nữ chủ nhân của Trang phủ.Ngoài dự tính của
Hàn Nhạn, Lý Giai Kỳ cũng đến đây, ngồi bên cạnhTrang Ngữ Sơn. Nàng ta
hừ lạnh một tiếng, trong mắt toát vẻ khinh thường.Chu thị ngồi ởbên
cạnhĐại Chu thị. Bởi vì có Đại Chu thị ở đấy, cho nên các phu nhânkia
cũng nhiệt tình nói chuyện với bà. Không biết Chu thị đã sắp xếp thế
nào, nhưng nhìn vào ánh mắt của các phu nhân là cũng có thể biết được.
Chu thị cũng vẫy tay với nàng: "Tứ tiểu thư đến trễ như vậy, chắc là do bọn nha hoàn thông báo lười biếng làm trễ nãi rồi..."
Hàn Nhạn cười cười nhìn bà, nói: "Di nương đã trách lầm nha hoàn rồi.
Lúc nãy là Hàn Nhạn đi xuống phòng bếp nhỏ, theo lệnh của phụ thân kêu
người làm thuốc bổ cho Mị di nương. Hôm nayMị di nươngmang thaicon
cháucủa Trang phủ .Cho nên nhất định phải tẩm bổ thân thể cho thật tốt."
Quả nhiên, Hàn Nhạn nói xong, liền thấy mặt của Chu thị xám xịt vài
phần. Đại Chu thị khẽ chớp mắt, cười nói: "Đúng là phải nên bồi bổ cho
thật tốt. Nữ nhân mang thai, thân thể chính là hòn ngọc quý."
"Ngọc quý không phải là thân thể, mà là đứa bé trong bụng." Một giọng
nói hào hứng phát ra từ đằng sau. Quay đầu nhìn lại thì thấy Mị di nương khoác áo lụa màu vàng đang được nha hoàn dìu đỡ, bước khoan thai đến.
Hàn Nhạn cười trong lòng, Mị di nương lần này được lắm, ít nhất có thể đáp lại Chu thị được một lúc.
Chụ thị nhìn thấy Mị di nương nâng bụng bầu đi tới, trong lòng căm hận
vô cùng. Lúc này, Mị di nương đang quan sát Đại Chu thị. Gần đây bà nghe thấy một số tin đồn nhỏ trong phủ, ái thiếp của Trương thái sư có quan
hệ mập mờ với Trang Sĩ Dương. Bà theo Trang Sĩ Dương nhiều năm, những
ngày qua bà xác thực cũng cảm thấy Trang Sĩ Dương đối xử với mình khá
lạnh nhạt. Nếu trước kia ngỡ là hiểu lầm, thì bây giờ, sau khi tận mắt
nhìn thấy Đại Chu thị. Bà liền hiểu những tin đồn kia không hề khoa
trương. Nữ nhân hiểu rõ nhất nữ nhân.Đại Chu thị chỉ khẽ phất tay đã bộc lộ sự quyến rũ hấp dẫn. Sắc đẹp mị hoặc như vậy, Mị di nương vô cùng
quen thuộc.Nhất thời, lòng bà cũng có chút tức giận. Hay cho một ả Chu
thị. Con trai bị mất, liền để tỷ tỷ của mình đến quyến rũ Trang Sĩ
Dương. Đúng là một nhà đê tiện!
Đại Chu thị thấy sự cảnh cáo trong mắtMị di nương, cười cười: "Đứa bé
trong bụng đúng là hòn ngọc quý. Cứ nhìn Nhạn nhi của chúng ta là biết."
Ý muốn nói đứa bé trong bụng bà là con gái sao? Mị di nương cười lạnh
một tiếng: "Đúng vậy, thật tiếc chotiểu thiếu gia trong bụng Chu di
nương. . ."
Giọng điệu thương xót này lại làm cho Chu thị càng nghe càng cảm thấy tim như bị đao cắt, thiếu chút nữa đã đứng bật lên.
Đại Chu thị nhìn chung quanh một chút, trên mặt cũng hiện lên vẻbi
thương: "Được rồi, đừng nói chuyện không vui này nữa. Hôm nay Trang phủ
tổ chức tiệc mừng, chúng ta cứ tán gẫu vui vẻ là được."
Hàn Nhạn cũng cười dịu dàng: "Nhạn nhi muốn nói chuyện với Đặng Thiền tỷ tỷ, cho nên con xin phép rời đi, không quấy rầy các phu nhân nói chuyện vui vẻ ạ"
Đại Chu thị dịu dàng nói: "Đi đi, tiểu cô nương phải nên hoạt bát một chút mới có thể yêu."
Hàn Nhạn không nói gì, các phu nhân tiểu thư ở đây nàng đều không quen
thuộc. Trước còn bị Chu thị và Đại Chu thịđơm đặt nàng thành kẻ “ác
độc”. Bây giờ nếu vẫn khăng khăng ở lại, sẽ khiến người ta chán
ghét.Không bằng sớm rời đi thôi.Còn về phía Chu thị, đã có Mị di nương ở đây, nàng rất yên tâm.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn mình. Trước mắt Mị di nương và nàng
đang cùng chung một chiến tuyến. Vả lại đây là chuyện liên quan đến địa
vịtương lai ở Trang phủ của "đứa bé"trong bụng Mị di nương.Mị di nương
nhất định sẽ dư lực đả kích hai tỷ muội Chu thị.
Đặng Thiền vô cùng hưng phấn, kéo Hàn Nhạn đến Thanh Thu uyển nói chuyện luyên thuyên mãi không ngừng. Đến khi tới giờ dùng bữa thì mới chịu ra
ngoài.
Các nữ quyến tụ hội ở một chỗ riêng, Hàn Nhạn đương nhiên không biết chỗ nam quyến bên kia có tình huống gì. Đám tiểu thư ngồi nói chuyện với
Trang Ngữ Sơn, bọn họ đều tỏ vẻ thương cảm cho chuyện nàng ta gặp phải
bọn sơn tặc. Có lẽ nghe bọn Chu thị nói xấu vài lời, cho nên vẻ mặt của
bọn họ khi nhìn Hàn Nhạn rất khác thường. Đặc biệt là Lý Giai Kỳ, ánh
mắt hung dữ như muốn xơi tái người vậy. Hàn Nhạn thở dài trong lòng.
Không biết tại sao mỗi lần gặp mặt, vị Lý cô nương này khi nhìn thấy
nàng đều hận đến cắn răng nghiến lợi. Hôm này ngồi chung với Trang Ngữ
Sơn, oán hận chất chứa càng sâu đậm.
Đối với những tiểu thư xa lạ, Hàn Nhạn không thèm để ý. Xem như Trang
Ngữ Sơn muốn tạt nước bẩn lên người nàng, thì nàng ta cũng phải có chứng cứ. Nếu không đó chỉ là nói suông.Kiếp trước, sau khi nàng thoát khỏi
bọn sơn tặc, nhưng chẳng có ai đến thương cảm nàng.
Nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười. Mấy vị tiểu thư, phu nhân kia thật sự
quan tâm đến Trang Ngữ Sơn, hay là sợ hãi Đại Chu thị, ái thiếp của
Trương Thái Sư ?
Đại Chu thị niềm nở gắp thức ăn chia cho Hàn Nhạn. Trước mặt mọi người,
Hàn Nhạn không tiện từ chối. Sau khi uống vài ngụm nước rượu hoa mai ủ,
chỉ cảm thấy đầu hơi choáng.
Mới đầu vẫn chưa có người nào phát hiện, sau lại thấy Hàn Nhạn đặt đũa
xuống, giơ tay xoa tráng, dáng vẻ yếu nhược, sắc mặt cũng xanh xao. Đại
Chu thị vội ân cần hỏi: "Nhạn nhi sao thế? Con không khỏe à?"
Hàn Nhạn lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Không sao."
Mọi người liền không để tâm nữa, cho đến khi khuỷu tayHàn Nhạn trợt
xuống. Ly rượu trên tay rơi “xoảng” xuống đất, vỡ vụn. Mọi người liền
giật mình, kinh ngạc.
Lúc này Hàn Nhạn hơi lúng túng: "Con. . . thấy hơi choáng váng."
Nàng khẽ nghiêng người, Thù Hồngvội vàng bước tới đỡ nàng, giống như
nàng uống rượu có quá nhiều men nên say vậy. Đại Chu thị sững sờ, ngay
sau đó cười nói: "Đứa nhỏ này, rượu hoa mai nồng độ rất thấp, không dễ
uống say. Thế con chỉ uống có một ly đã say rồi, tửu lượng sao lại thấp
đến thế?" Sau đó bảo nha hoàn: "Mau dìu tiểu thư trở về phòng nghỉ
ngơi."
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Để Thù Hồng dìu con về là được rồi."
Đại Chu thị cười nói: "Con nha đầu trông tay chân vụng về, sợ là sẽ không chăm sóc con tốt. Hãy để Đông Linh dìu con về đi."
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Con không có quen. . ."
"Không bằng để tỷ dìu Tứ muội về."Trang Ngữ Sơn đứng dậy, vẻ mặt ân cần, lo lắng.
Tỷ tỷ của mình đã nói vậy, trước mặt nhiều người, Hàn Nhạn cũng không
thể từ chối.Nếu không có khi lại mang tiếng ức hiếp thứ tỷ trong nhà.Hàn Nhạn không cam lòng, đành phải gật đầu một cái.
Trang Ngữ Sơn liền đi tới, đỡ cánh tayHàn Nhạn ra khỏi đại sảnh. Thù
Hồng định đi theo, Đại Chu thị liền phân phó: "Ngươi mau xuống phòng bếp bưng món điểm tâm ngọt lên." Thù Hồng không thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh rời đi.
Hàn Nhạn được Trang Ngữ Sơn dìu ra ngoài.Thay vì nói là dìu, chẳng thà
nói là Trang Ngữ Sơn kéo cả người nàng. Lúc này, Hàn Nhạn xụi lơ, nhũn
người ngã sấp trên ngườiTrang Ngữ Sơn, bước lảo đảo theo nàng ta, trong
miệng nói lầm bầm: "Đây không phải là. . . đường về Thanh Thu uyển. . ."
Trang Ngữ Sơn lạnh lùng nói: "Tứ muội muội uống say quá rồi, đây chính
là đường về Thanh Thu uyển ." Giọng nói kianghe thật nặng nề, tựa như
đang đè nén cảm giác vui sướng trong lòng.
Hàn Nhạn liền không nói tiếng nào.
Không biết Trang Ngữ Sơn đã kéo nàng đi bao lâu, chỉ thấy bọn họ đi vòng qua một hậu viện ngập cỏ dại, băng qua vườn hoa.Hàn Nhạn bị đưa đến vào một căn phòng xa lạ.
Trong phòng này có kê một chiếc giường.Trang Ngữ Sơn kéo Hàn Nhạn ném
lên giường.Hàn Nhạn nằm ngửa, ánh mắt mơ mơ màng màng, miệng lầm bầm mấy câu.
Căn phòng này trông thật u tốt, rèm che dầy đặt, cho dù đang vào ban
ngày nhưng trong phòng lại tối đen như mực. Trang Ngữ Sơn không thắp
đèn, cũng không vội vàng rời đi. Mà đứng trước mặt Hàn Nhạn đang ngủ
say, gọi khẽ: "Tứ muội muội?"
Hàn Nhạn không nhúc nhích gì.
Trang Ngữ Sơn cười khẽ, ngồi bên cạnh,Hàn Nhạn, nói: "Tứ muội muội, hôm
nay tỷ tỷ sẽ tặng cho ngươi một một quà lớn. Giúp người có một cuộc hôn
sự tốt. Qua hôm nay, ngươi chính là biểu tẩu của tỷ rồi, " nàng chợt hô, "ấy chết" che miệng lại, thở dài: "Xem ta nói bậy chưa kia. Ta quên
mất, Tứ muội muội chỉ làm thiếp cho người ta, không thể gọi là biểu tẩu
được. Nhưng mà, dù sao cũng xem như thân càng thêm thân đúng không?"
Giọng nói của nàng êm ái, nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt Hàn Nhạn. Móng
tay sắc nhọn xoáy nhẹ đôi má Hàn Nhạn: "Kỳ thật với vẻ thùy mị của Tứ
muội muội. Khi gả làm thiếp cho biểu ba cũng là một cuộc hôn nhân
tốt.Biểu ca rất sủng ái ở phủ Thái sư. Nếu Tứ muội muội được sủng ái,
chuyện ăn ngon mặc đẹp, sống sung sướng trong lụa là cũng là điều tất
nhiên."
"Chỉ là, " nàng ta cười ha ha: "Dì không thích ngươi, biểu ca cũng không ưa thích ngươi...nếu ngươi muốn được cưng chiều, sợ rằng sẽ rất khó. Dù sao cũng phải ngoan ngoãn đợi ngày gả đúng không?" Giọng điệu thay
đổi: "Chẳng lẽ, ngươi vẫn tơ tưởng đến Thế tử gia?" Giọng của Trang Ngữ
Sơn trầm xuống: "Đừng có mơ tưởng, khi ngươi trở thành tàn hoa bại liễu. Thế tử gia sao còn chịu nhìn ngươi lâu thêm nữa.Một kẻ như ngươi làm gì xứng được với hắn?"
Nàng thu tay lại, cười nói: "Không biết khi Thế tử gia thấy tình cảnh Tứ muội muội và người khác ân ái, chàng sẽ chịu cưới ngươi làm Thế tử phi
hay không đây?"
Nàng đứng lên, vỗ vỗ mặt của Hàn Nhạn, nói: "Tứ muội muội ở đây phục vụ biểu ca cho tốt đấy!"
Trang Ngữ Sơn nói xong định rời khỏi, vừa mới xoay người thì nghe thấy
một giọng nói lạnh lùng phát ra từ sau lưng. Giọng nói quen thuộc mang
theo nụ cười châm biếm, giống như ác quỷ địa ngục đến lấy mạng người. Ai nghe thấy đều giật mình kinh sợ: "Hả? Không biết Hàn Nhạn phải phục vụ
thế nào?"
Trang Ngữ Sơn run rẩy như thấy quỷ. Nàng thật sự không ngờ Hàn Nhạn lại
có thể còn tỉnh táo.Vừa định lên tiếng kêu to, thì đã cảm giác có một
vật sắn lạnh ở sau lưng.Nhất thời, Trang Ngữ Sơn không dám vội vàng nhúc nhích.
Hàn Nhạn lại gần lỗ tai của nàng ta, nhỏ giọng nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ, món
quà tỷ tặng nó quá lớn. Bây giờ Hàn Nhạn liền trao trả lại toàn bộ cho
chủ cũ." Nói xong, nàng vung tay áo lên. Trang Ngữ Sơn chỉ ngửi thấy một mùi hương lạ lùng.Giây kế tiếp, trước mặt bỗng tối sầm, nhất thời mất
đi tri giác.
Hàn Nhạn cất cây trâm cài, đỡ Trang Ngữ Sơn đang ngã xuống, đẩy nàng ta
nằm gọn gàng trên giường, giúp nàng ta theo giày, tất và áo ngoài, rồi
kéo rèm thật kín. Sau khi làm xong xuôi tất cả, khi ấy nàng mới thản
nhiên đi ra khỏi phòng.
Đây là một gian phòng nhỏ trong hoa viên. Ngày thường, nr
vị vu trong hoa viên phòng, trong ngày thường trong phủ có người ngắm
hoa lúc đổ nước trà cái gì, liền có thể ở nơi này món phòng nhỏ thay cho dơ bẩn xiêm áo. Hàn Nhạn mới đầu liền có chút hoài nghi, giờ phút này
xác nhận trong lòng mình phỏng đoán, tâm tình ngược lại dễ dàng hơn.
Đại Chu thị thật độc ác mưu kế, thiết kế để cho nàng cùng Trương Uy sống chung một phòng, đợi bữa tiệc sau các gia phu nhân tới trong viện ngắm
hoa lúc, tìm lý do vào gian phòng này, bắt gian tại trận. Nàng Trang
Hàn Nhạn danh tiếng liền hủy sạch, mà nàng danh tiết khó giữ được, rơi
một dâm đãng tên, ngày sau không còn có người nhà dám muốn nàng, trừ
Trương Uy cưới nàng. Một khi Trương Uy cưới nàng làm thiếp, nhất định
mọi cách hành hạ.
Thượng Nhất Thế thời điểm, Hàn Nhạn liền có chút sợ vị này Đại Chu thị,
mặc dù nàng luôn là vẻ mặt tươi cười, đối đãi người dịu dàng và tức,
nhưng mỗi lần Trang Hàn Minh cùng Trương Uy xảy ra tranh chấp thì Đại
Chu thị đầu tiên trách cứ Trương Uy, cuối cùng bị phạt lại nhất định là
Trang Hàn Minh. Nàng luôn là hời hợt liền đem tất cả trách nhiệm không
biến sắc đẩy tới trên người người khác, tờ Thái Sư duyệt mỹ vô số, Đại
Chu thị có thể làm được hôm nay vị trí này, bằng vào, có lẽ cũng không
chỉ là sắc đẹp.
Nàng và Đại Chu thị chiến tranh, cũng kéo lên màn mở đầu.
Nhưng mà dưới mắt, Trang Ngữ Sơn tự thực ác quả, sợ là trong sạch khó
giữ được do người khác, cũng không biết Chu thị biết sẽ là cái gì phản
ứng.
Hàn Nhạn nhấc chân hướng Thanh Thu uyển đi tới, đúng vào lúc này, sau
lưng đột nhiên truyền đến một hồi Lãnh Phong, Hàn Nhạn mấy ngày nay đi
theo Sài tĩnh, cảm giác lại so với ngày trước bén nhạy rất nhiều. Vì vậy nhanh nhẹn chợt lóe, hiểm hiểm cùng người nọ đánh vừa đối mặt.
Cũng là một người áo đen.
Người áo đen kia che mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, Hàn Nhạn trong lòng
lạnh lẽo, vừa định lớn tiếng kêu cứu có thích khách, nhưng dưới mắt nếu
thật là tới người, giải thích thế nào say rượu nàng xuất bây giờ nơi
này, Trang Ngữ Sơn làm sao cố nằm ở vườn hoa trong phòng trên giường
lớn, ngộ nhỡ bị Đại Chu thị bị cắn ngược lại một cái. . . Tâm niệm
chuyển động, lại thấy người áo đen kia thẳng tắp hướng mình đánh tới,
trong lòng không khỏi nổi lên hồ nghi.
Một loại thích khách, ở trong phủ bị người phát hiện, nhất định sẽ tìm
tránh né rời đi, làm sao sẽ dây dưa nàng một tiểu nha đầu? Này mà lại
thích khách Xích Thủ Không Quyền, không giống như là muốn giết người,
ngược lại giống như là vì mình mà đến, uy hiếp chế mình.Chẳng lẽ là Đại
Chu thị người của?
Nhưng dưới mắt tình huống căn bản không tha cho nàng suy nghĩ nhiều, Hàn Nhạn bản thân cũng không sao võ công, mình đối phó Trang Ngữ Sơn giấu ở trong tay áo thuốc mê đã toàn bộ dùng xong, toàn thân trừ một con hoa
mai gai không có gì cả. Nhưng người tới võ công cùng bản thân hiển nhiên không có ở đây một tài nghệ, coi như nàng lấy ra con kia hoa mai đâm,
cũng không khác hẳn với châu chấu đá xe.
Người nọ thấy Hàn Nhạn lại có thể tránh qua hai chiêu, con ngươi thoáng
qua một tia kinh ngạc, xuống tay càng thêm không chút lưu tình. Hàn
Nhạn bị buộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra hoa mai
đâm, nhưng cả kia người áo đen vạt áo cũng không đụng tới, trong lòng
kinh hãi, bọ ngựa bắt ve, không ngờ nàng hôm nay cũng được này Đường
Lang, trước coi là vạn coi là, lại không tính đến cái này giữa chừng
xuất hiện người áo đen!
"Đốt" hạ xuống, trong tay hoa mai gai bị người nọ đánh rơi, hẳn là dùng
là cục đá, Hàn Nhạn tay không tấc sắt, trong khoảng điện quang hỏa thạch (cực nhanh) người áo đen đã hướng Hàn Nhạn lướt đến, Hàn Nhạn thấy
không chỗ tránh được, chỉ có nắm chặt quả đấm, há mồm sẽ phải kêu cứu.