Khoảng thời gian sau giao thừa, cuối cùng trời cũng trong sáng lại rồi.
Trên mặt đất tuyết đọng dày vẫn còn chưa tan, ánh sáng mặt trời cũng
đang chiếu rọi xuống giữa vùng núi, sáng sớm tinh mơ không khí trong
thung lũng trong lành, mang theo hương thơm của sương mai, khiến người
ta ngửi thấy đã say lòng.
Phía trên vách núi có một câu cầu vượt bắt qua, ngày thường phía sau cây cầu có một rừng cây lớn um tùm. Giờ phút nay, có một nử tử mặc áo đen
đứng phía trước một lùm cây, trong tay cầm trường kiếm. Đứng trước nàng
có ba thiếu nữ dáng người nhỏ xinh, đứng đầu chính là Hàn Nhạn.
"Đa tạ sư phụ tặng dược." Hàn Nhạn cung kính hành lễ với nàng.
Đóng hương liệu phụ và thuốc mê này hôm qua đều là nàng lấy từ chỗ của
Sài Tĩnh. Vị sư phụ này dường như có chút quan hệ với người trong giang
hồ, Hàn Nhàn thử cầu xinh một lần, không nghĩ tới Sài Tĩnh là rất sảng
khoái mà đồng ý.
Sài Tĩnh gật đầu, ánh mắt rơi vào người Hàn Nhạn: "Hoa mai thứ sử ra sao rồi?"
Hàn Nhạn xấu hổ lắc đầu: "Vô cùng không quen. Đệ tử ngu muội."
Nàng vốn không có nền tản võ công, mặc dù Sài Tĩnh lựa chọn cho nàng
chiêu hoa mai đâm dễ nhất, nhưng khi dùng cũng có chút gượng gạo. Tuy là nàng ngày ngày luyện tập hoa mai đâm, nhưng mà đến lúc mấu chốt vẫn
không suôn sẽ.
Sài Tĩnh nhíu mày, giọng nói có vài phần lạnh lùng: "Thân thể của con
quá yếu, không thích hợp tập võ. Nhưng mà lại không chịu học phần rèn
luyện thân thể. Võ học không thể học trong một sớm một chiều là có thể
luyện thành, rốt cục con muốn học cái gì?"
Hàn Nhạn hít sâu một hơi, nói: "Con muốn giết người từ sư phụ."
Dĩ nhiên là Sài Tĩnh không đón được nàng sẽ nói như vậy, cho nên có chút sững sờ. Trước lúc Hàn Nhạn học võ, nàng không muốn luyện tập lâu phần
công phu. Đúng là công phu quý ở sự kiên trì bền bỉ, nàng nóng lòng cầu
thành như vậy, không giống như là người thích học võ.
"Vì sao?" Sài Tĩnh hỏi.
Hàn Nhạn thở dài một tiếng: "Giết người cũng là vì bảo vệ mình. Hàn Nhạn có bao nhiêu bản lĩnh con biết rất rõ, con không tiện học những công
phu vì đó. Chỉ muốn học vài chiêu để bảo vệ mình."
Đôi môi Sài Tĩnh khẽ nhếch lên: "Con muốn học ám sát?"
"Nếu sư phụ đồng ý dạy." Vẻ mặt của nàng đầy cung kính, không giống như đang nói đùa.
"Trước tiên ta sẽ dạy con học sử dụng ám khí." Im lặng một lúc lâu, Sài Tĩnh mới mở miệng.
Hàn Nhạn nhỏ giọng nói cảm ơn.
Sài Tĩnh là một người thầy tốt, tuy tính tình có chút quái lạ, nhưng mà
lại rất cố gắng dạy dỗ cho Hàn Nhạn. Trong tâm của Hàn Nhạn đối với nàng vô cùng cảm kích, đến lúc nói lời từ biệt với Sài Tĩnh: "Sau này sư phụ có việc cần đến Hàn Nhạn, thì xin cứ dặn dò."
Sài Tĩnh yên lặng nghe những lời này, khóe môi giật giật. Dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống, chỉ quay lưng lại, 'ừ' một tiếng.
Cấp Lam có chút không vui, Hàn Nhạn thì lại cười lắc đầu.
Sài Tĩnh cũng là người có bí mật thôi.
Lúc trở về Trang phủ, trước cửa đã có một hàng Tử Y Đái Đao thị vệ.
Trong lòng Hàn Nhạn nghi ngờ, ngoại trừ những Đái Đao Thị Vệ còn có mấy
cổ nhuyễn kiệu trong cực kỳ đẹp đã và lộng lẫy, dường như có khách quý
tới chơi. Hôm nay Hàn Nhạn xuất phủ chỉ nói là đi gặp Đặng Thiền, không
ngờ chỉ trong chớp mắt lại có nhiều thị vệ đến vậy. Cấp Lam đi tới trước cửa nhét vào tay một vã sai vặt một ít bạc vụn, cười nói: "Vị đại ca
này, có chuyện gì vậy?"
Gã sai vặt biết Cấp Lam, ước lượng bạc trên tay, nhìn thấy không ai chú ý tới hắn, liền kề sát tai Cấp Lam nhỏ giọng nói: "Là người của Vệ Vương. Hôm nay Nhị tiểu thư được thuộc hạ của Vệ Vương cứu về rồi, bây giờ Vệ
Vương và lão gia đang ngồi trong đại sảnh mà nói chuyện. Nhị tiểu thư
cũng thật may."
Cấp Lam sau khi nghe xong thì chỉ cười cười, trở về bên cạnh Hàn Nhạn
nói lại tất cả những gì mà gã sai vặt mới nói. Hàn Nhạn nhíu mày, Vệ
Vương cũng thật nhanh tay, chẳng lẻ Chu thị cầu cứu Vệ Vương? Nhưng mà
Chu thị là sao có năng lực như vậy, chỉ là một khi Vệ Vương ra tay, thì
những lời bàn tán ở bên ngoài cũng không có dũng khí mà càn rỡ rồi.
"Vào thôi." Hàn Nhạn hạ quyết tâm, bước vào.
Trong đại sảnh,Vệ Vương và Trang Sĩ Dương đang ngồi ở chính giữa phía
hai bên, Trang Sĩ Dương vẻ mặt đầy cảm kích: "Chuyện của Ngữ nhi may mà
có Vệ đại nhân ra tay cứu giúp, thần thật sự không biết phải cảm tạ thế
nào."
Vệ Vương hé mắt nói: "Chúng ta là bạn tốt, cần gì nói lời cảm ơn. Chỉ là ta thấy Nhị tiểu thư của quý phủ dường như bị kinh sợ, chi bằng hãy
nghỉ ngơi cho tốt."
Thường ngày Trang Sĩ Dương sẽ không cười nói tùy tiện với nàng, hôm nay
lại phá lệ cười nói đầy yêu thương với nàng: "Nhạn nhi trở về rồi à! Mau qua hành lễ với Vệ Vương và Thế Tử đi."
Hàn Nhạn vừa đi vào đại sảnh đã nhìn thấy Vệ Như Phong đang đứng bên
cạnh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ. Bây giờ nhìn thấy thái độ của
Trang Sĩ Dương như vậy, lại càng nghi ngờ không thôi. Nhưng mà trên
gương mặt vẫn mang theo ý cười, cúi người hành lễ: "Dân nữ bái kiến Vệ
Vương đại nhân, Vệ Thế Tử."
Vệ Vương cười to: "Nhạn nhi không cần khách sao, ta và phụ thân của con
đều là bạn tốt. Con và Như Phong cũng được coi là ngang hàng. Lâu rồi
không gặp, Nhạn nhi đã lớn vậy rồi, thành một cô nương rồi." Lời nói có
chút tưởng nhớ, ông mở miệng: "Ta nhớ rồi lúc con đầy tháng, ta vẫn còn
ôm con. Chỉ chớp mắt một cái thì đã mười mấy năm rồi, ha ha ha, năm
tháng không buông tha ai."
Hàn nhạn càng nghe càng cảm thấy ông đang cố kéo gần quan hệ với Trang
phủ hơn, thâm chí còn dùng từ 'ta'. Lại còn nghe thấy ông mở miệng là
'Nhạn nhi', dáng vẻ rất quen thuộc với chính mình, trong lòng nàng càng
cảm thấy kinh thường.
Vệ Vương nhìn thấy bộ dạng không hề cử động của Hàn Nhạn, khẽ động lòng, nhìn về phía Vệ Như Phong: "Thật ra lần này Nhị tiểu thư bị sơn tặc bắt đi người cứu giúp chính là Như Phong. Lúc ấy ta ở trong kiệu, không hề
biết rõ tình huống ở bên ngoài, vừa vặn Như Phong nghe thấy có người kêu cứu. Lúc đầu còn tưởng tiểu thư nhà nào, về sau từ miệng của cô nương
đó mới biết được thì ra là Nhị tiểu thư của quý phủ. Thật là trùng hợp."
Hàn Nhạn cười cười, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Lần này bọn sơn tặc không biết đã đối xử với tỷ tỷ thế nào. Suốt cả một ngày, mà tỷ tỷ vẫn còn hơi sức để kêu cứu."
Lời vừa nói ra, trên mặt của Vệ Vương không khỏi có chút lúng túng.
Nhưng Vệ Như Phong đã mở miệng: "Đều là trùng hợp thôi. Bản Thế Tử cũng
cực kỳ nghi ngờ, Nhị tiểu thư vô cùng yếu đuối, lại bị đám sơn tặc bắt
đi, thật sự là tâm địa quá độc ác."
Đây ý nói nàng tâm địa độc ác ư? Hàn Nhạn không hề cử động, thậm chí
trong lòng còn cảm thấy có chút buồn cười, nhớ đi nhớ lại mà cười ra
tiếng: "Một khi đã như vậy, nếu bắt được bọn sơn tặc, làm phiền Thế Tử
mang bọn sơn tặc này đến quan phủ tra khảo. Chắc chắn sẽ làm cho Ngữ Sơn tỷ tỷ hả giận."
Phản phất một quyền đánh vào cây bông, lời mỉa mai của Vệ Như Phong lại
không làm gì được với Hàn Nhạn, nhìn lại thấy Hàn Nhạn đang cười tít mắt mà nhìn chằm chằm vào lò sưởi trong phòng. Một cái liếc mắt về phía
mình cũng không có. Vẻ mặt ôn hòa như ngọc của Vệ Như Phong hiện lên một tia không vui. Lúc bắt đầu tới giờ Hàn Nhạn hoàn toàn không có đem ánh
mắt đặt trên người hắn. Hắn lớn như vậy rồi, mà chưa bị người nào coi
như vậy, cho nên đối với Hàn Nhạn sinh ra vài phần buồn bực. Thêm một
chuyện nữa là ngày hôm qua Hàn Nhạn ở trước mặt mọi người cười nhạo hắn. Thậm chí Vệ Như Phong còn nhìn thấy một tia chán ghét trong mắt Hàn
Nhạn.
Điều này làm cho lòng tự ái của hắn bị sỉ nhục thật lớn, càng bị coi như không có, hắn càng muốn để cho Hàn Nhạn phải chú ý tới mình. Đúng là
tiểu cô nương đặc biệt này, quả thực trong mắt không có chính mình.
Vệ Vương không hổ danh là con hồ ly già. Liếc mắt một cái đã nhìn ra Hàn Nhạn và Vệ Như Phong có mạch nước ngầm đầy mãnh liệt. Càng tươi cười
nói đầy sâu xa: "Chuyện của Nhị tiểu thư, Như Phong nhất định sẽ cho
Trang phủ một sự công bằng. Đều là ngươi nhà cả thôi."
Hàn Nhạn cau mày, nhất định có chuyện gì mà nàng không biết. Nhìn thấy
Trang Sĩ Dương cười mập mờ, trong lòng liền có một suy nghĩ từ từ hình
thành.
Trang Sĩ Dương lại nói: "Hôm nay Vệ Vương đại nhân cố ý đưa Ngữ nhi trở về. Không bằng ở lại dùng một bữa cơm đạm bạc đi."
Vốn tưởng rằng Vệ Vương nhất định sẽ cựu tuyệt, không nghĩ tới Vệ Vương
lập tức đồng ý. Trong lòng Hàn Nhạn suy tính, Vệ Vương là đại thần trong triều, cho dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không cần lấy lòng một vị quan
tam phẩm - Trang Sĩ Dương. Nhưng mà hôm nay mọi chuyện hết sức rõ ràng,
Vệ Vương ở trong này kết thành đồng minh. Nữa có nữa không lựa ý hùa
theo Trang Sĩ Dương, chẳng lẽ trong tay Trang Sĩ Dương có lợi thế gì
quan trọng sao?
Trong lòng nghĩ không ra manh mối, Hàn Nhạn cáo từ với mấy người đó, trở về Thanh Thu Uyển.
Trần ma ma mới từ Phù Dung Viên trở về, theo lời của Hàn Nhạn mang tặng
cho đứa bé trong Mị di nương mấy món đồ chơi. Nghe nói Chu thị đã tặng
cho Mị di nương nhiều thuốc bổ, Trần ma ma nói: "Bà ta thật là có can
đảm. Nhưng mà Tam phu nhân không biết có dùng đồ của nàng không?"
Hàn Nhạn tiện tay cầm lấy một cái khung thêu nhỏ nhìn nhìn: "Bệnh từ
miệng mà vào, họa từ miệng mà ra. Nếu bà ta đưa cái ăn, mục đích thật sự không nằm ở cái ăn."
"Vậy... có khi nào bà ta muốn vu oan cho tiểu thư không?" Trần ma ma cực kỳ lo lắng.
Hàn Nhạn cười cười: "Sợ cái gì? Dù sai thì Mị di nương cũng thật sự
không có thai, chúng ta ngồi yên xem hổ đấu. Ngược lại ta muốn nhìn xem, bước tiếp theo Chu thị nên đi thế nào, rất nhanh sẽ gọi viện binh
thôi."
Vệ Vương quả nhiên giống như lời nói ở lại Trang phủ dùng cơm. Thức ăn
cực kỳ phong phú và tinh xảo, Vệ Vương khen không dứt miệng. Trang Sĩ
Dương hài lòng nhìn về phía Chu thị đang gắp thức ăn cho ông: "Nàng vất
vả rồi. Mau ngồi xuống dùng cơm đi."
Chu thị ngồi xuống bên cạnh Trang Sĩ Dương, cúi đầu nói: "Có thể vì Vệ
Vương đại nhân mà chuẩn bị thức ăn, là vinh hạnh của thiếp thân. Vệ
Vương đại nhân đã cứu Ngữ nhi, cũng là ân nhân cứu mạng của thiếp thân
và Ngữ nhi. Không ăn thì tính là gì đâu."
Vệ Vương cười to: "Nhưng mà chuyện này toàn bộ đều là công lao của Như Phong."
Chu thị nhân cơ hội kéo Trang Ngữ Sơn ở bên cạnh: "Còn không mau nói lời cảm ơn với Vệ Thế Tử."
Trang Ngữ Sơn hôm nay mặc toàn quần áo màu trắng thuần, ở mép váy có
thêu cây hoa hồng màu đỏ. Sự xinh đẹp ngày thường đã biến mất, sắc mặt
tái nhợt, tóc tai bới lỏng, càng lộ ra vẻ mặt chỉ lớn hơn lòng bàn tay
nhỏ, nhu nhược yếu đuối làm cho người khác không nhịn được mà sinh ra
lòng thương tiếc. Có thể là do sơn tặc bắt đi làm cho nàng ta chịu không ít cực khổ, Trang Ngữ Sơn nói chuyện âm thanh đều nhỏ bé yếu ớt như
không chịu nổi: "Ngữ nhi đa tạ Thế Tử cứu mạng." Nói xong thì đôi mắt
óng ánh đầy nước như thủy triều lên nhìn Vệ Như Phong.
Vệ Như Phong ngồi đối diện nhìn thấy ánh mắt của Trang Ngữ Sơn, bên môi
hiện lên một nụ cười tao nhã: "Chỉ là một cái nhấc tay, Nhị tiểu thư
không cần để ở trong lòng."
Hàn Nhạn say sưa thưởng thức thức ăn trong miệng, đùa giỡn à, mọi chuyện không hơn cái bàn. Nàng cũng không có tâm tình xem Trang Ngữ Sơn và Vệ
Như Phong trình diễn lời thoại kịch mỹ nhân và anh hùng. Cũng không có
tâm tình xem Trang Sĩ Dương và Vệ Vương bàn luận rượu ngon. Trang Cầm và Vãn di nương vì thân thể không khỏe nên không có mặt, Mị di nương vì
phải điều dưỡng thân thể nên được nhà bếp nhỏ làm cho một chén thuốc bổ, đơn độc một mình ở lại Phù Dung Viên. Trên bàn này không có một người
nào mà nàng nhìn thấy thuận mắt.
Trang Ngữ Sơn nhận ra được ánh mắt của Vệ Như Phong rơi vào trên người
Hàn Nhạn, giữa con ngươi liền hiện lên một tia ghen tị và hận ý. Nàng
cũng không quên việc mình bị sơn tặc bắt đi, tất cả đều là do Trang Hàn
Nhạn ban tặng. Mặc dù những người này cũng không có làm gì nàng, nhưng
mà trong ngoài Kinh Thành đều biết nàng bị sơn tặc bắt đi, thanh danh đã bị hủy. Bây giờ đã đến tuổi thích hợp để gả chồng, ước muốn được gả vào nhà cao cửa rộng, bây giờ cũng không thể nào thành được! Mẫn thân bảo
nàng phải nhịn xuống, nàng sẽ làm cho Trang Hàn Nhạn phải chịu qua việc
nàng phải chịu gấp mười lần, để cho Trang Hàn Nhạn sống không bằng chết.
Vệ Như Phong nhìn vẻ mặt của Hàn Nhạn, làm cho Trang Ngữ Sơn ghen tị
không thôi. Lúc nàng trong tay bọn sơn tặc, là Vệ Như Phong đã cứu nàng. Thái độ này của nam tử nhất thời làm cho nàng có thiện cảm, vệ sao biết hắn là Thế Tự Vệ Thân Vương, lại càng âm thầm giao phó tấm lòng của
mình. Nàng tin vào dung mạo của mình, nam nhân ai không phải là loài
động vật ăn vụng, nhớ lại lúc đầu, chính mình có lẽ cũng sẽ có được sự
ái mộ của Vệ Như Phong, không nghĩ tới hắn chỉ lo nhìn Trang Hàn Nhạn,
làm sao mà nàng không hận cho được!
Trang Hàn Nhạn đoạt mất vị trí con gái chính thê của nàng, hại nàng bị
sợ tặc bắt đi, bây giờ còn muốn cướp người trong lòng của nàng. Trang
Ngữ Sơn xin thề, nhất định sẽ có một ngày nàng là cho Trang Hàn Nhạn chỉ còn hai bàn tay trắng, quỳ xuống mà cầu xin nàng!
Sau khi dùng xong cơm trưa, Trang Sĩ Dương và Vệ Vương ở trong thư phòng bàn chuyện. Trang Ngữ Sơn dẫn Vệ Như Phong đi dạo một chuyến trong phủ. Hàn Nhạn có chút mệt mỏi, vốn định ngủ trưa một lát, khi đi đến hành
lang dài, phía sau lại truyền đến một tiếng: "Trang Tứ tiểu thư."
Nghe thấy giọng nói này, Hàn Nhạn liền sửng sốt, có chút bắt đắc dĩ xoay người lại. Đối diện với người đang đi tới: "Vệ Thế Tử."
"Nhị tiểu thư được cứu. Dường như Tứ tiểu thư rất thất vọng?" Vệ Như
Phong cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt Hàn Nhạn. Đáng tiếc đã
làm cho hắn thất vọng, đối phương không có buồn bực gì, chỉ là khóe môi
hơi cong lên.
"Đúng thật là Hàn Nhạn rất thất vọng. Bởi vì Thế Tử để sau một đêm mới đi cứu Nhị tiểu thư."
Vệ Như Phong thấy khóe môi của nàng dường như chứ đựng một tia châm
biếm, giọng điệu cũng trầm xuống: "Ngươi cho là chính mình đã làm tốt
đến không chê vào đâu được à?"
Hàn Nhạn trả lời đúng mực: "Hàn Nhạn không dám tự cao tự đại."
Hắn đối phó với Hàn Nhạn giống như đang đối phó với một tảng đá, vẻ mặt
ôn hòa từ trước tới nay có chút trở nên kích động: "Người cực kỳ chán
ghét ta?"
Hàn Nhạn có chút cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn một cái, thật sự nàng không
hiểu rõ Vệ Thế Tử này suy nghĩ như thế nào. Trùng sinh kiếp này, nàng
đối với nhiều chuyện cũng đã hiểu rất rõ ràng. Đối với quá khứ không thể nào dứt bỏ được, nàng đã dần dần lạnh nhạt mà bỏ xuống, nhất là này hôm qua khi giải quyết được một vấn đề khó khăn. Nàn đã quyết từ tạm biệt
quá khứ, Vệ Như Phong không còn là một người khiêm tốn, hoàn hảo không
có khuyết điểm nào trong tưởng tượng của nàng. Càn đến gần, thì càng
thấy rõ ràng, háng không có tốt như trong tưởng tượng của nàng. Thật chí tính tình còn có chút vô liêm sỉ. "Không biết tại sao Thế Tử lại nói
như lời đó, Hàn Nhạn cũng chỉ gặp mặt Thế Tử có vài lần mà thôi, tại sao vừa nói đã thích. Thế tử không cần phải tính toán chi li, Hàn Nhạn và
Thế Tử sau này cũng chỉ là quen biết sơ sơ mà thôi."
Hàn Nhạn tự nhận những lời này rất rõ ràng, cũng không để lại bất kỳ con đường sống như thế nào. Trên thực tế, nàng và Vệ Như Phong cũng giống
như Thất Hoàng Tử và Thái Tử, ngày sau nhất định sẽ ở hai phe khác nhau. Đến lúc đó chỉ sợ là sẽ trở thành kẻ địch của nhau, làm gì mà có giao
tình.
Vệ Như Phong nghe mấy lời này mặt cũng trở nên biến sắc, nhìn chằm chằm
Hàn Nhạn rất lâu, sau đó giọng nói vừa âm trầm vừa lạnh lùng, mở miệng:
"Nàng nghĩ sai rồi. Quen biết sơ sơ? Tứ tiểu thư ngày sau sẽ là Thế Tử
phi của ta."
Trong nháy mắt thiếu chút nữa là Hàn Nhạn lớn tiếng phản bác lại, chỉ là sau đó ổn định tin thần lại một chút, từ từ nói: "Thế Tử thật thích nói giỡn. Mấy lời như vậy sau này xin hãy suy nghĩ trước khi nói, đừng nên
phá hủy thanh danh của Hàn Nhạn."
Nàng nói rất rõ ràng, Vệ Như Phong thu tất cả vào đáy, mắt dáng vẻ không muốn và bộ dạng phủi sạch quan hệ với mình của nàng. Càng cảm thấy
chướng mắt, cho nên mới châm chọc nói: "Chuyện xảy ra hôm nay Tứ tiểu
thư vẫn chưa rõ hay sao? Phụ thận của ta đã đồng lời cầu thân của ta,
chỉ còn chờ nàng tới tuổi cập kê là có thể thành thân. Trang đại nhân
cũng đã đồng ý việc này?"
Hai tay của Hàn Nhạn nắm chặt lại, trong lòng hết sức thống hận Trang Sĩ Dương là kẻ vô sỉ, chỉ vì bản thân mình muốn bám víu Vệ gia, mà không
tiếc bán đứng nữ nhi của mình. Mà trước mặt Vệ Như Phong... trong mắt
nàng lại hiện lên thảm cảnh đêm đại hôn, con ngươi Hàn Nhạn lạnh lại,
cho dù thế nào, nàng sẽ không tái giá lại cho người này!
"Thế Tử vì sao muốn cưới ta?" Đột nhiên Hàn Nhạn nhẹ giọng hỏi.
Vệ Như Phong nghe vậy, có chút không tự nhiên mà quay đầu đi: "Nàng và ta là môn đăng hộ đối. Cưới nàng cũng dễ hiểu thôi."
"Các tiểu thư của quan lại quyền quý trong Kinh cũng không ít. Hàn Nhạn
cũng không phải là người duy nhất môn đăng hộ đối, không phải sao?" Nàng mím môi cười cười: "Cám ơn Thế Tử nâng đỡ, chỉ là trong lòng Hàn Nhạn
không có Thế Tử."
Nghe được lời nói trong lòng Hàn Nhạn không có hắn. Vệ Như Phong như là
bị cái gì đâm trúng, cảm giác cực kỳ khó chịu lan tràn cả người, giống
như mình bị người khác cướp đi thứ gì đó. Âm thanh cũng trở nên bén
nhọn: "Trong lòng nàng có người khác?"
Hàn Nhạn ngạc nhiên, lập tức lắc đầu: "Không có."
Lúc này sắc mặt của Vệ Như Phong hơi tỉnh lại: "Đã như vậy, tại sao nàng lại không muốn gả?"
Hàn Nhạn có chút mất kiên nhẫn, thản nhiên nói: "Hàn Nhạn đã nói qua,
trong lòng mình không có Thế Tử. Nói cách khác, tuy bây giờ trong lòng
Hàn Nhạn không có ai, nhưng mà sau này nhất định sẽ có. Cho dù như thế
nào đi nữa, người đó cũng không phải là Vệ Thế Tử."
"Ngươi...!" Vệ Như Phong bị mấy lời này của Hàn Nhạn làm cho khuôn mặt
tuấn tú trở nên đỏ ửng, ngũ quan đoan chính giờ phút này có chút móp méo rồi. Ở trước mặt Hàn Nhạn hắn luôn không thể duy trì hình dáng ngụy
trang của mình, luôn luôn không tự chủ mà mất đi sự tỉnh táo.
Hàn Nhạn tiếp tục nói: "Nếu Vệ Thế Tử chỉ là muốn cưới nữ nhi nhà này,
thì còn có Ngữ Sơn tỷ tỷ. Bây giờ ngài cứu nàng ta, nàng ta lại cảm kích với ngày không thôi. Huống chi phụ thân một lòng muốn nâng đỡ Chu di
nương lên làm chính thê. Ngày sau nếu Ngữ Sơn tỷ tỷ trở thành dòng chính nữ, thân phận cũng sẽ xứng đôi với Vệ Thế Tử."
Vệ Như Phong cũng không bởi vì lời nói của Hàn Nhạn mà dịu đi, ngược lại còn khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Bất quá cũng chỉ là tàn hoa bại
liễu (1), thân thể không còn trong sạch, làm sao mà xứng với danh Thế Tử Phi!"
((1): Hoa tàn lá héo, tỉ dụ người con gái từng trải phong trần)
Hàn Nhạn sửng sốt, trong lòng bổng nhiên có cảm giác bi thương. Nghĩ đến kiếp trước Vệ Như Phong trong lòng cũng ôm lấy ý nghĩ này, bởi vì người bị sơn tặc bắt đi chính là nàng, cho nên hắn mới trơ mắt nhìn nàng chết ở đêm động phòng hoa chúc. Bây giờ người bị sơn tặc bắt đi đã biến
thành Trang Ngữ Sơn, cho nên Vệ Như Phong mới cố ý cưới nàng. Việc đời
đảo ngược, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Hàn Nhạn cười lạnh một tiếng: "Đó chính là chuyện của Thế Tử. Cho dù có
thế nào đi nữa, Hàn Nhạn sẽ không làm Thế Tử Phi." Nói xoay xoay người
muốn bỏ đi.
Vệ Như Phong bắt lấy cổ tay của nàng, cắn răng nói: "Lệnh của phụ mẫu,
lời của mai mối. Bây giờ Trang đại nhân đã đồng ý, ngươi có thể phản đối hay sao?"
Đôi mắt của Hàn Nhạn lạnh lùng lại, tay phải bổng nhiêu cuộn lại, ngân
châm đâm vào mu bàn tay của Vệ Như Phong. Vệ Như Phong chỉ cảm thấy trên tay đau rát, theo bản năng mà buôn tay ra. Hàn Nhạn cách xa hắn mấy
bước, nhàn nhạt nhìn hắn: "Không biết Thế Tử có nghe qua một câu, thà
làm ngọc nát cò hơn làm ngói lành." Nói nói nhẹ nhàng qua loa, như là ăn cơm uống nước đơn giản: "Không ai có thể bắt buộc ta làm chuyện mà mình không muốn. Dù sao thì Thế Tử cũng đã biết, Hàn Nhạn là người độc ác.
Nếu còn ép buộc Hàn Nhạn, không biết Hàn Nhạn sẽ còn làm ra chuyện gì ác độc hơn nữa."
Lời nói của nàng làm cho người khác kinh sợ, khi Vệ Như Phong hồi phục
lại tinh thần thì Hàn Nhạn đã đi xa. Bản thân đang muốn đuổi theo: "Vệ
Thế Tử, tại sao người lại ở đây? Ngữ nhi tìm người lâu rồi mà không
thấy, vô cùng lo lắng." Chính là Trang Ngữ Sơn, đang được nha hoàn dìu
tới. Nhất thời Vệ Như Phong khôi phục lại dáng vẻ săn sóc nho nhã, mỉm
cười bước lên nói chuyện với Trang Ngữ Sơn. Chỉ là trong con ngươi hiện
lên tia không kiên nhẫn, lại làm cho đôi mắt của Trang Ngữ Sơn trầm thêm vào phần.
Hàn Nhạn vòng qua hành lang, trở lại Thanh Thu Uyển, Cấp Lam vẫn đi theo bên cạnh nàng lo lắng hỏi: "Tiểu thư..."
Mới vừa rồi lời nói của Vệ Như Phong toàn bộ đã lọt vào trong tai của
nàng, tuy là Hàn Nhạn đã cự tuyệt, nhưng mà với tính tình của Vệ Như
Phong chỉ sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ. Lúc này hôn sự của nữ tử không thể
do chính mình quyết định. Nếu như Trang Sĩ Dương đồng ý, một chút biện
pháp nàng cũng không có.
Nhưng mà nếu như phải gả cho Vệ Như Phong, nàng tuyệt đối không muốn.
Huống hồ gần đầy có vài lần gặp mặt Vệ Như Phong, làm cho nàng càn lúc
càng hiểu ra Vệ Như Phong không phải là người mà mình mong muốn. Cũng
không biết tại sao kiếp trước mình lại say đắm hắn nữa.
Tâm phiền ý loạn (2) muốn chết, Hàn Nhạn chỉ cảm thấy buồn bực không
yên. Bên kia Thu Hồng đã nhận được tin tức, chuyện của bọn sơn tặc Đại
Lý Tự đã trao toàn quyền xử án cho Vệ Vương xử lý. Hàn Nhạn cười khổ một tiếng, Vệ Vương xử lý thì nhất đính sẽ có tình riêng với Trang Sĩ
Dương, tất nhiên Chu thị sẽ nghĩ biện pháp để cho Trang Sĩ Dương che
giấu việc này.
(2) Tâm phiền ý loạn: phiền muộn trong lòng
Nếu như vậy thì sẽ không giải quyết được gì mà ép xuống, kiếp trước Hàn
Nhạn đã lĩnh giáo qua bản lĩnh hóa giải đại sự của Chu thị, chỉ là lần
này, cũng có thể để cho bà ta cỡi được lớp mặt nạ ra. Chuyện Trang Ngữ
Sơn bị sơn tặc bắt đi đã thực sự truyền ra trong Kinh Thành, thanh danh
trong sạch bị mất đi, kiếp này quả thực là Chu thị đã bị ác báo. Có thể
nhìn thấy một màng như vậy, nhóm người quý nhân đều hiểu rõ là Hàn Nhạn ở Trang phủ bị vị thiếp của Trang Sĩ Dương khi dễ là chuyện có thực, sau
này nếu như đối chọi với Trang phủ, Hàn Nhạn cũng có thể đứng vững trên
dư luận.
"Đúng rồi." Đột nhiên Hàn Nhạn nhớ tới cái gì đó: "Ngự Sử đại nhân đang trên đường về nhà..."
Thu Hồng cúi đầu: "Đã làm xong, thư tiểu thư."
Bên trong Ngự Thư Phòng.
Một tiếng 'Bốp', một bản tấu chương nện xuống. Thiên Tử nổi giận đùng đùng ném bút lông trong tay: "Hoang đường! Hoang đường!"
Đứng trước bàn có hai người, một người mặc quan phục vải xa tanh màu
xanh da trời, bên hông buộc thêm một ngọc bội đơn giản gọn gàng. Một
người mặt trường bào màu tím vàng, đầu đội kim quang, chính là Phó Vân
Tịch và Thất Hoàng Tử.
"Bản tấu chương này, tất cả đều là Ngự Sử buộc tội Trang Sĩ Dương! Thân
là trọng quan triều đình, lại dám sủng thiếp diệt thê, theo đuổi tiểu
thiếp khi dễ dòng chính nữ. Thật sự là hắn đã phản rồi! Trẫm muốn cắt
chức quan của hắn!"
Thất Hoàng Tử sửng sốt, cười nói: "Phụ Hoàng đừng tức giận, ảnh hưởng
tới Long thể.... Trang Sĩ Dương.... Có phải là chính tam phẩm Trang đại
nhân?"
Hoàng Thượng liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Thất Hoàng Tử một bên quan sát sắc mặt của Hoàng Thượng, một bên nói:
"Trang đại nhân... ngày thường tính tình ôn hòa, không a du nịnh bợ, làm sao có thể sủng thiếp diệt thê, chẳng lẻ là có hiểu lầm gì?"
Hoàng Thượng vỗ tay lên bàn: "Chăng lẽ Ngự Sử mù hay sao?"
Thất Hoàng Tử vội vàng cúi đầu: "Nhi thần không dám nghi ngờ, chỉ là
đang êm đẹp, sau đột nhiên lại buộc tội trọng thần triều đình. Nhi thần
chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ thôi. Phu Hoàng là minh quân, thường này đều
nhìn rõ mọi chuyện, nếu là đại thần hiểu lầm nhau, chỉ sợ là những đại
thần khác sẽ có lòng khác."
Hoàng Thượng thờ ơ nhìn Thất Hoàng Tử, đột nhiên cười to, nói đầy yêu
thương: "Con nói có lý." Sau đó quay sang nói: "Vân Tịch, đệ đối với
chuyện này có ý kiến gì không?"
Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Đêm giao thừa tối qua, vi thần và bằng hữu có đi tới Vọng Giang Lâu xem pháo hoa, đã nhìn thấy một chuyện rất thú
vị!"
Đôi mắt của Hoàng Thượng hơi híp lại: "Có chuyện gì. Nói nghe xem nào."
Thân thể của Thất Hoàng Tử cứng đờ, ánh mắt rời vào người của Phó Vân
Tịch. Nhưng nghe thấy chàng vẫn bình tĩnh mở miệng: "Ngày đó cả nhà
Trang đại nhân cũng có mặt ở Vọng Giang Lâu, về sau nha hoàn của Trang
phủ báo tin, Trang Nhị tiểu thư bị sơn tặc bắt đi."
"Lại có chuyện này sao?" Sắc mặt của Hoàng Thượng liền ngưng lại.
Phó Vân Tịch tiếp tục nói: "Thiếp thấp của Trang đại nhân, cũng chính là mẫu thân của Trang Nhị tiểu thư nghi ngờ Trang Tử tiểu thư giăng bẫy. Ở trước mặt mọi người yêu cầu Trang Tứ tiểu thư phải giải thích, kích
động còn tát con trai trưởng một cái. Trang Tứ tiểu thư bị buộc tội bắt
đắc dĩ, chỉ có thể cầu cứu Thiểu Khanh Đại Lý Tự Triệu đại nhân, hi vọng Triệu đại nhân có thể thay nàng phân xử."
Hoàng Thượng nghe xong tức giận không thôi: "Trang Sĩ Dương cũng quá
kiêu ngạo rồi! Đại Tông ta làm gì mà có một quan viên như vậy, dung túng tiểu thiếp của mình đánh con trai trưởng. Hắn ta làm quan càng ngày
càng làm việc quá kiêu ngạo rồi! Đã quên chữ lễ phải viết thế nào sao?"
Phó Vân Tịch không nhanh không chậm nói: "Hôm đó Thiểu Khanh Đại Lý Tự
cũng có mặt, Hoàng Thượng muốn biết rõ mọi chuyện có thể truyền ngài ấy
tới hỏi chuyện." Dứt lời ý vị sâu xa liếc nhìn Thất Hoàng Tử nói: "Thất
điện hạ cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Thất Hoàng Tử có chút cứng ngắc, giờ phút này đang miễn cưỡng
cười nói: "Vương Thúc nói rất đúng, Trang Sĩ Dương quả thật là quá mức
vô tình. Lại dám đối đã với nữ nhi thân sinh của mình như vậy, chỉ là."
Hắn do dự một chút rồi mới mở miệng: "Mấy năm nay Trang đại nhân cũng vì triều đình mà làm không ít chuyện. Có lên nên cho ngài ấy một cơ hội."
Hoàng Thượng nhíu mày: "Người đâu. Mau truyền ý chỉ của Trẫm, giáng Trang Sĩ Dương xuống chức ngũ phẩm, phạt một năm bổng lộc."
Khóe miệng Thất Hoàng Tử cứng đờ, giáng liền bốn cấp, Hoàng Thượng trừng phạt cũng không nhẹ tí nào."
Phó Vân Tịch không để ý nói: "Xin Hoàng Thương phân phó thêm thủ vệ canh phòng kỹ lưỡng Kinh Thành. Hôm qua ở Vọng Giang Lâu xuất hiện thích
khách, rất nhiều người quyền quý bị giết, vi thần cũng bị ám sát."
Hoàn Thượng cả kinh: "Việc này Trẫm cũng biết, nhưng không biết đệ cũng có mặt ở đó. Có bị thương hay không?"
Phó Vân Tịch lắc đầu: "Vi thần không có gì đáng ngại. Chỉ hy vọng Hoàng
Thượng tra gõ việc này, dù sao thì sự an toàn của bá tánh trong Kinh
Thành vẫn là quan trọng nhất."
Hoàng Thượng suy nghĩ trong chốt lát: "Lão Thất, việc này giao cho con
đi đều tra, nhất định phải tra ra manh mối. Trẫm không thể tha thứ cho
việc trong Kinh Thành lại có loạn tặc như vậy."
Thất Hoàng Tử cúi đầu tuân lệnh.
Nói thêm một chút nữa, Phó Vân Tịch và Thất Hoàng Tử rời khỏi thư phòng.
Sau khi đi tới cửa cung, Thất Hoàng Tử mới nhìn Phó Vân Tịch nói: "Trang đại nhân bị giáng liền bốn cấp. Đường qua sau này e là sẽ gặp nhiều
nhấp nhô gập ghềnh rồi."
Phó Vân Tịch nhíu mày: "Có quan hệ gì với ta?"
Thất Hoàng Tử đến gần một chút: "Không phải là Vương thúc vui mừng lắm
sao? Thay Trang Tứ tiểu thư trút giận, nói đi nói lại, quan hệ của Vương thúc và Trang Tứ tiểu thư không hề đơn giản. Nghe nói vào đêm giao
thừa, sau khi người Trang phủ rời khỏi, Trang Tứ tiểu thư vẫn ở lại Vọng Giang Lâu. Có người còn nhìn thấy nha hoàn của nàng ta, Vương thúc...
đúng thật là đối với Trang Tứ tiểu thư thật có tâm?"
Phó Vân Tịch nghe vậy, xoay người lại, cười như không cười nhìn Thất
Hoàng Tử: "Thất điện hạ đối với chuyện này thật sự đặc biệt rất nhiệt
tình."