Editor: Miacheg
Lạc Duyên Chi đảo mắt, như thể nghĩ tới điều gì đó, nói đùa: “Nhị ca không phải luôn muốn nắm giữ Lại Bộ sao? Vừa rồi Thái Tử yêu cầu muốn Lại Bộ, huynh có phải rất lo lắng đúng không?”
“Thái Tử tài đức vẹn toàn, cho dù đệ ấy tiếp quản Lại Bộ hay Hình Bộ, chắc chắn đều có thể làm rất tốt.”
Lời này nói thật đường hoàng, Lạc Duyên Chi đều không tin một chữ nào.
Nhị ca quá giả tạo, nói chuyện với huynh ấy rất không thú vị, Lạc Duyên Chi đổi ý và quyết định đi trêu chọc huynh trưởng.
Trong số tất cả các anh em, người huynh trưởng Lạc Dạ Thần là người không biết che giấu suy nghĩ của mình nhất, mọi điều trong lòng hắn đều được viết ra trên mặt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
3. Điền Viên Xuân
4. Khi Nam Thần Biến Thành Dưa Chuột
=====================================
Mỗi lần chỉ tuỳ tiện khiêu khích hắn vài câu, hắn có thể tức giận nhảy dựng lên, bộ dáng kia thật sự rất buồn cười.
Lạc Duyên Chi tìm thấy Lạc Dạ Thần ở phía sau đám đông, nhưng hồn như đã treo ngược cành cây.
Lạc Duyên Chi gọi hắn.
“Huynh trưởng?”
Lạc Dạ Thần không để ý đến.
Lạc Duyên Chi dùng sức vỗ mạnh vào vai hắn, khiến hắn ta giật bắn lên vì sợ hãi, phục hồi tinh thần.
“Ngươi muốn làm gì?”
Không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng đến mức này, Lạc Duyên Chi cũng sửng sốt theo.
“Huynh trưởng, ta vừa rồi gọi huynh, huynh không phản ứng, ta còn tưởng rằng huynh không nghe thấy, liền vỗ một cái, huynh làm sao vậy? Sao nhìn giống như bị người ta bắt mất linh hồn thế?”
“Ta không sao.”
Lạc Dạ Thần cúi đầu nhanh chóng bỏ đi.
Lạc Duyên Chi nhìn bóng lưng hắn rời đi, suy tư: “Huynh trưởng hôm nay sao kỳ lạ vậy? Chẳng lẽ huynh ấy làm việc gì trái với lương tâm sao?”
Lạc Vân Hiên nói đầy ẩn ý: “Ai mà biết được.”
...
Lạc Dạ Thần vừa ra khỏi Nghị Sự Điện, liền lên xe ngựa và bảo xa phu nhanh chóng đưa hắn ra khỏi cung.
Vì các hoàng tử đã lớn, hiện tại đã có hai hoàng tử ra ngoài lập phủ, đó là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, còn các hoàng tử khác vẫn ở trong cung.
Lạc Dạ Thần vội vàng quay trở lại phủ và cho gọi hai phụ tá.
Ba người họ trong phòng làm việc và nói chuyện.
Lạc Dạ Thần đứng ngồi không yên, nôn nóng hỏi: “Chúng ta phái tử sĩ đi đã trở về chưa?”
Một phụ tá lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Một phụ tá nói: “Chúng ta đã phái người có thể đi đã đi hết rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của họ, tình huống này chỉ có hai khả năng, họ đã chết hoặc bị bắt.”
Lạc Dạ Thần nghiến răng: “Ta thà chấp nhận bọn chúng đã chết, để ta bớt lo lắng vì chuyện này.”
“Đại hoàng tử hôm nay có thấy Thái Tử điện hạ? Ngài ấy không nói gì với Ngài sao?”
“Hắn không nói gì, nhưng hắn liếc nhìn ta một chút.”
Lạc Dạ Thần vẫn còn cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại cái nhìn của Thái Tử dành cho mình.
Hắn nhịn không được uống một ngụm trà lớn, áp chế sợ hãi cùng bất an trong lòng, khó khăn nói: “Ta cảm thấy hắn có lẽ đã biết gì rồi.”
Những lời này vừa nói ra, hai phụ tá đều cảm thấy kinh hãi.
Ba người đều không nói gì.
Một sự im lặng chết chóc trong thư phòng.
Nếu bốn tử sĩ kia thật sự bị Thái Tử bắt được, điều đó có nghĩa là Thái Tử đã nắm được điểm yếu của Đại hoàng tử.
Chỉ cần Thái Tử đem truyện này vạch trần, Đại hoàng tử khẳng định sẽ xong đời.
Ám sát Thái Tử là trọng tội, cho dù không chết cũng phải bị giam đến mấy chục năm.
Đến lúc đó không chỉ có giấc mơ làm hoàng đế của Lạc Dạ Thần bị vỡ tan, mà ngay cả các phụ tá đều bị liên lụy.
Thật lâu sau, một phụ tá giọng run rẩy nói: “Quyền chủ động hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay Thái Tử, nếu như Đại hoàng tử không muốn bị vạch trần, không bằng chủ động quy phục Thái Tử? Dù sao các người cũng thân là huynh đệ, vì tình huynh đệ, Thái Tử có thể giơ cao đánh khẽ. Cho dù Thái Tử không chịu buông tha, nhưng hoàng thượng và thái hậu cũng sẽ vì người mà đối xử khoan dung, có thái độ tốt thừa nhận sai lầm.”