Tiêu Lăng Phong đứng lặng tại chỗ, nhìn theo đoàn người đi xa.
Ông không rõ vì sao Thái Tử phải đem Tiêu Hề Hề đến phương nam, chỉ có thể quy là do Thái Tử sủng ái Tiêu Hề Hề quá độ.
Thái Tử dặn dò ông không cần đem việc này kể ra ngoài.
Kỳ thật dù Thái Tử không có dặn dò ông, ông cũng không dám đem việc này truyền ra, rốt cuộc Tiêu Hề Hề là nữ nhi của tướng quân phủ, nếu như bị người khác biết nàng cùng Thái Tử nam hạ, sẽ bị gán tội là yêu phi mê hoặc Thái Tử, đến lúc đó không chỉ Tiêu Hề Hề, ngay cả ông cũng phải chịu khổ theo.
Nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Phong không khỏi cảm khái.
Thật là đáng tiếc!
Ông cũng có vài nữ nhi, nếu người được Thái Tử sủng ái là những nữ nhi khác, ông hiện giờ khẳng định đã vô cùng cao hứng rồi.
Nhưng vì sao người Thái Tử nhìn trúng lại chính là Tiêu Hề Hề?
Xa giá Thái Tử đi dọc theo một đường đến phương nam.
Trước khi trời tối, bọn họ tìm được một trạm dịch dừng lại nghỉ tạm.
Trạm dịch sớm đã nhận được tin tức, trong ngoài đều đã quét tước sạch sẽ, người không liên quan cũng không được bén mảng tới.
Thái Tử được hộ tống bởi ba lớp bên ngoài cùng ba lớp bên trong ở một phòng tốt nhất.
Nói là phòng tốt nhất, nhưng so với Đông Cung lại đơn sơ vô cùng.
Thường công công nhìn trái phải, thấy thế nào cũng không hài lòng.
Hắn thở dài: “Điện hạ, để người chờ ở chỗ rách nát này, thật là quá ủy khuất cho ngài.”
Lạc Thanh Hàn cũng cảm thấy nơi này quá mức xập xệ, nhưng trước khi xuất phát, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vậy không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt nói.
“Tiêu lương đệ đâu? Sao còn chưa thấy nàng?”
Thường công công vội nói: “Có lẽ là lạc đường, để nô tài đi tìm.”
Lạc Thanh Hàn nói: “Nhớ kỹ, đừng cho người khác biết thân phận của nàng.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Thường công công đi xuống lầu, giữ tay Triệu Hiền dò hỏi: “Vị tiểu chủ kia đâu?”
Toàn bộ trong đoàn người, trừ Thái Tử ra, cũng chỉ có Triệu Hiền và Thường công công biết sự tồn tại của Tiêu lương đệ.
Triệu Hiền nghe hắn hỏi như vậy, giơ ngón tay chỉ ra bên ngoài: “Người hẳn là còn ở trên xe, vẫn chưa thấy người xuống dưới.”
Thường công công trong lòng liền cảm thấy kỳ quái, ngựa xe đều đã ngừng một hồi lâu, sao Tiêu lương đệ còn không xuống xe? Nàng tránh ở trong xe làm gì chứ?
Bởi vì xe ngựa quá nhiều, trạm dịch chuồng ngựa không chứa được nhiều như vậy, chỉ có thể đỗ dọc theo vệ đường, bên cạnh có Ngọc Lân Quân thị vệ gác, không lo lắng sẽ bị mất trộm.
Thường công công tìm được xe ngựa của Tiêu lương đệ, xa phu sớm đã rời đi.
Hắn hạ giọng kêu: “Tiêu lương đệ?”
Trong xe ngựa không có phản ứng gì.
Thường công công cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ người không ở bên trong?
Hắn thử vén một góc màn xe lên, phát hiện Tiêu lương đệ trong bộ đồ thái giám đang nằm trong xe ngựa ngủ khò khò.
Thường công công tức khắc cảm thấy hết chỗ nói.
Hắn đã sớm biết vị tiểu chủ này rất thích ngủ, nhưng xe ngựa đã dừng lại lâu như vậy, nàng cư nhiên còn không hề thức giấc, vẫn ngủ ngon lành như cũ, vậy cũng quá tài giỏi đi!
Thường công công ho hai tiếng, muốn gọi Tiêu lương đệ tỉnh dậy.
Đáng tiếc vô dụng.
Âm thanh ho khan căn bản không hề ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ chả nàng.
Thường công công không thể nề hà, chỉ có thể dùng tay gõ gõ xuống sàn xe ngựa, có chút đẩy cao âm lượng: “Người tỉnh dậy!”
Tiêu Hề Hề rốt cuộc cũng tỉnh.
Nàng mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình còn ở trong xe ngựa.
Nàng ngồi dậy, xoa đôi mắt, giọng ồm ồm hỏi: “Tới rồi sao?”
Thường công công bất đắc dĩ nói: “Đã sớm tới rồi, Thái Tử điện hạ đều đã dàn xếp ổn thoả, người mau cùng nô tài đi gặp Thái Tử.”