Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 93: Chương 93: Vui đến quên trời quên đất




Tiêu Lăng Phong giải thích: “Ta cũng không muốn tới gần nàng ta, nhưng nàng cũng thấy đó, Thái Tử điện hạ tự mình đem nàng ta tới đây, còn dặn dò ta phải chăm sóc cẩn thận. Thái Tử điện hạ sủng ái nàng ta như vậy, chúng ta nếu đắc tội với nàng, sau này nàng ta nói cho Thái Tử biết được thì phải làm sao bây giờ? Dù chúng ta trong lòng nghĩ như thế nào, ít nhất ngoài mặt phải biểu hiện như thường, đừng làm cho Thái Tử sinh hiềm khích đối với chúng ta.”

Kỳ thật Tiêu Lăng Phong trong lòng rất hối hận.

Ông sở dĩ đồng ý cho Tiêu Hề Hề tiến cung tham gia tuyển tú, chỉ là muốn mau chóng tiễn cái sát tinh này đi, miễn tai họa đến người trong nhà.

Không nghĩ tới nàng không những trở thành Thái tử lương đệ, hiện giờ còn được Thái Tử sủng ái.

Nếu nàng không có bản mệnh làm người khác sợ hãi kia, chỉ là một nữ hài nhi bình thường, Tiêu Lăng Phong là có thể qua nàng kéo gần quan hệ giữa mình cùng Thái Tử.

Chỉ tiếc, nàng ta lại là Thiên Sát Cô Tinh.

Dù nàng ta được sủng ái như thế nào, Tiêu Lăng Phong cũng không dám thân cận với nàng quá, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ một cái cơ duyên tốt như vậy.

Tiết thị không hiểu những việc trên triều đình, bà chỉ biết việc này liên quan đến Thái Tử, vậy nên phải nghe theo phu quân.

Vì thế bà không hề biện bạch gì, nhíu mày nói: “Để thiếp cho người đi đưa đồ ăn cho nàng ta.”

“Mau đi mau đi.”

Không bao lâu sau, bọn nha hoàn đã xách theo hộp đồ ăn tiến vào Huyên Hương cư.

Các nàng đặt đồ ăn lên bàn, sau đó liền nhanh chóng lui ra ngoài, không dám tới gần Tiêu Hề Hề.

Bên người không có ai nhìn, Tiêu Hề Hề càng vui vẻ tự tại.

Đến khi nàng ăn no xong, bọn nha hoàn mới tiến vào tức tốc thu dọn bàn, nhanh như chớp mà chạy mất bóng.

Xem bộ dáng chạy trối chết kia của họ, như là sợ bị Tiêu Hề Hề hay Thiên Sát Cô Tinh dính líu đến.

Tiêu Hề Hề ngủ trưa dậy, cả người sảng khoái.

Buổi tối bọn nha hoàn xách hộp đồ ăn tới cho nàng.

Nàng ăn xong lại ngủ tiếp.

Ngày ngày ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, quả thực chính là ước mơ của con cá mặn như nàng tha thiết!

Tiêu Hề Hề cảm nhận được thế nào là vui đến quên trời đất.

Đến sáng ngày hôm sau lúc rời khỏi tướng quân phủ, nàng còn thấy không nỡ.

Tiêu Lăng Phong đưa nàng lên xe ngựa, tự mình hộ tống nàng tới trước Minh Đức môn.

Tiêu Hề Hề ngồi ở trong xe, mở tay nải màu đen, lấy ra một bộ quần áo thái giám.

Nàng thay quần áo, cúi đầu sửa sang lại đai lưng, đáng tiếc không có gương, không thể nhìn thấy mình mặc đồ thái giám trông như thế nào.

Xe ngựa đến gần Minh Đức môn thì dừng lại.

Không bao lâu sau, đội ngũ hộ tống Thái Tử từ xa rầm rập đi tới.

Lần này Thái Tử đi ra ngoài, Thống lĩnh Ngọc Lân Quân Triệu Hiền phụ trách bảo vệ, mang theo hai ngàn Ngọc Lân Quân thị vệ.

Ngoài ra còn có tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, thiếu phó, thiếu bảo, thái y, ngự trù, xa phu, cung nữ thái giám gần trăm người, hơn nữa hành lý cùng lương thảo, vật tư, ước chừng có tổng cộng 120 chiếc xe ngựa.

Đường Chu Tước sớm đã được dọn sạch sẽ, hai bên đường phố cũng không có người không liên quan, cũng vì vậy mà Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong cùng người đánh xe bên cạnh mới càng thấy đột ngột.

Triệu Hiền cách xa đã thấy được ông.

Đội ngũ đi đến Minh Đức môn thì ngừng lại.

Các tướng sĩ trông coi cửa thành đồng loạt quỳ xuống hành lễ, bái kiến Thái Tử điện hạ.

Tiêu Lăng Phong cũng xuống ngựa, quỳ xuống.

Phụ trách đánh xe ngựa cho Tiêu Hề Hề vốn là thị vệ trong Ngọc Lân Quân, hắn đã sớm được Thái Tử điện hạ phân phó, lúc này yên lặng mà vội vàng tiến vào bên trong đoàn xe Thái Tử.

Cửa thành mở ra, Ngọc Lân Quân cùng đoàn hộ tống Thái Tử rời khỏi Thịnh Kinh, nối đuôi nhau đi về phía nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.