Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 92: Chương 92: Xấu hổ




Tình huống này kỳ thật có chút xấu hổ.

Tiêu Hề Hề cũng không biết nên trả lời như thế nào cho ổn thoả, nàng quyết định học bộ dáng của Lạc Thanh Hàn, bày ra vẻ lạnh nhạt khiến người khác không muốn động tới, mặt vô biểu tình nói.

“Ta ra hít thở không khí một lát.”

Tiết thị thấy nàng không truy cứu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Vậy người cứ tự nhiên, thần mang theo Tiểu Lam trở về phòng, có việc gì người cho gọi một tiếng là được.”

Tiêu Hề Hề không nói chuyện, duy trì bộ dáng lãnh đạm như cũ.

*Chị toi học biểu tình của anh Hàn kìa (>w<)

Đến khi Tiết thị mang Tiêu Tri Lam rời đi, Tiêu Hề Hề mới thả lỏng lại.

Nàng xoa nhẹ gương mặt có chút đờ ra, không nghĩ tới giữ diện mạo cao lãnh lại không dễ dàng như vậy, thời gian dài duy trì vẻ vô biểu tình khiến mặt cứng đờ, tư vị thật không dễ chịu.

Nhất thời nàng lại có chút đồng cảm với Thái Tử.

Thái Tử duy trì mãi bộ dáng không cảm xúc, liệu hắn có biến thành mặt than không nhỉ?

Gương mặt đẹp như vậy, biến thành mặt than có chút đáng tiếc.

Sau khi Huyên Hương cư được quét tước sạch sẽ, Tiêu Hề Hề mang theo ba cái tay nải đi vào.

Bởi vì người trong tướng quân phủ đều rất sợ nàng, không ai dám tới gần nàng, dẫn tới toàn bộ Huyên Hương cư ngoại trừ nàng ra, không hề có người khác.

Tiêu Hề Hề đối với điều này gặp nhiều đã thành quen.

Nàng mở tay nải lớn, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong chứa đầy cá cùng tôm khô.

Tiêu Hề Hề nhón một chút tôm bỏ vào trong miệng, nhai nhai, vừa thơm vừa giòn, ăn thật ngon!

Nàng một hơi ăn hết nửa tráp.

Nếu không phải bận tâm đến khoảng thời gian dài tới không được Bảo Cầm làm thức ăn cho, nàng hận không thể một lèo ăn sạch toàn bộ.

Nàng lau khô tay và miệng, lưu luyến mà đậy nắp tráp lên.

Trên bàn có ấm trà, nước bên trong sớm đã nguội lạnh.

Tiêu Hề Hề cũng mặc, đổ một bát lớn cho mình.

Miễn cưỡng cho mình no bụng, nàng chuẩn bị lên giường ngủ một giấc.

Vào lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tiêu Hề Hề mở cửa ra, thấy Tiêu Lăng Phong cùng Tiết thị đứng ngoài.

Vợ chồng hai người đều cười gượng gạo với nàng.

“Tiêu lương đệ, chúng ta muốn hỏi xem người ở đây có quen không? Nếu có điểm nào không hợp ý, người cứ việc phân phó.”

Tiêu Hề Hề cảm thấy dùng thái độ của Thái Tử đi ứng phó với Tiết thị rất thích hợp, vì thế nàng lúc này lại bày ra bộ dạng lạnh nhạt giống hắn, nhàn nhạt nói: “Mọi chuyện vẫn ổn.”

Tiêu Lăng Phong cứng đờ mà cười: “Ha hả, người hãy xem nơi này như nhà mình, ngàn vạn đừng khách khí với chúng ta.”

“Được.”

Tiêu Lăng Phong lặng lẽ kéo cánh tay Tiết thị một chút, Tiết thị lại không tình nguyện, nhưng cũng không thể trước mặt người ngoài làm mất mặt phu quân mình, chỉ có thể mở miệng nói.

“Thần cố ý dặn hạ nhân chuẩn bị cho người một bàn thức ăn, người muốn dùng cơm ở trong phòng không? Hay người ra ngoài cùng chúng ta dùng cơm được không?”

Tiêu Hề Hề: “Trong phòng đi.”

Nghe vậy, Tiêu Lăng Phong cùng Tiết thị đều lặng lẽ thở phào một hơi.

Bọn họ là bởi vì cố kỵ đến Thái Tử, không thể không đi tới đây một chuyến, nhưng trong lòng kỳ thật cũng không hy vọng cùng một sát tinh dùng cơm.

Tiêu Hề Hề nhàn nhạt hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

Tiêu Lăng Phong vội nói: “Dạ không có, người nghỉ ngơi, cáo từ.”

Hắn cùng Tiết thị bước nhanh rời đi.

Tiêu Hề Hề nhìn bóng dáng bọn họ nhanh chóng đi xa, có vài phần như là muốn tránh còn không kịp.

Nàng không đem chuyện này để ở trong lòng, xoay người trở lại trong phòng, vui vẻ chờ đồ ăn ngon được mang đến.

Tiêu Lăng Phong cùng Tiết thị rời khỏi Huyên Hương cư một đoạn xa l mới dừng lại.

Tiết thị bất mãn nói: “Chàng biết rõ thứ sát tinh kia khắc thân nhân, vì sao còn muốn lôi kéo thiếp đi gặp nàng? Chàng không sợ bị nàng ta khắc chết sao?”

*Sau khi tra phiên âm Hán Việt mình đã sửa “Ấm Hương cư” thành “Huyên Hương cư” với cùng nghĩa như vậy, nhưng nghe nó sang hơn:>>>

*Sửa chương này mình phải xem các chương trước mình từng dùng cách xưng hô như nào, may là cũng không mâu thuẫn gì lắm. Đại loại thì lúc trước cha của chị bé vẫn xưng ta-ngươi, còn mẹ thì xưng là thần phụ-ngài (nguyên gốc trong convert), nhưng đến chương này, vì nể anh nhà nên họ (cơ bản là chỉ người cha thôi) đổi cách xưng hô kính nể hơn, nhưng vẫn giữ vẻ bề trên kiểu gì đó (gốc trong convert là ta-ngài). Sửa xong mình chỉ thấy thương chị bé thôi:<< Biết là mỗi nhà mỗi cảnh nhưng gọi con mình là cái đồ sát tinh thì thật sự... không còn gì để nói:<< Lại còn có đoạn bà mẹ coi chị là người ngoài, không muốn làm mất mặt chồng nữa:<<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.