Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 162: Chương 162: Ngài quá khó hầu hạ




Editor: Miacheg

Nhiếp Trường Bình dần hiểu ý của hắn, ánh mắt sáng lên.

“Như vậy, Đại hoàng tử sẽ không còn dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, đối với Ngài uy hiếp cũng sẽ giảm đi rất nhiều.”

Lạc Thanh Hàn không nói gì.

Trên thực tế, hắn chưa bao giờ để Lạc Dạ Thần vào mắt, nên sẽ chẳng có uy hiếp gì cả.

Hắn cố ý giữ lại Lạc Dạ Thần, là để cân bằng mối quan hệ giữa các hoàng tử.

Có rất nhiều hoàng tử, và mối quan hệ giữa họ cũng có tốt hoặc xấu.

Giống như Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần, mặc dù người là người thích tỏ vẻ, nhưng không thể nào chịu được sự ngu ngốc và tiêu xài hoang phí của người khác, một số hoàng tử nhỏ tuổi hơn đều rất thích huynh ấy.

Sau đó là Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên, người này tâm tư sâu xa, làm việc khôn khéo lão luyện, đối xử với người khác luôn ôn hoà, lễ phép, rất được lòng các hoàng tử khác.

Nếu trừ khử Lạc Dạ Thần, như vậy Lạc Vân Hiên sẽ trở thành lớn nhất.

Với tác phong của Lạc Vân Hiên, hắn khẳng định sẽ mượn sức của các hoàng tử để đối phó Thái Tử.

Đó mới là cục diện bất lợi nhất đối với Lạc Thanh Hàn.

Đây được gọi là sự đánh đổi.

Những thủ đoạn này đều được Lạc Thanh Hàn học được từ phụ hoàng.

Phụ hoàng sắc lập hắn làm Thái Tử, theo lý thuyết thì phải cực kỳ coi trọng hắn, nhưng hắn liên tiếp hai lần bị ám sát, phụ hoàng cũng không có ý tứ tìm đến tận cùng, mỗi lần như vậy chỉ an ủi hắn vài câu.

Trước kia Lạc Thanh hàn không muốn suy nghĩ sâu xa nguyên nhân, nhưng sau khi nhìn thấy, hắn liền suy nghĩ cẩn thận.

Trên thực tế, phụ hoàng biết rõ kẻ sát hại Thái Tử rất có thể là một hoặc vài vị trong số hoàng tử.

Ông ấy cố ý không nhúng tay vào, một mặt không muốn anh em bất hoà, mặt khác là duy trì thế cân bằng giữa Thái Tử và các hoàng tử.

Còn những lời phụ hoàng nói vừa nãy.

Ông giống như đang khen Thái Tử, kỳ thật là nhắc nhở Thái Tử không nên quá tự cao, dù thế nào ông ấy vẫn còn sống, Thái Tử cũng chỉ là Thái Tử mà thôi.

Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, dựa theo kịch bản của phụ hoàng, kế tiếp phụ hoàng sẽ sắp xếp một số việc vặt cho các hoàng tử khác.

Trên triều không thể chỉ có mỗi Thái Tử, các hoàng tử khác cũng phải tham gia.

Chỉ có như vậy, thế lực Thái Tử mới không phát triển quá nhanh, có thể tiếp tục duy trì sự cân bằng với các hoàng tử khác.

Lạc Thanh Hàn càng nghĩ thông suốt, trong lòng càng lạnh lẽo.

Đây là tâm tư của hoàng đế, ngay cả nhi tử cũng đều phải tính kế.

Hai người vô thức đi tới Đông Cung từ lúc nào.

Bọn họ nhìn thấy ở ngoài cửa Minh Quang Cung có Lạc Dạ Thần cùng Tiêu Hề Hề đang đứng chờ.

Hai người cách nhau rất xa, cũng không nói chuyện với nhau, ai sáng suốt vừa thấy liền biết hai người đều không hẹn mà gặp ở đây.

Tiêu Hề Hề cùng Bảo Cẩm quỳ gối hành lễ.

“Bái kiến Thái Tử điện hạ”

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi: “Sao các người lại ở đây?”

Tiêu Hề Hề xấu hổ nói: “Tối qua thần thiếp chọc giận điện hạ, trong lòng thần thiếp bất an, vì vậy nay đặc biệt mang chút điểm tâm đến đây, muốn để Thái Tử bớt giận, đừng so đo với thần thiếp.”

Nếu là trước đây, Lạc Thanh Hàn có lẽ sẽ tin nàng nói nhảm.

Nhưng sau khi ở bên nhau một khoảng thời gian, hắn đã quá rõ ràng về bản chất cá mặn của Tiêu Lương đệ.

Hừ, nàng thật sự bất an?

Nếu nàng thật sự bất an, tối qua nhìn thấy ta tức giận rời đi thì nên lập tức đuổi theo.

Lạc Thanh Hàn còn nhớ tới chính mình còn cố ý giảm tốc độ rời khỏi Thanh Ca Điện, hy vọng nàng đuổi theo hắn để dỗ dành, kết quả đợi rất lâu cũng không thấy người đuổi theo, trong lòng liền càng bực bội.

Hắn lạnh lùng nói: “Ta không thích ăn đồ ngọt.”

Tiêu Hề Hề vội nói: “Cũng có món tráng miệng không ngọt lắm.”

“Không ngọt cũng không thích”

(Miacheg: Há há cười vl, dỗi cũng đáng yêu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.