Editor: Miacheg
Khi Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Lương đệ nói chuyện, Nhiếp Trường Bình nhìn Tiêu Lương Đệ không chớp mắt.
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Nhiếp Trường Bình còn chưa nhận ra nàng, chỉ cảm thấy nữ nhân này quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện, tiểu mỹ nhân mặc váy màu hoa sen, búi tóc như mây này, thực sự là Tiêu Tây!
Nhiếp Trường Bình sửng sốt.
Tiêu Tây không phải là một thái giám nhỏ sao?
Tại sao hắn lại mặc nữ trang? Còn tự xưng là thiếp thân?
Chẳng lẽ...
Thái tử còn có sở thích để cho thái giám ăn mặc như phi tần?
Chậc chậc chậc!
Không nghĩ tới Thái Tử bề ngoài lạnh lùng cao ngạo như vậy lại có khẩu vị nặng như vậy, đúng là con người không giống vẻ bề ngoài.
Có lẽ ánh mắt của Nhiếp Trường Bình quá thẳng thắn, mới khiến cho Tiêu Hề Hề chú ý đến.
Nàng cười nhẹ: “Tiểu quận vương, đã lâu không gặp.”
Nhiếp Trường Bình bị nụ cười của nàng làm cho ngây người.
Huống chi, tiểu thái giám này mặc y phục nữ nhân nhìn rất đẹp.
Làm trong lòng hắn đột nhiên ngứa ngáy.
Lạc Thanh Hàn mặt không đổi sắc nhìn hắn, ngữ khí có chút không thân thiện nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Nhiếp Trường Bình ho nhẹ một tiếng, vội vàng dời tầm mắt: “Không ta cái gì cũng không nhìn thấy.”
Lạc Dạ Thần không cam lòng làm người vô hình, tiến lên một bước nói: “Thái Tử, ta có việc muốn nói với đệ!”
Lạc Thanh Hàn tuỳ ý nói: “Nói cái gì?”
“Người ngoài ở đây nhiều quá, không tiện nói chuyện.” Lạc Dạ Thần vừa nói, ánh mắt quét về phía Tiêu Lương Đệ cùng Nhiếp Trường Bình.
Nhiếp Trường Bình chú ý tới Đại hoàng tử mang một bó cành mận gai tới, trong lòng bừng tỉnh, Đại hoàng tử khẳng định đến đây chịu tội.
Thái Tử thật sự đoán trúng, Đại hoàng tử sợ tới mức chủ động đầu hàng.
Nhiếp Trường Bình trong lòng rất tò mò, muốn xem vị Đại hoàng tử luôn kiêu ngạo nhận lỗi và van xin tha thứ như thế nào, nhưng hắn cũng biết việc này liên quan đến thể diện của hoàng tử, cho nên hắn là người ngoài cuộc thì tốt hơn nên tránh xa.
Sau đó hắn thức thời nói: “Ta đột nhiên nhớ tới ở nhà còn có việc phải làm, cho nên xin phép đi trước, cáo từ.”
Hắn nói tới đây dừng một chút, cố ý hỏi Tiêu Tây một câu.
“Ngươi có muốn đi cùng không?”
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, Lạc Thanh Hàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Trường Bình, khiến hắn giật mình.
“Ta đột nhiên thấy đi một mình vẫn tốt hơn ha ha ha!” Nhiếp Trường Bình lúng túng cười xấu hổ chạy nhanh.
Lạc Thanh Hàn nói với Lạc Dạ Thần: “Vào trong nói chuyện.”
Hai người đi về phía Minh Quang Cung.
Đi được hai bước, Lạc Thanh Hàn lại dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Hề Hề, cau mày hỏi: “Nàng còn đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây?”
Tiêu Hề Hề vốn nghĩ chính mình cũng sẽ bị đuổi đi, không nghĩ tới Thái Tử sẽ cho nàng đi vào, nàng đang lo lắng lập tức chuyển thành vui vẻ, mang theo Bảo Cẩm đi theo phía sau.
Lạc Dạ Thần bất mãn nói: “Chúng ta huynh đệ nói chuyện, người ngoài không tiện ở đây.”
Ánh mắt hắn hướng đến Tiêu Lương Đệ cùng Bảo Cầm, ý tứ rất rõ ràng, hắn muốn Thái Tử đuổi hai người ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: “Tiêu Lương đệ không phải người ngoài.”
Tiêu Hề Hề thuận nước đẩy thuyền: “Đúng vậy, thần thiếp với điện hạ là người một nhà.”
Thái Tử chỉ nói Tiêu Lương đệ không phải người ngoài, không nói đến những người khác cũng không phải người ngoài, Bảo Cẩm rất ý thức được mình là người ngoài, nàng đem hộp thức ăn đưa cho Tiêu Lương đệ, sau đó yên lặng lui ra ngoài.
Khi Lạc Dạ Thần nghĩ rằng cảnh hắn cúi đầu nhận lỗi sẽ bị người khác nhìn thấy, trong lòng hắn thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn hung tợn mà trừng mắt nhìn Tiêu Lương đệ.
Tiêu Hề Hề tận dụng cơ hội trốn sau lưng Thái Tử: “Điện hạ, Ngài ấy thật hung dữ.”
Lạc Thanh Hàn mắt lạnh nhìn Đại hoàng tử.
“Huynh hung dữ cái gì chứ?”
Lạc Dạ Thần trợn trắng mắt, nghẹn khuất nói: “Không, không có gì.”
Cả ba bước vào thư phòng.
Lạc Thanh Hàn lười cùng Lạc Dạ Thần nói chuyện, thúc giục hắn nói nhanh điều muốn nói, và nhanh chóng rời đi.
Nếu là bình thường, Lạc Dạ Thần chắc chắn sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể bịt mũi chịu đựng,
“Thái Tử điện hạ, hôm nay ta tới là để nhận tội với đệ.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi: “Huynh trưởng đắc tội gì?”
“Ta phạm tội gì trong lòng Thái Tử là rõ nhất.”
“Ta không hiểu”