Editor: Miacheg
Tiêu Hề Hề vừa rồi đang thưởng thức bữa tối một cách nghiêm túc, nàng hoàn toàn không chú ý đến cung nữ Đàn Sáo kia.
Bảo Cầm thúc giục: “Người mau đi ra nhìn Thái Tử điện hạ đi, ngàn vạn đừng để cho ai câu dẫn Ngài ấy đi.”
“Nhưng ta còn chưa ăn xong.”
“Chỉ cần người có thể dỗ được Thái Tử điện hạ, lát nữa nô tỳ sẽ nấu bữa khuya cho người, người muốn ăn gì cũng được!”
Tiêu Hề Hề mắt sáng rực lên.
“Để ta uống nốt bát canh, canh gà tốt như vậy không nên lãng phí.”
Nàng bưng bát gốm đựng canh gà lên, uống một hơi cạn sạch, thậm chí còn gắp những miếng thịt gà còn sót lại bên trong nuốt vào bụng.
Nàng lau miệng sạch sẽ, thuận tay cầm hai quả lê mang đi.
Nàng đem hai quả lê ôm vào lồng ngực, chạy nhanh ra ngoài.
...
Lạc Thanh Hàn đi thẳng về tầm điện của mình.
Hắn vừa ngồi xuống, Ty Trúc lập tức bưng bát thuốc đi vào.
Nàng hơi khuỵu gối, hành lễ: “Điện hạ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Lạc Thanh Hàn vươn tay ra.
Ty Trúc lại nói: “Thuốc rất nóng, không bằng nô tỳ đút cho ngài?”
Bởi vì thẹn thùng, hai gò má của nàng hơi ửng hồng, trong mắt tràn đầy ý xuân như nước.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Không cần.”
“Vâng.” Ty Trúc thất vọng thở dài.
Nàng cầm bát thuốc đưa qua.
Khi bát thuốc đặt vào lòng bàn tay của Thái Tử, nàng giả vờ không để ý, nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay của Thái Tử.
Cảm giác mềm mại không xương khiến Lạc Thanh Hàn liên tưởng đến những con rắn độc.
Không chút nghĩ ngợi, hắn mạnh tay lật đổ bát thuốc.
Nước thuốc trực tiếp văng khắp người Ty Trúc, nàng ta sợ tới mức kinh ngạc kêu lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau.
Bát thuốc lập tức rơi xuống mặt đất vỡ làm đôi.
Đầu và quần áo của Đàn Sáo dính đầy nước thuốc, nhưng may mắn thuốc không quá nóng, không khiến nàng bị phỏng.
Nàng sững người tại chỗ, hoảng hốt.
Nàng chỉ nhân cơ hội này trêu chọc Thái Tử một chút, không ngờ phản ứng của Thái Tử lại lớn như vậy.
Ngay khi nàng không biết phải làm như thế nào, Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng bước vào.
Tiêu Hề Hề vừa đến liền nhìn thấy Ty Trúc trên người ướt sũng, mà Thái Tử bên cạnh khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc bắc đắng ngắt.
Nàng không khỏi đứng lại, ngập ngừng hỏi.
“Các người đang làm gì vậy?”
Ty Trúc quỳ xuống, giọng run rẩy nói: “Là nô tỳ không cẩn thận làm đổ thuốc, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nguyện ý chịu phạt.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.''
Ty Trúc vội vàng lui ra ngoài.
Sau đó có hai cung nữ tiến vào, bọn họ nhanh chóng thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, xong liền lặng lẽ rời đi.
Tiêu Hề Hề đi đến bên Thái Tử, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng cẩn thận hỏi: “Ngài không sao chứ?”
Lạc Thanh Hàn đột nhiên nắm tay nàng.
Hắn xoa mạnh nơi vừa bị chạm vào trong lòng bàn tay nàng.
Cảm giác nhớp nháp, khó chịu cuối cùng cũng biến mất.
Tiêu Hề Hề: “Thật lòng mà nói, thiếp vừa đi vệ sinh không rửa tay.”
Lạc Thanh Hàn: “...”
Thấy sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm, Tiêu Hề Hề vội vàng nói: “Thiếp đùa thôi mà, ha ha!”
Lạc Thanh Hàn buông tay nàng ra, không muốn nói chuyện với nàng.
Tiêu Hề Hề thần thần bí bí nói: “Thiếp có một bảo bối, điện hạ muốn xem không?”
Lạc Thanh Hàn vô cảm nhìn nàng.
Chỉ thấy nàng kéo vạt áo ra, cổ áo lộ ra một khoảng da nhỏ trắng như tuyết, thò tay vào trong cầm một vật tròn...
Lạc Thanh Hàn nheo mắt lại, biểu tình trở nên vô cùng vi diệu.
Sau đó hắn nhìn thấy Tiêu Hề Hề từ trong ngực lấy ra hai quả lê to tròn thơm ngon.
Lạc Thanh Hàn: “...”