Editor: Miacheg
Đáng tiếc Tần Hoàng Hậu cùng Hoàng Đế không được hoà thuận, mỗi tháng ngoại trừ mồng một và mười lăm, Hoàng Đế chưa từng đặt chân đến Tiêu Phòng Điện.
Mặc dù là mùng một và mười lăm, Hoàng Đế vẫn như thường ngày hoàn thành xong công việc, liền rời đi, không muốn ở lại qua đêm.
Trong hoàn cảnh như vậy, Ty Trúc sao có thể tìm được cơ hội tiếp cận Hoàng Đế?
Ngay khi Ty Trúc cho rằng cả đời này chỉ có thể chết già trong cung, Tần Hoàng Hậu lại phái nàng đến Đông Cung để hầu hạ Thái Tử!
Ty Trúc rất ngạc nhiên.
Tuy Thái Tử chưa lên ngôi, địa vị không bằng Hoàng Đế, nhưng Thái Tử lại trẻ tuổi tuấn tú!
Nếu có thể hầu hạ Thái Tử, có được sự sủng ái của Thái Tử, tương lai chờ Thái Tử đăng cơ, nàng có thể có vị trí Quý Phi nào đó. Nếu may mắn đủ tốt, nàng có thể sinh cho Thái Tử một đứa con, về sau cuộc sống càng dễ dàng hơn!
Ty Trúc càng nghĩ càng mừng rơn, ngay cả đi trên đường cũng bị phân tâm.
Nàng cung kính quỳ lạy Tần Hoàng Hậu ba lần, thề rằng sẽ không bao giờ quên ân tình của Tần Hoàng Hậu và Tần gia.
Tần Hoàng Hậu chỉ đáp lại nàng một câu.
“Có thể bay lên hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi.”
....
Ty Trúc đến Đông Cung vừa vặn là thời gian ăn tối.
Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề đang dùng bữa tối, khi biết được Hoàng Hậu gửi một cung nữ khác đến, Lạc Thanh Hàn lập tức cảm thấy không muốn ăn.
Hắn đặt bát xuống, nhàn nhạt nói: “Ta no rồi.”
Tiêu Hề Hề đang cao hứng gặp đùi gà, nghe vậy vội vàng nói: “Ngài mới ăn được hai thìa cháo, làm sao có thể no?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời.
Lúc này, Ty Trúc cúi đầu bước vào.
Nàng mặc một chiếc váy ngắn tay màu xanh lá cây, búi tóc hai bên, mắt ngọc mày ngài, bên dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ, đôi môi căng mọng hồng hào.
Nàng nâng gấu váy, uyển chuyển quỳ xuống cúi đầu.
“Nô tỳ Ty Trúc, bái kiến Thái Tử điện hạ.”
Giọng nói tinh tế, ngọt ngào, đặc biệt âm cuối hơi cao, dường như là một luyến láy nhỏ, rất hấp dẫn.
Nhìn từ vị trí của Lạc Thanh Hàn, có thể thấy phần gáy trắng như tuyết cùng với phía hông hơi nhếch lên của Ty Trúc.
Bất kỳ người nam nhân nào cũng sẽ ngứa ngáy khó chịu khi nhìn thấy cảnh này.
Nhưng Lạc Thanh Hàn chỉ cảm thấy tâm trạng của mình càng ngày càng tồi tệ hơn.
Mẫu hậu phái nữ nhân này tới chỗ hắn là có ý tứ gì? Là cố ý ghét bỏ hắn sao?
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Lui xuống đi.”
“Vâng.”
Ty Trúc đứng lên, ánh mắt liếc nhìn Thái Tử, mặc dù Thái Tử vẫn còn đang bệnh, nhưng Thái Tử vẫn tuấn tú phi phàm.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến nàng thấy tim đập chân run.
Lòng tràn đầy mong chờ, nàng cụp mi rũ mắt mà lui ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu lương đệ một bên vẫn húp canh gà, sự tức giận trong lòng đột nhiệt trở nên lớn hơn.
Hắn nén giận hỏi: “Canh gà ăn ngon không?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu lên, khen ngợi một cách chân thành: “Rất ngon!”
“Trong mắt nàng chỉ có ăn thôi sao?”
Tiêu Hề Hề hơi ngạc nhiên.
Nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thái Tử, nhất thời bối rối không biết làm sao.
Lạc Thanh Hàn rất muốn trách mắng nàng vài câu, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không có đạo lý, người chọc hắn giận không phải là nàng, hà cớ gì trút giận lên đầu nàng ấy?
Hắn ngừng nói, lặng lẽ đứng dậy, đi ra ngoài.
Tiêu Hề Hề lúng túng, không hiểu vì sao Thái Tử lại khó chịu?
Bảo Cầm hận rèn sắt không thành thép: “Tiểu chủ, người vừa rồi sao không nói lời nào?”
“Nói cái gì?”
“Người không thấy Ty Trúc kia sao? Xem dáng vẻ mê hoặc của cô ta, vừa nhìn đã biết không phải người đơn giản, nhất định muốn cùng người tranh sủng!”