Editor: Hy
“Lão già, ngươi không thể làm như vậy! Không thể được!” Phụ nhân vô cùng khủng hoảng, đây chính là đứa con duy nhất của bà ta.
“Nếu không, thì ta đem các ngươi bán hết!” Hán tử đột nhiên nghĩ ra một kế: “Đem các ngươi đi bán, không chừng có thể bù lại mười lượng, thậm chí còn lời hơn!”
“Ngươi điên rồi!” Phụ nhân nóng nảy nói: “Ngươi bán bọn ta đi, vậy ai giặt đồ nấu cơm cho ngươi, ai hầu hạ chăm sóc ngươi đây!”
“Chuyện này... Ngươi không cần lo lắng!” Hán tử cười nói, sau đó kéo phụ nhận về nhà: “Mau đi về cho ta.”
“Nương...” Mộ Dung Hiện níu kéo không buông, trong lòng cũng đang vô cùng hoảng loạn, bắt đầu tìm đường thoát cho mình.
Hán tử đột nhiên móc ra một con dao trong túi, rút nó ra sau đó chĩa lưỡi dao sắc bén về phía họ, hung hãn uy hiếp: “Nếu các ngươi định chạy, ta sẽ chặt đứt tay chân các ngươi!”
“Cha...” Ý tưởng chạy trốn vừa xuất hiện của Mộ Dung Hiện nháy mắt đã bị hán tử cắt đứt.
Nàng ta hiểu rõ, phụ thân của mình từ trước đến nay không phải hạng tốt lành gì!
Thời gian một bầu rượu trôi qua, Mộ Dung Hiện và phụ nhân bị hán tử mạnh bạo lôi về nhà.
Thế nhưng Mộ Dung Hiện đã có kế sách mới: “Cha, người... người còn giữ... thuốc mà lúc trước... Thất muội uống hay không...”
“Để làm gì!” Hán tử khó hiểu nói.
“Nếu... nếu như con gái gả cho gia nhân của huyện lệnh, vậy thì tiền chúng ta thiếu họ coi như không còn nữa.
Lần trước hắn tới đây, chỉ cần nhìn cách ăn mặc, con liền biết người này khá giả hơn chúng ta nhiều, chắc chắn hắn rất có tiền.”
Mộ Dung Hiện đề nghị:
“Nhưng con có thể gả đi hay không, phải nghe ý kiến của cha mẹ.
Nếu con có thể gả tới chỗ tốt, hai người cả đời cũng không cần sầu nghĩ nữa. Nhưng nếu gả tới chỗ không tốt, liền đành thôi vậy.
Thất muội ra đi đã tốn công nuôi dưỡng mười bảy năm của cha mẹ, con mà đi nữa cũng chỉ phí công nuôi dưỡng hai mươi năm.
Nhưng giờ đã có cách để giải quyết chuyện này, tại sao lại không thử chứ! Cha...”
Phụ nhân vừa nghe, liền lập tức đồng ý: “Ta đồng ý, Hiện nhi à, người kia ở huyện phủ chắc chắc cũng là người có chức lớn.
Ta thấy, nếu gả cho người ở thôn này, cũng chỉ toàn là quỷ nghèo, nhưng nếu gả ra bên ngoài, có thể kiếm được cây tiền đấy!
Lão già, cách này so với việc bán chúng ta còn tốt hơn. Nói như vậy chúng ta vừa có tiền tiêu lâu dài, vừa không cần lo lắng ăn uống, càng không cần phải lo mười lượng kia.”
“Vậy được! Để ta chuẩn bị! Các ngươi đêm nay nhất định phải động phòng hoa chúc!”
5 năm sau ------ Tư Ưng Quốc
“Bùm bùm...” Tiếng pháo trúc nổ làm toàn bộ đường phố kinh thành đều toát ra vẻ náo nhiệt dị thường.
Mà tấm biển dán giấy hồng cùng dây đỏ đã nhanh chóng được chuẩn bị xong.
Thứ đập vào mắt mọi người khi nhìn vào tấm biển này, chính là ba chữ: “Thất Phẩm Hương”, bên cạnh bảng hiệu còn có ghi dòng chữ nhỏ “chi nhánh thứ sáu“.
“Ui cha, thì ra đây là Thất Phẩm Hương mà ba năm qua mọi người hay nhắc tới, quả thật không đơn giản!”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng nghe nói, ta cũng nghe nói, nghe nói là, đồ ăn ở Thất Phẩm Hương vào mùa hè và mùa đông không hề giống nhau.”
“Đúng đúng đúng! Vào mùa hè thì có rau xào, còn mùa đông thì có...”
“Món ăn tên là lẩu, chính là nó. Ta từng nghe nói rồi, các ngươi từng nghe qua chưa!”
“Đúng đúng đúng! Tên là lẩu, chính là lẩu. Vừa thơm, vừa có loại cay cũng có loại không cay, còn có đủ vị để lựa chọn.”
“À, còn có cái này nữa, nghe đồn từng có rất nhiều tiệm học theo Thất Phẩm Hương. Thế nhưng không thể nấu ra hương vị này.”
“Đúng vậy! Một người bà con của ta lúc trước đã từng ăn thử ở chi nhánh khác, hắn kể rằng đồ ăn rất ngon. Từ trước tới giờ chưa có một món ăn nào ngon như vậy đâu.”