Quỷ Qiá

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 26

Một đêm trước khi rời kinh, Hách Liên Phong lại cho vời Phó Trường Đình.

Chỉ có ba năm trôi qua, song khuôn mặt của Hách Liên Phong hằn vẻ khắc khổ hơn trước nhiều. Tuyên chính điện cao rộng thênh thang, ngói ngọc sơn son thiếp vàng, rường cột chạm trổ. Giờ này hết thảy quần thần đã về, cung nữ lẫn thị hầu đều cho lui hết. Chỉ có mình hoàng đế ngồi trên bậc tam cấp dưới long ỷ, lưng tựa vào chân ghế uống hết chén này đến chén khác.Thấy Phó Trường Đình đến, Hách Liên Phong vẫy vẫy tay, ra hiệu y dừng cách vài bước, sau đó lại chỉ chỉ tay xuống, ý bảo y hãy cùng ngồi xuống đất giống mình. Vò rượu rỗng lăn lóc dưới đất. Miệng vò lấp loáng ánh nước, rượu còn thừa nhỏ tí tách từng giọt xuống đất, thấm ướt vạt áo vàng rực của thiên tử.

Phó Trường Đình thủ lễ đứng dưới bậc thang, không tiến gần thêm.

Hách Liên Phong cũng không để tâm, nhấc tay rót thêm một chén, “Sáng mai ngươi rời kinh?”

Phó Trường Đình đáp, “Vâng.”

“Nghe nói ngươi đã từ chối khéo ý tốt của thứ sử Doanh châu, không nghỉ ở chỗ ấy?”

“Thần là người xuất gia, không tiện từ chối thẳng.”

Hách Liên Phong trầm ngâm, “Vậy tìm được chỗ ở chưa?”

“Rồi.” Phó Trường Đình gật đầu, “Là quán trọ ngày trước từng ngụ.”

“Quán của ông bà chủ có đứa cháu nhỏ mở phải không?” Nheo mắt lại, Hách Liên Phong thoáng ngơ ngẩn, tựa nhìn thấy hồi ức của kiếp trước.

“Phải.”

“Cũng tốt.” Thiên tử dưới long ỷ cười cười, nhưng lại như than thở.Gã đưa chén rượu trong tay cho Phó Trường Đình. Phó Trường Đình tiến lên hai bước, kính cẩn nhận lấy. Tay lại vớ lấy vò rượu bên cạnh, Hách Liên Phong ngửa đầu tu ừng ực, rượu trào ra khỏi vò xối ướt vạt áo.

Phó Trường Đình đã quá quen với cảnh này, không nói tiếng nào đứng một bên, nháy mắt dưới đất lại bổ sung thêm một vò rượu rỗng. Thiên tử đương triều uy vũ thánh minh trước mặt người khác giờ đây phả ra mùi rượu nồng nặc, tâm trạng sầu bi. “Hắn không muốn nói chuyện với trẫm. Vừa rồi hắn sai người báo cho trẫm biết, hắn muốn xuất gia.” Vò rượu mới chưa kịp khui ra đã bị ném xuống đất, rượu bắn ra từ những mảnh vỡ làm ướt đạo bào của Phó Trường Đình, ướt luôn cả mặt của Hách Liên Phong. Hai mắt gã đỏ quạch, gân xanh nổi cồm cộm trên trán, khuôn mặt đỏ gai lộ ra vẻ dữ tợn tàn bạo, “Hắn mơ đi! Không dễ vậy đâu! Trẫm sẽ không bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không!”

“Cha hắn giết toàn bộ họ nhà ta! Cha mẹ ta! Anh chị ta! Chỉ vì chú ta không chịu phục vụ cho Lang Gia quân, cha hắn viện cớ chứa chấp trùm thổ phỉ mà phóng hoả đốt làng, toàn bộ người trong tộc đều bị giết, chỉ có mình ta may mắn sống sót! Trẫm sẽ không quên tất cả những chuyện đó! Trẫm tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua hắn! Tần Lan Khê hắn mơ đi!”

Hơi rượu xông đỏ mặt gã, Hách Liên Phong thở hổn hển. Cơn giận trong mắt còn chưa tiêu hết, vằn đỏ tơ máu như mạng nhện, “Trẫm sẽ không bỏ qua cho hắn, sẽ không…” Gã liên tục thì thào, lặp đi lặp lại với chính mình.

Nhờ ánh trăng sáng ngà chiếu vào trong điện, Phó Trường Đình phát giác chỉ có mấy ngày thôi mà Hách Liên Phong đã tiều tuỵ thấy rõ. Hốc mắt trũng sâu, trên cằm lún phún sợi râu so le.Cha của Tần Lan Khê, cũng chính là lão vương gia ngày trước, trên chiến trường khét tiếng máu lạnh vô tình. Từng nghe đồn rằng, ngày trước ông ta dẫn binh tiêu diệt cướp, đồ sát hết cả một thôn, từ ông già cao tuổi tóc bạc phơ đến đứa trẻ còn bọc trong tả lót khóc oa oa cũng không buông tha. Chỉ vì có người trong thôn chứa chấp trùm thổ phỉ.

“Nếu mẹ không giấu ta trong ang nước, trẫm đã không còn sống trên đời từ lâu.” Ôm vò rượu nặng trĩu, Hách Liên Phong dịu giọng xuống, “Trẫm từng nói với ngươi, kẻ tay trắng thực sự sẽ không chỉ muốn duy nhất, cái họ muốn là toàn bộ.”

“Thế nhưng giờ đây, trẫm đã ngồi trên hết thảy, nhưng lại thấy mình… chẳng có gì cả.”

Phó Trường Đình bình thản nghe, không nói tiếng nào. Tựa như năm đó tại thành Khúc Giang, nhìn Tần Lan Khê kéo tay áo của Hách Liên Phong đi vào một gian phòng. Đạo giả không hỏi thế tình cũng chỉ lẳng lặng đứng sau bọn họ như vậy, nhìn thấy vẻ tự nhiên trên mặt Hách Liên Phong, trông thấy trên khuôn mặt tươi cười trong sáng của vương hầu trẻ tuổi lộ vẻ ngượng nghịu.“Trẫm chỉ có thể nói những chuyện này với ngươi. Trừ ngươi ra, không ai biết hắn còn sống. Trường Đình, trẫm không thể nói với bất kỳ ai.” Hách Liên Phong ngẩng đầu, khuôn mặt say khướt chơi vơi và bất lực, “Ngươi thì sao, Trường Đình? Trẫm rất lấy làm lạ, hình như ngươi chưa từng có tâm sự?”

Không đợi Phó Trường Đình đáp lời, thiên tử say khướt đã cười, “Trẫm quên mất, ngươi không thích nói chuyện. Người vô tư bộc trực sẽ không bị quấy nhiễu bởi chuyện phàm tục. Hắn từng nói ở thành Khúc Giang. Hắn nói rằng, người vô vị nhất trần đời là ngươi, trẫm là người thứ hai. Ha ha… ha ha ha ha…”

Gã cười ngây ngẩn, nỗi cô đơn càng hằn sâu đáy mắt. Nhìn khắp thiên hạ, chỉ có mình gã đàn ông này còn nhắc đến cái tên đã thành cấm kị ấy. Đế vương đang ngụp lặn giữa quá khứ và thực tại không phát hiện ra trên khuôn mặt bình thản của quốc sư xuất hiện vết rạn. Nếu không có lời nói đùa của Hách Liên Phong, thì câu nói hớ suýt đã bật ra khỏi miệng. Có, y đã từng câu nệ nâng chén chuyện trò, bầu bạn với một người dưới ánh trăng. Lúc người đó giễu cợt sự thật thà như khúc gỗ của mình, y đã cố gắng biện giải cho bản thân —— Tôi cũng từng đến Tư Quá Nhai rồi, sư phụ lệnh cho tôi đi xem sư đệ đã biết ăn năn thật chưa.

Thế là người đó ôm bụng cười khoái chí, suýt nữa là té từ ghế đá xuống đất. Khi người đó cười vành mắt luôn cong vênh, đồng tử lấp lánh, đôi môi mim mỉm như con mèo, ba phần sung sướng, bảy phần khoan khoái. Người đó là quỷ, người đó gọi y là đạo sĩ gỗ, người đó… tay vấy vô số nợ máu.Cuối cùng, Hách Liên Phong nói, “Ngươi đi thăm hắn đi. Thay trẫm… thăm hắn.”

Gã say thật rồi, tay vẫn ôm lấy vò rượu, mắt nhắm lại chừng như sắp ngủ.

Phó Trường Đình nhỏ giọng lĩnh mệnh. Lúc bước ra khỏi cửa điện, lơ đãng quay đầu lại nhìn. Thiên tử trên thềm ngọc vịn vào long ỷ khó khăn đứng dậy, trong ánh nến lay lắt giữa đại điện quạnh hiu, màu vàng chói của long ỷ vừa gai mắt vừa lạnh lẽo. Hách Liên Phong đứng nơi sâu nhất trong điện, đưa lưng về phía cửa. Nam nhân xuất thân là võ tướng có thân hình khôi vĩ, nay lưng khòm xuống, cánh tay run rẩy, thấp thoáng để lộ vẻ cô đơn cùng tuyệt vọng.Đông nam hậu cung có một cái sân hẻo lánh. Người ta nói chỗ này hồi tiền triều rất quạnh quẽ, phần lớn để cho mấy phi tần không được sủng ái ở, cuối cùng đều chết do bạo bệnh. Người già trong cung bảo rằng chỗ này hay có ma quỷ quấy nhiễu, nên chẳng ai chịu vào ở.Hiện tại Tần Lan Khê ở đây.Sách sử ghi rằng Lang Gia Vương Tần Lan Khê chết sau trận chiến Ngọc thành. Cụ thể lúc nào thì không ghi rõ. Chỉ nói trên đường tiến quân bị tên lạc bắn trúng, đêm đến phát độc mà chết. Tần Lan Khê cũng không có con cái nối dòng. Hôm sau, chúng tướng quỳ xuống cầu xin, đại tướng Hách Liên Phong không thể chối từ, tự xưng vương.

Nhìn lại chuyện ngày trước, tháng bảy Ninh Hựu năm thứ tư, Lang Gia Vương Tần Lan Khê đưa quân đến thành dưới Yên Sơn. Nội trong một ngày đã công phá liên tiếp ba thành Yên, Tuấn, Thối. Đem trọn hai mươi thành của Tam châu đông nam quy về một mối. Lại thêm Khâm Thiên Giám bẩm báo trên trời xuất hiện sao chổi phía đông nam. Thiên hạ xôn xao, đồ rằng đúng là Đế tinh hiện thế.

Người bày bố chiến dịch này là Hách Liên Phong.

Chuyện Đế tinh giờ đây thực khó phân biệt cho rõ.

“Hắn bảo ngươi tới.” Lúc bước vào cửa, Tần Lan Khê đang ngồi trên hành lang ngắm mặt trời lặn. Thấy Phó Trường Đình, y liền hỏi ngay, song ngữ điệu vô cùng chắc chắn.Đã cuối thu, trên tay y vẫn khư khư cầm một chiếc quạt giấy, khép hờ trên ngực. Khuôn mặt tuấn tú nhưng thần sắc ảm đạm, tựa như vị công tử ngồi trên trà quán ngày trước, than thở cho thời cuộc đen tối khiến dân chúng lầm than.Bệ hạ nhớ những lời của điện hạ vô cùng, Phó Trường Đình không nói ra được. Chỉ đành lặng yên đứng cạnh Tần Lan Khê, cùng y ngắm hoàng hôn buông xuống bờ tường phía tây. Tần Lan Khê ngắm thật chăm chú, chẳng nhìn đi đâu khác, cũng không nói thêm lời nào. Cho đến khi tia nắng cuối ngày cũng sạm đi, mới rũ mắt xuống, nhìn cây phong đỏ trước hành lang đến thất thần.Sau khi bị Hách Liên Phong giam lỏng, y dần dần không thích nói nữa. Vương gia thân thiện từ ái, thấy ai cũng tươi cười chào đón đã không còn nữa, sau khi chào hỏi mấy câu xong thì chỉ ngồi ngốc lặng, thần sắc trống rỗng tựa như lạc mất linh hồn.

Mặt khác, chân của Tần Lan Khê đã tàn phế. Có người nói là do tên có độc. Hai chân y không còn cảm giác, cũng không thể đứng lên đi lại. Đối với chuyện này, Tần Lan Khê cũng chỉ bình thản vươn tay vuốt dọc theo đầu gối xuống, nói, “Thảo nào không thấy đau.”

Rồi thì thôi, không oán không hận, bàng quan tuyệt đối. Không quan tâm bất kể chuyện gì. Thiên hạ thuộc về ai, cựu thần phản bội, Hách Liên Phong đăng cơ. Rồi chuyện danh sách các cô gái khuê các lục tục được đưa vào cung, công chúa ngoại tộc, tuyệt thế giai nhân… vân vân Tần Lan Khê cũng không màng tới, có lẽ căn bản vốn cũng chẳng để vào tai.“Đợi ngươi quay về, qua đây giảng kinh cho ta nghe nhé.” Nghe Phó Trường Đình nói sắp sửa khởi hành quay về thành Khúc Giang, Tần Lan Khê cũng chỉ đờ đẫn. Hồi lâu sau mới nghe y chậm rãi bảo, “Gần đây ta tự xem xét bản thân, cảm thấy rốt cuộc vẫn cần tìm một người thầy tốt giảng dạy cho. Phó chưởng môn có nguyện hạ mình chỉ giáo không?”

Phó Trường Đình trịnh trọng gật đầu ưng thuận. Khuôn mặt người kia mới có sức sống, nói nhiều hơn, “Hơn mười năm chiến loạn cũng là bởi chấp niệm của con cháu Tần thị ta, nhưng lại khiến Cửu châu chia rẽ, muôn dân chịu khổ. Ta muốn cầu phúc cho bọn họ, cho dù là tướng sĩ hy sinh trên sa trường hay là bách tính vô tội chết oan. Và, cả người tộc hắn.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tần Lan Khê vẫn bình tĩnh như trước, âm điệu cũng không có gì bất thường.

Phó Trường Đình khom lưng thi lễ từ tận đáy lòng, “Sự nhân từ của điện hạ là phúc của thiên hạ.”

Tần Lan Khê gật đầu cười khẽ. Mắt nhìn không chớp cây phong dần trút bỏ lớp lá xanh, khoác lên lớp áo đỏ. Màu đỏ khé hắt vào đồng tử đen láy trầm tĩnh của y, trong tích tắc, một tia giận dữ vụt qua, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

“Ta không hận hắn đoạt vị. Ngôi vua xưa nay ai cũng có thể ngồi.” Trước khi đi, Phó Trường Đình nghe y nói thế. Ngồi trên chiếc ghế đặc chế, Tần Lan Khê siết lấy tấm chăn mỏng phủ trên đầu gối, “Ta chỉ hận hắn lừa dối ta.” Chiếc quạt khép hờ rơi ‘cạch’ xuống đất.

Lối mòn quanh co rải đá phủ đầy rêu xanh. Không hiểu vì sao lại thấy lảo đảo, Phó Trường Đình vội vàng đề khí bình ổn cơ thể, một tay vịn lấy lan can cạnh bên mới tránh không ngã sấp xuống. Vì lẽ gì mà đạo giả bỗng thấy thật hụt hẫng, tựa như vừa rơi xuống vực sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.