Quỷ Qiá

Chương 28: Chương 28




CHƯƠNG 27

Ngày ấy rời khỏi thành Khúc Giang là vào cuối hạ đầu thu. Ngay sau hôm hoả hoạn ở thành bắc, Phó Trường Đình lập tức thúc ngựa không ngừng về Ngọc thành đang giao chiến kịch liệt. Hết thảy những chuyện còn lại đều giao cho các đạo nhân Chung Nam đến sau đó. Các đồng môn lấy làm lạ, không hiểu vì sao một người luôn làm việc rốt ráo như y lại có thái độ khác thường đó. Người trong thiên hạ lại tán thưởng rằng y vì lo cho chiến sự mà không nề hà khổ cực. Chỉ có Phó Trường Đình mới hiểu rõ lòng mình, lo lắng gì đó chỉ là cái cớ. Sự thật là y muốn bỏ chạy. Sau khi trở thành người có công đầu trong việc diệt trừ huyết trận, y gần như mang tâm trạng tháo chạy mà rời khỏi Khúc Giang.Ngày ấy, cây hải đường trong thành bỗng nhiên rực rỡ dị thường. Cánh hoa hồng nhạt tựa tuyết rơi lả tả, tuôn tuôn rơi rơi, phảng phất như vô cùng vô tận. Phó Trường Đình nghĩ, đời này kiếp này, y vĩnh viễn cũng không quay lại thành Khúc Giang.

Mà nay, lần thứ hai vào thành thì đã chuyển sang mùa đông lạnh giá. Thành Khúc Giang ít có tuyết rơi, chỉ có tiếng gió thổi ràn rạt. Cây hải đường trong quán trọ chẳng có cánh hoa rơi rụng nào, lá xanh bị gió càn quét chỉ còn mỗi thân cây trụi lủi, chạc cây mảnh mai đâm xiên đâm xẹo cũng bị gãy lặc lìa.Ông chủ quán thấy Phó Trường Đình đứng đờ ra trong sân, bèn lải nhải không ngừng cho y biết, cây hải đường năm ấy vẫn nở rộ cho đến khi trận tuyết lớn đầu đông đổ mới ngừng. Từ sau đó cho đến tận hôm nay, ba năm tròn không một lần nở hoa. Nhìn khắp toàn thành thì cây nào cũng vậy. Khi xuân về, lá mới đâm chồi không nhiều, cây cũng tự mình héo rũ, hết cây này đến cây khác lần lượt chết khô.“Hồi trước nở tưng bừng làm tổn thương nguyên khí.” Ông chủ thở dài bảo.

Phó Trường Đình tán thành, “Quả đúng thế.”

Huyết trận dùng đất vàng chôn sâu tim người, lại dùng nước hồ Lâm phong toả oan hồn. Oán khí sinh trưởng bên dưới, không có chỗ tiêu tán, ắt sẽ thông qua hệ đất và hệ nước mà ảnh hưởng ngầm đến khí hậu bản địa, dẫn đến việc cây cối bị biến dị.

Đó cũng là lúc y nhận ra chỗ khác thường dưới tàng cây ngân hạnh.

Phàm làm chuyện ác, tất để lại chứng cớ.

Nửa tháng sau, đệ tử Chung Nam tìm ra Thiên Cơ Tử ở một chỗ đất hoang ngoài thành bắc.Mấy ngày liền trốn chui trốn nhủi cộng quần nhau với những người truy bắt đã hao tổn nhiều tinh lực của hắn. Quỷ thiên sư danh chấn thiên hạ ngày trước giờ đây phủ phục dưới đất, không có chén máu người áp chế mỗi ngày, lớp khăn đen bị xé toang để lộ gương mặt méo mó vặn vẹo, bảy phần giống quỷ, ba phần giống người, nhìn rất đáng sợ. Miệng hắn phát ra tiếng ‘gừ gừ’, tròng mắt trợn tròn đỏ au như máu.“Rốt cuộc là người hay quỷ vậy?” Có đệ tử nhát gan sợ quá mà khẽ la lên.Phó Trường Đình cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi đến trước mặt hắn, “Nghiệt tặc Kim Cơ Tử, đánh cắp bảo vật bản môn, lén luyện cấm thuật, khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, theo luật Chung Nam, tội không thể tha. Về sau đổi tên thành Thiên Cơ Tử, truỵ lạc trong nhân thế, mê hoặc vương hầu, sai khiến yêu nghiệt, xúi giục ma quỷ, phạm tội sát sinh. Bày bố huyết trận, nghịch lẽ trời, khiến vạn dân lầm than, thiên lý bất dung. Ngươi biết tội chưa?”

Y đứng sừng sững, quát lớn. Chính khí Bắc Đẩu cuồn cuộn quanh thân, bảo kiếm trong tay phát sáng loá mắt, phi phàm tựa thần tiên.“Chỉ là một thằng oắt con sinh sau đẻ muộn mà dám giáo huấn ta, nực cười.” Âm thanh khàn khàn thoát ra khỏi miệng Thiên Cơ Tử. Hắn ho khù khụ, bọt máu trào ra khoé miệng. Thiên Cơ Tử coi khinh ngửa đầu cười khằng khặc.

“Láo xược!” Đạo tử Chung Nam đứng sau đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, lớn tiếng, “Không được vô lễ với chưởng môn!”

Thiên Cơ Tử càng cười tợn, ôm ngực ho sặc sụa, chả mấy chốc cằm lứa tứa máu, “Chưởng môn? Nó là chưởng môn? Vậy Kim Vân Tử là cái gì? Kim Vân Tử đâu? Đem hắn đến đây!”

Theo tiếng cười khàn khàn, máu đen trào ra từ hốc mắt hắn, lỗ mũi và cả lỗ tai cũng phun ra, máu màu đen thùi như mấy con giun trườn xuống khuôn mặt tím đen. Trong tiếng ho sặc sụa, tấm vải đen quấn quanh thân hình khô đét liên tục rung động, phập phù như sắp đổ.Gọi là cấm thuật, không chỉ vì uy lực của nó quá lớn, quá nguy hiểm cho người ngoài. Song song đó, việc luyện tập cấm thuật cũng rất mạo hiểm, tạo thành thương tổn nội bộ cho người luyện. Nhẹ thì kinh mạch tổn hại, tay chân tàn phế. Nặng thì tẩu hoả nhập ma, đánh mất lý trí.

Bộ dạng người không người, quỷ không ra quỷ hiện giờ của hắn là kết quả tu luyện quá độ, bên trong bị thương nghiêm trọng. Huyết trận đã bị phá, oán khí liền phản phệ. Thiên Cơ Tử giờ đây chẳng còn chút oai danh gì của ngày xưa. Công lực mất hết, chỉ còn thoi thóp, cố gắng kéo dài hơi tàn một cách thảm hại mà thôi.

Phó Trường Đình không khỏi thất vọng. Sư huynh mà người đó nhớ mãi không quên rốt cuộc lại sa vào tình cảnh như ngày hôm nay. Nhấc tay tra kiếm vào vỏ, Phó Trường Đình ra lệnh người xung quanh, “Lấy dây thừng trói hắn lại, mang về Chung Nam hỏi tội.”

Mọi người lĩnh mệnh, cầm kiếm tiến lên.

Thiên Cơ Tử hoàn toàn không động đậy, chỉ nằm sấp dưới đừng không ngừng gào thét, “Kim Vân Tử đâu? Đem hắn đến đây! Ta muốn đấu với hắn! Ta muốn so kiếm với hắn! Ta không tin sẽ bại dưới tay hắn!”

Hắn hiện tại, đừng nói là nâng kiếm luận võ, ngay cả khí lực để bò dậy cũng không có.

Một đệ tử còn trẻ người khí nóng nhịn không được quát, “Hừ! Sư tổ là người thế nào chứ, sao có thể động thủ với tên yêu quái xấu xí như ngươi?”

Thiên Cơ Tử không gào nữa, chỉ thở hổn hển, hai tay quạc sâu xuống đất, cào từng đường sâu hoắm.

Phó Trường Đình lắc đầu, xoay người không muốn nhìn nữa. Vừa dợm bước thì lại nghe Thiên Cơ Tử thì thào, “Ly Cơ đâu?”

“Chết rồi.” Phó Trường Đình đáp.

Phía sau không phản ứng hồi lâu, sống lưng Phó Trường Đình thẳng đuội, nín thở chờ đợi.

Thiên Cơ Tử hỏi, “Còn… tiểu sư đệ của ta?”

Nhắm mắt lại, Phó Trường Đình mím chặt môi, “Cũng chết rồi.”

Chỉ có giết người thủ trận mới tiêu diệt được huyết trận. Ly Cơ thủ hồ trận, Hàn Thiền thủ thụ trận. Phải giết đồng thời cả hai mới không làm oán khí tràn ra bốn phương, sát hại bách tính.Thiên Cơ Tử lại im lặng, Phó Trường Đình có thể nghe được cả tiếng dây thừng sột soạt trói quanh người hắn.

“Đây là lần thứ hai, nó vì ta mà chết.” Âm thanh trong trẻo của một người còn trẻ cất lên, mang theo nỗi đau đớn và sự ân hận khôn nguôi.

“Y không phải vì ngươi!” Phó Trường Đình bỗng quay phắt lại, khuôn mặt xưa nay bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên bị sự phẫn nộ xé toang từng mảnh, ánh mắt đằng đằng sát khí, giận dữ ghê người, “Nối giáo cho giặc, tội đáng chết!”

Chúng đạo sĩ đứng bên cạnh bị sự giận dữ hiển lộ của y mà hoảng hốt, ngừng tay đưa mắt nhìn nhau.

Giọng của Thiên Cơ Tử lại trở nên cằn cỗi, “Ngươi giết nó?”

Hai bàn tay dưới ống tay áo siết lại thành quyền, Phó Trường Đình nghiến hàm răng, không muốn đáp.

“Há há há há…” Oằn ra cười, lại bị hai đệ tử Chung Nam khống chế, hắn ráng vươn cái cổ dài ngoẵng ra, máu khạc đọng lại thành giọt quanh mép cằm, khuôn mặt như quỷ lại nhoài về phía Phó Trường Đình, “Chết là tốt! Há há há há… chết là tốt! Bằng không ta sẽ cho nó sống không bằng chết!”

Bỗng dưng lại biến về ngày xưa, đôi mắt đỏ quạch tràn đầy thống khổ, “Là ta hại nó… tiểu sư đệ… vốn dĩ mắt trận ban đầu là…”

“Là gì?” Lòng Phó Trường Đình chấn động, trực giác mách bảo có ẩn tình khác, vội vàng tiến lại gần, trầm giọng bức hỏi.

“Tiểu sư đệ…” Hắn không nói, nước mắt trào ra, đau đớn không thôi.“Nói!” Tiến thêm bước nữa, Phó Trường Đình đứng trước mặt hắn, không hề để ý vết bẩn mà xách áo hắn lên, “Y đã làm gì?”

Tiếng cười già nua giễu cợt sự thất thố của y, Thiên Cơ Tử nhếch môi, mồm đầy máu đen bắn lên mặt Phó Trường Đình, “Ngươi phát hiện ra sự khác thường dưới đất, lẽ nào lại không phát hiện ra trên lư hương nó đưa cho ngươi có mùi đất?”

Ngón tay đột nhiên run lên, Phó Trường Đình cảm thấy kinh hoàng ập vào tim, sự giá lạnh của đêm rời khỏi Khúc Giang lại một lần nữa lan tràn trong ngực, “Tại sao nói thế?”

“Vốn dĩ lư hương mới là tế vật của thụ trận. Nó lại lén đổi thành xương ngón tay của mình.” Ho nhẹ hai tiếng, khuôn mặt dữ tợn méo mó bỗng co rúm, đôi mắt máu loé lên hung ác, “Nó nói với ta, trận còn, người còn. Trận huỷ, người chết. Nó lấy mệnh ra thề sẽ trung thành đến chết. Hừ, nói láo! Nó rõ ràng là muốn phá huỷ đại sự của ta từ lâu!”

Âm thanh trong trẻo đầy ngập đau thương và hối hận, “Nó thế thân ta làm người thủ trận. Nó vì ta mà chết…”

“Nói bậy!” Âm thanh cằn cỗi lập tức cướp lời, “Nó rõ ràng muốn làm suy yếu huyết trận! Nếu người thủ trận là ta thì thằng oắt con kia sao có thể dễ dàng phá trận? Nói cho Kim Vân Tử biết, nói với hắn! Ta không bại trận! Ta bị tiểu nhân hãm hại! Nếu do ta thủ trận thì Lỗ Tĩnh Vương nhất định có thể lên ngôi báu! Thiên Cơ Tử ta có thể đi nghịch thiên rồi!”

Tiếng nói trong trẻo và gia nua thay nhau tranh đoạt lấy cơ thể bất lực gầy yếu bên dưới manh áo đen. Số đã sắp tận, bản tính từng lạc mất phương hướng lại dần dần thức tỉnh, luân phiên tranh đấu với nội tâm đen tối.

Phó Trường Đình buông lỏng tay, chết lặng nghe chúng cãi cọ nhau. Hàn Thiền lén tráo xương ngón tay của mình với lư hương của Thiên Cơ Tử, mục đích là trở thành người thủ thụ trận, mục đích y làm vậy là…

Đệ tử Chung Nam đứng xung quanh nghe không hiểu gì ráo, càng kinh ngạc hơn khi thấy thần sắc suy sụp của chưởng môn. Phó Trường Đình phất tay, lệnh cho bọn họ tạm thời rời khỏi sân. Hiện giờ, y đã phần nào thấu hiểu được sự mệt mỏi của Hách Liên Phong.

Mất đi chống đỡ, Thiên Cơ Tử lại mềm nhũn ngã xuống đất.

“Người thủ trận trước đó là ai?” Phó Trường Đình đờ đẫn hỏi.“Ta.”

“Không phải… y sao?”

“Không.”

“Tại sao?”

Thiên Cơ Tử cười khằng khặc, vặc ngược lại, “Tại sao ngươi không chú ý lư hương?”

“Bởi vì…” Bởi vì ngay từ đầu, y đã nhận định người kia có tội.Quỷ là giống ác ôn. Chưa từng nghe trên đời có thiện quỷ.Hơi lạnh toả từ xương cốt theo đầu ngón tay tràn khắp châu thân, cổ họng uất nghẹn khó chịu thế mà không khạc ra được một chữ. Phó Trường Đình theo bản năng muốn vươn tay vịn, y còn nhớ rõ, bên kia từng có một cây ngân hạnh cao to hùng vĩ, tầng lá rậm rạp có thể chắn cả ánh trăng. Bên dưới tàng cây có một cái bàn đá, xung quanh bàn là bốn cái đôn. Có người từng mời y đối ẩm trong đêm sáng trăng, nghe tiếng lá lạo xạo, ngắm dải trăng bạc nằm vắt giữa những nhành mảnh mai. Nơi này từng là cái sân đó, tiệm tạp hoá của Hàn Thiền, sân sau của Hàn Thiền, bàn đá của Hàn Thiền, Hàn Thiền…

Giờ đây, cây ngân hạnh đã bị nhổ tận gốc rễ, tiệm tạp hoá và sân tường đều bị thiêu trụi, bàn đá cũng không còn, chỉ còn một mảnh đất cằn cỗi.

Đứng trong ánh trăng hắt hiu, Phó Trường Đình tự hỏi cõi lòng trơ trọi của mình, tự hỏi trái tim trống rỗng của mình —— có lẽ nào, y đã sai rồi?

Dường như có người réo gọi tên y bên tai, lớn tiếng đặt câu hỏi, “Phó Trường Đình, người chém yêu trừ tà diệt hết chúng quỷ trong thiên hạ, thật sự chưa từng giết lầm sao?”

Thoảng như y lại nhìn thấy người kia, thân thể phiêu động, khoé môi rỉ máu, chỉ có đôi mắt bị lửa giận hun chiếu sáng ngời, không hề sợ hãi trừng mắt với y.

Khi đó y đã trả lời rằng, càn khôn sáng tỏ, thiên lý ngời ngời. Lấy chính khắc tà, sai ở nơi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.