Quỷ Sát Huyết Tôn: Vương Phi Thật Yêu Nghiệt!

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Cái này, lão nương muốn! (2)




Hỗn xược! Cô híp mắt, khí lạnh toát ra, dám hỗn xược như vậy, xem ra cô đã cho ả lộng hành quá rồi!

Chớp mắt, bóng dáng đã không thấy mà bên cô gái kia bỗng chốc la lên, chưa đúng năm giây đã bị cô chế trụ. Tay trái bị kéo lên, chân cô đạp lên lưng, ngay cả hai đôi chân cũng bị cái bàn đè lên, chỉ thấy mắt lạnh lẽo không vô tình của cô kéo cánh tay lên, chỉ nghe trong không trung tiếng xương khớp vang lên rõ ràng

Ya——— Cô kia nằm dưới đất đau đớn hét lên, bầu không khí cũng trầm đi, nhạc đều tắt

Lên mặt lần nữa, đừng trách lão nương bẻ cổ ngươi. Đừng nghĩ làm nhị thì lên mặt, lão nương có thể hay không cố gắng một chút ngay cả chức đại tỷ lão nương cũng làm được! Cô âm lãnh nói

Đúng vậy, cô lúc trước rất suất sắc, tổ chức luôn năn nỉ cô lên làm đại tỷ, ngay cả chức lão đại tổ chức cũng có ý định nhường cho cô quản lý nhưng cô nhiều lần từ chối, cũng không lý do gì cả, chỉ là lười biếng nên không muốn làm thế nên nhường cho người khác chỉ nhận chức cửu cửu, thế thôi. Cũng chỉ là kém hơn lão đại, đại huynh, nhị, tam, tứ, ngũ

Cửu cửu, dừng tay....... Cô nhóc lúc nãy là người thách đố đầu tiên, tứ, giọng cao ngạo đứng lên nói nhưng dần nhỏ lại, vì cô bé nhận được ánh mắt tử thần của cô ngước lên

Từ nay về sau, ta chính là lão đại của các ngươi. Thứ ta muốn đừng ai dám mơ tưởng, trái ta một câu, chết! Cô âm lãnh nói

....Tất cả chỉ im lặng

Cái này, lão nương vẫn sẽ đi, đợi ngày mai sẽ xong Cô giơ hộp ipal lên nói rồi quăng hộp qua cậu nhóc đang cúi đầu nói: Lấy đi, còn chuyện thách đấu lão nương chắc chắn sẽ xong. Nhớ giao dịch với chúng ta

Ah... Cậu nhóc chụp lấy ngây ngơ nhìn cô

Nói xong cô liền quay lưng ra khỏi phòng, mọi người trong phòng cũng không ai dám tiến lên đỡ nhị. Cô vốn cũng không độc ác, chỉ là cô cũng có quy tắc của riêng mình, ai dám vượt qua giới hạn của cô, đừng trách cô trở mặt thành thù

Ra tới cửa Bar, Hắc đang phục vụ thấy cô ý tứ rời quán không khỏi cao giọng hỏi

Cửu cửu, đi đâu vậy? Mới vô sao lại ra rồi?

Lão nương không rãnh ở đây nhảm nhí Cô không vì câu hỏi mà dừng lại, chân vẫn bước ra khỏi quán miệng cất lên rồi dùng võ công biến mất

Ánh trăng sáng, bóng đen vụt qua rồi hạ xuống, lướt qua từng mái nhà

Huynh, y phục vương phi ở bảo tàng nào? Cô gắn tai phone trắng, cất điện thoại vào túi áo, chân vẫn cứ nhảy lên nhảy xuống, miệng nhỏ cất lên

Cửu cửu đấy à? Muội hỏi chi vậy? Bên trong giọng con trai vang lên, đó là đại huynh

Lão nương đang thách đấu với nhị, huynh mau nói tên bảo tàng Cô nói

Bảo tàng Ni-xân II Nga Đại huynh nói

Tên gì độc đáo thế? Cô nhíu nhíu mày

Ha ha, tên càng đáo thì bên trong càng độc Đại huynh cười nói

Đúng rồi đại huynh, lát nữa nói với lão đại là lão hương đồng ý chức vụ này, ngày mai lão nương muốn nghe hắn thông báoCô cười nhạt nói

Cái gì? Có chuyện gì à...?Đại huynh giọng kỳ lạ hỏi

Không có gì, chỉ là chức cửu cửu này thấp quá khiến vài người khi dễ

Ai dám khi dễ muội? Huynh sẽ xử lý dùm cho, có phải nhị không?

Không cần lo, lão nương đây là ai chứ? Đâu dễ dàng khiến người ta khi dễ, chỉ có lão nương khi dễ họ thôiNhớ đấy, ngày mai lão nương muốn nhận được tin hài lòng nhấtCô nói

Được rồiĐại huynh nói

Ừ, vậy lão nương cúp máy đây Cô nói rồi bấm nút ở tai phone, tốc độ hướng bảo tàng nhanh hơn

Đứng trên nóc bảo tàng, lấy trong giày ra một con dao rạch giấy găm vào gạch ngói thành bốn chỗ, đến khi thấy rộng rãi rồi, cô liền nhảy vào trong trộn lẫn vào bóng tối

Chỉ thấy bảo vệ cầm đèn pin chiếu qua nơi cô vừa đáp xuống, chiếu đèn xung quanh thấy không có gì lạ mới đi hướng khác tuần tra

Cô nhẹ nhàng không tiếng động đi tới mục lục sản phẩm, ở cuối hàng có ghi: Tầng 9 - Khu cổ trang - Y Phục Vương Phi

Thật cẩn thận, biết chọn cả thang máy cơ đấy Cô nhìn mục lục cười nhạt rồi tiến đến thang máy

Hừm... chỗ phát điện ở đâu nhỉ Cô đứng nhìn thang máy sờ cằm nói, không có điện sao đi? Đi bộ? Lão nương mới không thèm!

Đi vòng xung quanh, quái! Nơi phát điện ở đâu vậy?? Cô xụ mặt. Chỉ còn cách đi bộ thôi, cho giảm cân cũng được...

Aizz... Cô thở dài đi tới cầu thang, bước từng bước chậm chạp

Mỏi chân quá Cô than thở (KĐ: *giật giật khóe miệng* chị mới bước có mười bước thôi đấy than vãn cái gì?)

Sau khi qua đèo vượt núi cũng tới tầng chín, cô mới hối hận một điều: Biết vậy lúc trước mở ngói ở đây cho rồi, mệt chết lão nương!

Đi tới khu vực cổ trang, lướt nhìn từng y phục cổ, đến giữa y phục thì dừng lại

Trong kính, một bộ y phục vương phi lộng lẫy không phức tạp, chỉ thấy vải màu đỏ thẫm chất lượng tốt không phai màu. Y phục treo trong một thân hình nộm nhỏ nhắn có vẻ cũ kỹ, cô chậc chậc nghĩ: Không phải lấy luôn mọi thứ có sẵn ở đó luôn chứ?*Phía dưới kính còn gắn một tờ giấy ghi tên sản phẩm: Y Phục Vương Phi

Không phải lấy luôn mọi thứ có sẵn ở đó luôn chứ?*: Là nơi phát hiện y phục đã có hình nộm này, người phát hiện lấy luôn y phục và hình nộm đi luôn

'Cộc cộc' Cô tiến đến gõ kính, âm thanh trầm vang lên

DầyCô bĩu môi nói, kính gì mà dầy vậy, cũng chỉ là y phục thôi mà cần gì bảo vệ ghê vậy không?

Cô nhìn xung quanh thấy bên kia có một hộp cấp báo, bên trong có một cái búa dài bằng bàn tay. Cô tiến đến lấy tay gạc đi nút báo hiệu, cuối xuống lấy giầy cao gót đập mạnh vào

'Rầm! Loảng xoảng...' tiếng vỡ phát ra, kính rơi xuống, cô lấy cây búa ra tiến đến y phục vương phi gõ ba nhịp búa nhẹ, lần thứ tư bỗng nhiên cô dùng lực đập vỡ kính, tiếng vỡ ồn ào phát ra

Ai đấy? Bảo vệ hét lên chạy tới, cô tranh thủ lấy y phục chuồn êm

Về đến nhà cô quăng đại y phục lên giường, ngửa mình lên giường thở dài: Mệt ghê

Ngồi dậy, cô nhìn y phục màu đỏ thẫm này, nghĩ nghĩ, cô lấy bộ y phục đứng dậy nhìn

Dù sao cũng trong tay lão nương, vậy lão nương thử một chút Nói xong, cô liền không khách khí mặt vào

=============================Ta là tấm rèm che đi thân thể lúc tỷ đang thay y phục=============

Một cô gái y phục đỏ thẫm, dung mạo thanh tú, tóc đen dài thả sau lưng, mày liễu, mắt phượng, mi đậm dài, mũi nhỏ nhắn, đôi môi cành đào không son, da trắng nõn

Không tệ, mặc vừa khích luôn. Giống như y phục này là dành riêng cho lão nương vậy Cô híp mắt sờ cằm nói

Bỗng nhiên như một ấu trùng cắn vào não cô, khiến đầu cô đau như búa bổ, cô ôm đầu ngã nhào lên giường mà lăn lộn mấy hồi, mồ hôi nhễ nhại miệng không ngừng la hét đau đớn, có phải hay không chắc vì đau kịch liệt, ý thức cô dần mơ hồ, rồi mất đi ý thức mà ngất đi..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.