Quy tắc số hai của kiếp nữ phụ: phận nữ phụ sau khi xuyên không + trải qua một sự thiếu ngủ trầm trọng thì sẽ thành ra cái dạng gì?
Câu trả lời: Max stress + max jet lag => Một cái xác khô.
Mà trong trường hợp của Thẩm Nhĩ Dạ, cô chính là điển hình của xác khô của xác khô. Buổi sáng dặt dẹo mãi, đến khi Sở Liên gầm lên cô mới mò ra khỏi giường.
Không phải nữ nhân nào sáng dậy cũng mang một đôi mắt cún to tròn mơ màng, đôi môi đỏ mọng ướt át bất chấp mùa màng, khắp người ánh lên một vầng hào quang của thái dương.
Sở Liên quan sát Thẩm Nhĩ Dạ từ lúc cô lảo đảo đâm sầm vào cửa nhà vệ sinh, đến lúc cô xỏ nhầm một đôi tất cọc cạch màu đỏ đen, cà vạt thì đánh rơi mất một cái ghim lúc nào không hay. Từ đầu đến cuối đều là bộ dạng của một cái xác biết đi, cực kì khó nhìn.
Rõ ràng hôm qua vừa khen nhỏ này tràn đầy sức sống, nhảy sang hôm nay Sở Liên đã bị phong thái muốn mộng du của Thẩm Nhĩ Dạ dọa cho sợ. Mắng chơi một tiếng “lề mà lề mề”, cô nhìn đôi mắt đang càng ngày càng dính lại của nhỏ bạn cùng phòng: “Nếu không muốn bị hạnh kiểm thì nhanh chân lên a!”
Thẩm Nhĩ Dạ cũng giật mình. Cô nhanh tay xỏ hai chân vào giày nhưng vẫn sợ không kịp. Bên tai cô còn lưu lại câu nói cuối cùng của Sở Liên: “Tiết đầu là của Chu đại ác ma đó.”
Cô vừa chạy theo hình bóng vừa biến mất nơi cuối hành lang của Sở Liên vừa nghĩ: “Ủa, Chu đại đại gì đó là ai mà ta? Mình có biết ổng không ta?”
Mà sao mình lại biết đó là một “ổng” ta?
Sự thật là cô không cần phải lúc lọi lại kí ức, bởi cái nhăn mặt đầy trìu mến và ngón tay tuyệt tình của ổng, mỗi khi bắt quả tang một học sinh đi trễ lẻn vào lớp đều trúng phóc khiến cho Thẩm Nhĩ Dạ tán thưởng. Chà chà, khả năng quan sát sắp gần giỏi bằng cô rồi đó!
Dù không bị bắt quả tang đi trễ giờ, nhưng Thẩm Nhĩ Dạ vẫn bị thầy giáo Chu gửi ra khỏi cửa vì tội ngủ gật trên lớp.
Đứng bên ngoài thì không thể ngủ được, đến tiết học thứ hai Thẩm Nhĩ Dạ mới tranh thủ được chút ít, nhưng nằm gục xuống bàn liền mấy tiết học cũng khiến xương cổ đau ê ẩm. Cô vươn vai bước ra khỏi lớp, bắt gặp Sở Liên liền nhờ cô ấy lấy hộ mình một suất bữa trưa luôn.
Sở Liên nhìn bạn mình ngáp ngắn ngáp dài, tóc tai không gọn gàng, toàn thân đều toát ra mùi lười biếng. Nếu như không phải nhờ lớp phấn đã che đi hai bọng mắt thâm quầng thì Thẩm Nhĩ Dạ đã nồng nặc mùi thất tình rồi.
Dĩ nhiên, thật giả chỉ có chính chủ biết, cô đang buồn ngủ lắm lắm lắm.
Sở Liên vừa đi thì sau lưng Thẩm Nhĩ Dạ cảm thấy có một cỗ lực đang lao đến. Cô quay lại nhìn nhưng không phản ứng kịp, bị một cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy. Thẩm Nhĩ Dạ ngẩng mặt lên, lấy ngay một gương mặt cực kì quen thuộc, nụ cười trên khuôn mặt đó tuy hơi rụt rè nhưng lại tràn ngập ánh sáng dịu dàng, sáng đến lóa con mắt vốn đã dính vào nhau của Thẩm Nhĩ Dạ.
“ Tiểu Dạ, chúng mình nói chuyện riêng có được không?” Người con gái nọ vừa túm tay vừa hơi run run trong giọng nói, giống như Thẩm Nhĩ Dạ đang bắt nạt cô ta vậy.
Lúc đầu bị túm lại vẻ mặt Thẩm Nhĩ Dạ còn kiểu “clgt, đứa nào đây?” nhưng sau khi nghe kĩ giọng nói kia liền ngộ ra vài thứ.
Ố là la, mới sáng ra nữ chính đại nhân lại đến tìm cô có chuyện gì phỏng? Có lẽ nào...
Thẩm Nhĩ Dạ hiển nhiên mới nhận ra người này chính là Thẩm Tuyết Ly, tử địch kiếp trước của cô. Lần này cô lại trọng sinh về thời điểm mối quan hệ của họ bắt đầu rạn nứt, Thẩm Nhĩ Dạ đang cố nhớ lại lúc đó Thẩm Tuyết Ly đã nói gì để khiến cho cô nổi điên lên, sau đó thẳng tay đánh cô ta cho đến khi bị giáo viên gọi lên kiểm điểm mới bị ngăn lại. Vụ này Thẩm Nhĩ Dạ nhớ rất rõ, bởi khi cô bị toàn bộ giáo viên chỉ trích, bị bè phái của cô ta dè bỉu, Tô Thập Vũ đã đứng về phía Thẩm Tuyết Ly. Hắn mở miệng đe dọa cô, thề thốt rằng nếu không có hôn ước giữa bọn họ thì hắn và Thẩm Tuyết Ly đã đến với nhau từ lâu rồi.
Thẩm Tuyết Ly thấy Thẩm Nhĩ Dạ nheo mắt thầm tưởng cô đang thấy khó xử. Dù sao hôm trước cô ta đã cố tình để Thẩm Nhĩ Dạ thấy cảnh cô ta hôn Tô Thập Vũ.