Mỗi khi Đường Từ tới Bích Vân tự thăm Tĩnh Từ sư phụ, Ngư Đồng đều sẽ tự mình ăn cơm rồi đi ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn đợi chủ nhân về.
Hôm nay cũng như vậy.
Xe ngựa vào thành Ký Châu, chạy cũng nhanh hơn. Dừng trước ngõ Điềm Thủy, Đường Từ cúi đầu nói lời cảm tạ, đứng nhìn khi xe vòng đi khuất mới thôi. Nghe tiếng bánh xe lộc cộc dần xa, Đường Từ mới khẽ thở dài một hơi, lớp ngụy trang bị sự chán nản làm cho lung lay bảy phần.
Đường Từ nàng tự biết, bản thân nếu như trụ lại Đế kinh lâu ngày, ắt sẽ có một ngày phải gặp lại Nhu Kha. Nhớ lại ba năm trước nghe tin Vương phi của Dự vương quy tiên, nàng đã lặng lẽ lên thành, một thân đứng đó nhìn xuống dõi mắt theo đoàn người đưa tiễn Vương phi. Kính trọng thương tiếc là trăm là ngàn, nhưng nàng cũng chỉ làm được như vậy mà thôi. Mười mấy năm trước, nàng và Nhu Kha là hai đứa trẻ vô tư hồn nhiên, là một đôi thanh mai trúc mã, khi ấy hẳn là không ngờ được ngày sau lại tái ngộ bằng cách này.
Nhưng mà, còn có thể thế nào khác được nữa?
Nhu Kha vẫn là Nhu Kha của năm ấy, nhưng hoàng cung Ký Châu đã không còn là hoàng cung Ký Châu của năm xưa, mà nàng cũng không còn là nàng nữa rồi. Giờ đây nàng là Đường Từ, một nhân sĩ Vân Châu.
Vốn không quen biết, bèo nước gặp nhau, là khách qua đường giữa cuộc đời của đối phương mà thôi.
Cởi bỏ áo choàng, lau mặt rửa tay, yên giấc đêm muộn.
Nhưng nhắn mắt lại, trước mắt lại hiện ra bóng hình người con gái bên tán Hải Đường trong hậu viện Bích Vân tự. Thân ảnh cao gầy yểu điệu như cành liễu, đứng trong màn đêm đen nhánh mịt mờ, nghe nàng nói: “Không biết công tử đã từng nghe đến nhất kiến như cố hay chưa?”
Mở mắt ra, lại thấy một tiểu cô nương xinh xắn hồn nhiên, váy trắng quét sàn, chân trần chạy trên hành lang dài rộng, khung cảnh nồng đậm cái khí thế vương giả. Bé gái nói: “Muội mau mau khỏi bệnh, muội khoẻ lại ta sẽ dắt muội đi thả điều, được chứ?”
Đường Từ trở mình nằm nghiêng, trong đêm đen tự nhìn vào bàn tay mình, thì thầm: “Nhất kiến như cố. Mới gặp thấy người xưa. Nhưng đáng tiếc... lại chẳng phải là mới gặp.”
Năm tháng trôi qua, vạn vật đổi thay, thương hải tang điền. Mọi sự trên đời đều biến đổi, lòng người thì đã là gì. Và rốt cuộc nàng lo lắng điều gì? Nàng lo lắng Nhu Kha sẽ nhận ra mình, dù rằng mười ba năm qua đi, dung mạo thay đổi, phong thái khác xưa, nàng trở thành một con người khác, nhưng mà... họa như Nhu Kha có tìm ra chân tướng, nàng cũng sẽ khó lòng đối mặt. Mà nàng cũng hiểu, tự mình trốn tránh lại càng khiến người khác sinh nghi, chi bằng cứ giữ khí độ ung dung, thản nhiên chẳng màng mà lại hơn.
- --
Trước Thiên lao Hình bộ có hai khóm hoa hòe, cũng không ai nhớ đã được trồng từ khi nào.
Mấy năm trở lại đây Hình bộ Thượng thư Hồ Lai Ngạn trọng dụng nhục hình, người phạm trọng tội bị đưa tới Thiên lao này, nếu trong vòng ba năm không có Thánh chỉ ban ân, thì dù có là thần tiên không không cứu nổi. Nhưng cũng đã từng có vài ba trường hợp có tổ tiên tích âm đức, toàn mạng trở về, nhưng khi về đã tàn tật tay chân, hoặc là vì kinh hoảng mà phát điên, tóm lại là rơi vào tình trạng ám ảnh sợ hãi.
Lại nói, hai năm trở lại đây không hiểu vì lí do gì mà hai cây hòe kia không ra hoa. Cây mà không ra hoa, chính là do khí âm ám quá nặng đấy. Ấy là dân chúng trong thành truyền tai nhau, nói rằng Thiên lao bộ Hình âm khí quá nặng, tới mức cây cũng chẳng thể ra hoa nổi.
Lúc này, Hồ Lai Ngạn đang từ chính sảnh đi ra, bên cạnh có viên quan cấp dưới đi theo, cúi đầu khom người bẩm báo chuyện cần giải quyết.
Nhìn qua, thấy viên quan kia mặt mũi nhăn lại khó xử, đoán rằng là một chuyện khó giải quyết. Hồ Lai Ngạn lại một bộ dáng thoải mái ung dung, biểu tình không có mấy cảm xúc, ống áo quan phục đung đưa theo bước chân.
Đi ra đến đại môn, vừa lúc viên quan kia bẩm xong sự việc, hắn đứng sang một bên, chờ đợi.
Hồ Lai Ngạn ngẩng đầu nheo mắt nhìn cây hoa hòe trơ cành lá, khóe miệng hơi nhếch: “Ôn Chấn Đạo đã chết lâu rồi, lại vô tử vô hậu, không có con cái. Ngươi sợ cái gì nhỉ? Lớn bé trên dưới Ôn gia đều đã đi Kim Châu làm sai dịch mở đường lát gạch, hiện tại không tiền bạc không nhà cửa, muốn nhập kinh kêu oan sửa án xử sai, đích thị là còn khó hơn lên trời.”
“Nhưng mà... Năm đó vẫn còn có một vị tiểu thư Ôn gia trốn đi đâu, giờ vẫn chưa biết tung tích...” Viên quan lại sửa miệng, “Đại nhân, đêm dài lắm mộng!”
Con vẹt treo trên tường đá lặp lại lời hắn: Đêm dài lắm mộng, đêm dài lắm mộng!
“Phí lời, cứ lo trước sợ sau như thế sao có thể làm được đại sự!” Hồ Lai Ngạn vỗ vỗ lồng chim, tiện tay đỡ lấy vạt áo bào quan phục, đi xuống bậc cửu cấp: “Ngươi cũng hiểu được ả là nữ nhi nhà tội nhân, lại còn trốn tránh phục dịch, đây là tử tội. Không lẽ còn dám bén mảng đến Đế kinh, mà có vào thì tường thành bốn phía, mười hai cổng thành, chẳng nhẽ đều bị mù hết sao? Bắt được sẽ áp tới Thiên lao, dùng hình đến chết, như vậy là xong. Còn nữa, tính ra mất tích từ năm Thuần Hữu thứ Tư, nay đã tám năm qua đi rồi, hộ tịch đều đã hủy hết, dù cho có kêu oan cũng không có gì chứng minh được kia là tiểu thư Ôn gia.”
Vừa nói dứt lời, đã có một cỗ xe ngựa đi qua, nhìn vào đã đủ thấy tôn quý. Nội thị đánh xe nhìn thấy trước Thiên lao có hai quan viên mặc triều phục, bố tử cho thấy chức sắc không tầm thường, liền ghìm cương xuống xe thỉnh an.
“Xin hỏi ngài đang đi hướng nào vậy?” Kiệu xe của Hoàng tộc có nhiều đặc điểm riêng, Hồ Lai Ngạn nhìn vào đã biết đây là của Nghi Dương công chúa, nhưng lại không thấy thị vệ hay tỳ nữ đi theo, đoán chừng là do có công việc cần Nội thị hộ tống.
Nội thị tên Tôn Xung, tự hiểu được Hồ Lai Ngạn đang cố tình dò la tin tức, cũng cười cười: “Bẩm đại nhân, nô tài phụng mệnh Nghi Dương điện hạ tới Hàn Lâm Viện, có vị đại nhân muốn cầu kiến vì chút chuyện riêng.”
Hồ Lai Ngạn sờ sờ cằm, híp mắt cười nói, “Điện hạ du săn trên đường hồi phủ sao? Vị đại nhân nào lại có phúc phận lớn như thế, được điện hạ đích thân triệu kiến?”
Nội thị cúi đầu: “Điện hạ có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chưa thông truyền cho phủ, tránh mọi người kinh động. Hiện tại tiện đường ghé qua Hàn Lâm Viện, người được triệu kiến kia là Lục Hòa đại nhân.”
“Ra là như thế. Vậy không quấy rầy ngài làm việc nữa. Hồ Lai Ngạn đưa mắt với tên tiểu quan bên cạnh, hắn liền hiểu ý mà lập tức lấy ra một nén bạc, ấn vào tay Tôn Xung.
Tôn Xung bày ra bộ dáng muốn từ chối một hồi, nhưng đưa đẩy qua hai ba lần cũng cười mà nhận lấy, cúi đầu nói vài câu lấy lòng rồi mới cáo lui.
Xe vòng qua góc đường, không còn thấy bóng dáng.
Hồ Lai Ngạn thu lại tầm mắt, biểu tình lạnh lẽo, lại thuận miệng hỏi: “Ngươi ở Hàn Lâm Viện có quen biết tên Lục Hòa kia không? Là nhân vật thế nào?”
Viên quan lúc này mới lộ ra mấy phần thoải mái: “Là người Vân Châu, ở kinh thành cũng không có gia quyến thân thích. Làm việc chăm chỉ nghiêm túc, lại phóng khoáng khéo léo, rất được Hoàng Hồng Lãng tin tưởng trọng dụng. Theo lý thì văn nhân ít nhiều sẽ có cố kỵ, nhưng hắn lại có vẻ thân thiết với một người tên Đường Từ, những người khác trong viện cũng vừa lòng, không có xích mích.”
Nhớ lại Quỳnh Lâm yến đêm ấy, Hồ Lai Ngạn cũng gật đầu, phân phó: “Ngươi bình thường cũng nên để ý dạy bảo hắn một chút, có dịp thì đề bạt. Nếu hắn là người thông minh, tự khắc sẽ biết người đứng sau hắn là ai, theo ai thì có lợi để mà tìm một chỗ dựa ổn thỏa.”
Viên quan gật đầu, lại trợn mắt một lát, kinh ngạc: “Đại nhân muốn chiêu mộ hắn? Không nói tới hắn có giao hảo với Đường Từ kia, hiện tại ngay cả Nghi Dương công chúa cũng đích thân tới Hàn Lâm Viện?”
Hồ Lai Ngạn nghe vậy liếc hắn một cái, nở nụ cười khinh miệt: “Ngươi ngu xuẩn lắm, mang tiếng thủ hạ của ta đến một chút việc như thế cũng không nghĩ ra được. Nghi Dương công chúa đã đọc sách bao năm, học thuật còn thiếu sao? Nếu như muốn hỏi chuyện sách vở, sao nàng không tự mình đi hỏi bệ hạ chứ? Hoàng Hồng Lãng cũng thường tới phủ đàm đạo, ngươi không biết sao? Hiện tại vội vã đến Hàn Lâm Viện chỉ để gặp một tên tiểu quan, chỉ có thể là tên này đã làm gì ngu xuẩn đắc tội đến đương kim Công chúa rồi, giờ phải nếm quả đắng thôi!”
- --
Sắp vào đầu mùa hạ, mùa xuân năm nay lại dài bất thường, trời xanh vạn dặm không mây.
Thứ dân có vô vàn những cách để giải nhiệt, ngay cả nếu như để một sạp trái cây trên miệng giếng qua đêm, ngày hôm sau ăn cũng là thập phần hưởng thụ. Nhà quyền quý sẽ để một khối băng lớn trong chính sảnh, làm mát không khí. Mùa hè nắng nóng, ai đi ngoài đường cũng sẽ tìm chỗ râm mát mà đi, tránh ánh nắng mặt trời. truyện tiên hiệp hay
Nhưng mà, trên đời này chuyện gì cũng có ngoại lệ. Ví dụ như Lục Hòa lúc này, vốn là một nén nhang trước được mời tới phủ Công chúa làm khách, vậy mà lúc này lại đứng giữa sân nơi không có chút bóng mát.
Bốn phía xung quanh, đừng nói đến người, ngay cả chim cũng không thấy một con.
Rốt cuộc cũng có nội thị đi tới, nói rằng trưa nay tâm tình công chúa không tốt, cũng là do hôm qua bị tiên sinh dạy học trách phạt, không tiếp khách được ngay, cho nên phiền Lục Hòa đứng đợi thêm một lát.
Nội thị truyền lời xong liền lập tức quay đi, không có nửa điểm áy náy do dự.
Lục Hòa nghe xong liền hiểu ra, đây chính là Hồng Môn yến.
Chuyện là lần ấy Hà Mẫn cáo bệnh nghỉ ốm, nhờ Lục Hòa hoàn thành nốt chỗ công việc chưa xong. Lục Hòa cùng hắn cũng coi như là có giao hảo, cho nên nàng cũng nhận lời đồng ý. Cũng chỉ là mấy việc đơn giản mà thôi, rà soát ghi chép rồi phê qua bản thảo, nàng đã làm đến thành thạo diêu luyện. Trong tập bản thảo ấy lại có một tờ trắng tinh không có một nét bút, nàng khó hiểu xem xét mấy phen, nhìn kỹ cũng chỉ thấy một dấu ấn đỏ mờ nhạt dưới góc phải, còn lại tuyệt đối không có một nét chữ. Vậy là, nàng liền ném sang một bên.
Lúc này nghĩ lại mới thấy, thật sự là sai lầm.
Cho dù hôm nay nàng mặc quan phục vải sa, vải sa mỏng nhẹ, không dày, nhưng đứng dưới nắng lâu như thế đương nhiên cũng sắp tới giới hạn không chịu nổi nữa. Nhưng nàng có thể làm gì được. Vị kia muốn nàng đứng chính ở chỗ này mà đợi, không thể ngồi cũng không thể nằm! Nghi Dương công chúa kia tuy rằng nàng chưa từng thấy mặt, nhưng cái danh ngang ngược càn rỡ đã truyền từ trong cung đi khắp nơi rồi. Người này được Hoàng đế sủng ái nuông chiều vô cùng lại cùng mẹ với Đông cung Thái tử điện hạ, chính là dạng người không biết kiêng kị điều gì.
Đưa bàn tay quẹt đi mồ hôi trên trán, cổ áo lựa trắng đã bị thấm ướt.
Lục Hòa cười khổ, sửa lại mũ quan, hai chân tê rần khiến nàng lảo đảo suýt ngã.
Có một Nội thị nấp sau hòn nam bộ đang quan sát người đang đứng ở kia, nhìn tình trạng kia hắn cũng muốn quay về bẩm báo với chủ tử, nhưng nhớ đến bộ dáng hận đến nghiến răng của chủ tử mình, bước chân hắn lại liền thu về.
Mím môi vặn góc áo đến nửa ngày, cuối cùng nghe được một tiếng 'Huỵch' – Người kia ngã xuống rồi.
“Ngất xỉu?” Nghi Dương cười lạnh buông cung tên, nhận lấy khăn mát mà cung nữ dâng lên mà lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, ánh mắt không có nhiệt độ nhìn tên Nội thị đang run run quỳ trên đất: “Ta đã nói thế nào?”
Tôn Xung không dám ngẩng đầu, lắp bắp: “Điện hạ... Điện hạ nói... Hắn còn chưa chết... không được phép trở lại...”
“Vậy còn không mau đi đi? Ngất xỉu rồi thì lấy nước tạt cho tỉnh, thuận tiện cho uống ngụm nước lấy sức mà tiếp tục đứng chờ.” Nghi Dương tức giận, ngữ điệu càng đanh lại. Bị tên Hà Mẫn kia phá hỏng chuyện, tra hỏi thì hắn lại nói hắn ốm liệt giường, mê man mà nói rằng công vụ đều đã giao hết cho Lục Hòa.
Oan có đầu nợ có chủ, Nghi Dương cũng tự thấy mình không phải là người không biết nói đạo lý.
Tôn Xung đi được vài bước, nhưng lại chạy về quỳ gối dập đầu: “Điện... Điện hạ... Lục Hòa kia... Nhìn thân hình cũng không cường tráng khoẻ mạnh gì cho cam, nếu như chết trong phủ... Hôm nay nô tài đi Hàn Lâm Viện đón hắn, lại không may gặp phải Hồ đại nhân bên Hình bộ...”
Trường sử Trì Lương Tuấn nghe thế, lúc này mới lên tiếng: “Điện hạ, vẫn nên trực tiếp nói vài câu thì hơn, có thể là lúc đó Hà Mẫn quên không dặn dò, bản thân Lục Hòa cũng không cố ý mạo phạm phản nghịch.”
Yên lặng một hồi, mọi người đều im ắng, thậm chí không dám thở nhẹ.
Nghi Dương không nói một lời, đích thân đi ra đình viện nơi Lục Hòa đang chờ.
Nội thị và Trì Lương Tuấn theo sau, không bao lâu sau cả đám nô tài cung nữ cũng tới, người cầm lọng, người quạt gió.
Nghi Dương khom lưng cúi đầu nhìn Lục Hòa, lúc này đang bất tỉnh nhân sự nằm trên đất. Nheo mắt nhìn một lúc, nàng nhìn về phía Tôn Xung: “Quả là không một chút nào ra dáng nam tử hán đại trượng phu.”
Nếu sớm biết tên Lục Hòa này là dạng văn quan bạc nhược như vậy, e là nàng cũng không đành lòng hành hạ hắn thê thảm đến thế đâu.
- -- Hết chương 7 ---
Editor lảm nhảm: Thì Lục đại nhân có phải nam tử hán đâu mà Công chúa bắt người ta phải ra dáng đại trượng phu...