Quy Tự Dao

Chương 8: Chương 8




Cổ họng nóng rát như thể bị lửa thiêu đốt, sự bức bối như con rắn quấn quanh khắp tứ chi, khiến tay chân không còn chút sức lực. Bên tai vang vẳng tiếng ong ong, mà đầu đau nhức như thể vừa bị ai đánh ngất. Lục Hòa đột nhiên cảm nhận được như có bàn tay đang lần vào vạt áo mình, còn miếng ngọc bội bên hông hình như cũng chuẩn bị bị tháo xuống.

Mê man một hồi, Lục Hòa không phát ra được tiếng nào. Có cảm giác như ngoại bào đã bị cởi ra rồi, cảm giác này khiến những hồi ức đầy nhục nhã trong quá khứ lại trào về trong đầu nàng.

“Ngươi... Dừng tay...” Lục Hòa mở mắt, dồn sức trở người đẩy hai người đang ở ngay trước mặt nàng ra, “Mau... cút cho ta!”

Hai nội thị kia đưa mắt nhìn nhau, tên mạnh dạn hơn cúi xuống thấp giọng thì thầm bên tai Lục Hòa, tay vừa tiếp tục cởi đai lưng của nàng: “Đại nhân, ngài bị say nắng, đổ một thân mồ hôi, nếu như hiện tại không cởi y phục ra ngay, chỉ sợ lát nữa sẽ thành phong hàn đấy!”

“Say nắng...” Lục Hòa lắc lắc đầu ngồi dậy, mí mắt nặng nề kéo lên quét mắt một lượt quanh gian phòng, lúc này mới từ từ nhớ ra mình đang ở đâu, đang xảy ra chuyện gì.

Áo bào và trường sam bị cởi ra, chỉ còn lại trung y trên người. Hai tên nội thị ôm lấy đống quan phục, cúi đầu ngay ngắn hành lễ với Lục Hòa còn đang thất thần ngồi đó, rồi nhanh chân quay gót chạy ra.

Nội thị vừa đi đến cửa đã nghe hai tiếng 'kẽo kẹt', ngẩng đầu lên bị bóng người trước mắt dọa cho khiếp vía, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ.”

Nghi Dương đưa mắt nhìn vào phòng, thấy Lục Hòa suy yếu như thế vẫn cố sức đứng dậy, hỏi: “Sao lại thế này?”

Hai nội thị nhìn nhau đùn đẩy, cuối cùng một người nói, dáng điệu cung kính: “Bẩm Điện hạ, Lục đại nhân không muốn chúng nô tài hầu hạ tắm rửa...”

Lục Hòa liền đỡ lời: “Thần... thân phận ti tiện không xứng, không dám làm phiền hai vị trung quan của điện hạ, bây giờ về nhà là có thể tự mình xử lí.”

“Về nhà xử lí?” Nghi Dương hỏi lại câu này, rồi đột nhiên đi thẳng tới, cầm cổ áo Lục Hòa mà kéo nàng vào gian trong.

“Ấy...” Bước chân rất nhanh, Lục Hòa choáng váng kêu một tiếng.

Nghi Dương lại như thế rất hài lòng với phản ứng này, cao giọng: “Với bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của ngươi hiện giờ mà muốn nghêng ngang bước ra khỏi phủ của ta? Ngươi muốn diễu cho ai xem?”

“Điện hạ... Người hiểu lầm rồi...” Lục Hòa chống tay bên thùng gỗ, miễn cưỡng cười cười, nhưng trên trán phủ một tầng mồ hôi lạnh, “Thần... hoàn toàn không có ý đó.”

Nghi Dương hừ lạnh một tiếng, buông tay ra một chút, lại nói: “Ta nghe được những gì ngươi nói nhưng lại chẳng biết được những gì ngươi nghĩ. Nếu quả thực như thế, cần gì phải nhanh chóng rời đi? Bất quá cũng chỉ là cởi áo tắm rửa, ta đây còn chưa sợ thì ngươi một đại nam nhân sợ cái gì? Còn nữa, ngươi hại ta phải chịu một cái tát, ta còn chưa tính toán xong ngươi đã muốn tháo chạy?”

“Một cái tát?” Lục Hòa càng nghe càng hồ đồ, rồi nàng lại thấy nực cười vô cùng: “Thứ hỏi Điện hạ hành hạ ta đến mức như thế này, là chỉ vì bị trách phạt bằng một cái tát?”

Trên đời này, Lục Hòa nàng hận nhất những chuyện ỷ thế hiếp người.

“Chỉ một cái tát?” Nghi Dương nhướn mày, “Từ khi ta sinh ra chưa có ai dám chạm vào ta!”

Trên gương mặt của Lục Hòa lúc này lại chẳng có vẻ sợ hãi khiếp đảm mà Nghi Dương kỳ vọng, chỉ nghe lạnh giọng: “À... Cho nên mới dạy được Điện hạ thành ra như thế này đây, bên ngoài nạm vàng khảm ngọc, bên trong thối nát không ra thể thống gì, như vậy đấy?”

“Ngươi!” Nghi Dương giận không thể một nhát chém chết người trước mặt, hai vai run lên. Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt trầm xuống, cho gọi hai nội thị vào phân phó: “Hầu hạ Lục đại nhân đây tắm rửa cho tốt, xong việc lập tức áp giải về Hàn Lâm Viện, trực tiếp nói với Hoàng Hồng Lãng rằng hắn mở miệng nói lời bất kính, đại nghịch bất đạo, phạm đến hoàng thất.”

Mà Lục Hòa ở phía sau, không biết lấy từ đâu ra một con dao găm, hành động nhanh đến mức như thể chỉ trong chớp mắt. Lưỡi dao đè trên cổ: “Điện hạ, muốn chém muốn giết xin cứ thẳng tay ngay ở đây, cần gì phải tốn công như thế?”

Ánh mắt Nghi Dương khẽ động, lại liếc hai tên nội thị kia, ý trách bọn họ chậm chạp không kịp phản ứng.

Sắc mặt Lục Hòa vẫn mang theo tia ửng hồng vì nắng nóng, một tầng mồ hôi phủ trên gương mặt và cả trung y ướt đẫm khiến cho dáng người nàng càng lộ ra sự thanh mảnh yếu ớt. Tay nắm chuôi dao không khỏi khẽ run rẩy, lưu lại trên làn da trắng mịn một vết cắt hồng hồng.

Nếu như lúc trước là bảy phần tức giận, thì lúc này trong đầu Nghi Dương lại là bảy phần tò mò, rốt cuộc là vì lí do gì Lục Hòa người này lại chống cự tới cùng, có chết cũng không để nội thị hầu cởi y phục. Công chúa từ nhỏ đã không giống khuê nữ yểu điệu mà đã sớm giương cung tập võ, sức lực lớn hơn nữ tử bình thường không ít, không cần tốn mấy phần sức lực đã đoạt được con dao găm trong tay Lục Hòa. Ném con dao xuống, lưỡi dao chạm vào sàn gạch phát ra tiếng leng keng.

Biểu tình lạnh căm, Nghi Dương nhìn Lục Hòa lúc này mặt xám như tro, châm chọc: “Cứ phải đẩy tình cảnh thế này mới vừa lòng ư? Nếu như Lục đại nhân ghét bỏ hạ nhân trong phủ đến thế, sợ bọn họ tay chân vụng về, vậy bổn công chúa sẽ hạ mình vì đại nhân, ngài thấy thế nào?”

Trì Lương Tuấn đứng sau bức bình phong, lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ, “Điện hạ... nam nữ... thụ thụ bất thân.”

“Câm miệng!” Nghi Dương bùng phát, “Ngươi cút đi cho ta!”

Trì Lương Tuấn im lặng nhưng vẫn không đi, ngay cả đám nội thị, tỳ nữ cũng chôn chân đứng đó.

Lục Hòa này, nói thế nào thì cũng là mệnh quan triều đình, lại là thần tử của Hàn Lâm viện, là ứng cử viên cho những vị trí quan trọng trong Lục bộ sau này. Nếu thật sự chết trong phủ công chúa, dù Nội các có đặt Hoàng thất lên trên đầu, dù Nghi Dương công chúa có bị bệ hạ trách mắng phạt cấm túc một thời gian, nhưng hắn... hắn là Trường sử trong phủ, chỉ sợ kết cục chính là sẽ xuống âm tào địa phủ làm bạn với vị Lục Hòa này đây.

Thanh thuý một tiếng, con phượng hoàng lưu ly bị ném ra đây, cánh gẫy rời vỡ vụn.

Trì Lương Tuấn cúi đầu, nội thị phía sau hắn tự khắc biết khó mà lui.

Lui xuống là thế lại cũng không dám đi ra, bọn họ đứng giữa phòng, nửa bước cũng không lui thêm nữa.

Sau một hồi, chợt 'ba!' một tiếng vang vọng, rõ ràng là cái tát này người động thủ đã dùng hết sức mà hạ xuống, không chút lưu tình.

Trì Lương Tuấn đứng ngoài nghe thế nhịn không được nữa, bèn đánh liều hô to: “Điện hạ, nếu người muốn dạy dỗ hãy cứ dạy dỗ, nhưng xin đừng hạ thủ trên mặt ngài ấy! Lục đại nhân mang theo vết năm ngón tay trên mặt mà ra khỏi phủ, thế nào cũng bị truyền đi khắp nơi, Ngự sử lại là thuộc hạ của Lỗ Vương, thế nào hắn cũng có cớ gây sự!”

Nhưng trong phòng...

Nghi Dương ôm lấy má mình, cảm nhận một bên sườn mặt mình đang bỏng rát, nàng kinh hoảng đến mức phản xạ như bị tê liệt. Bẵng đi một hồi nàng rốt cuộc mới hiểu ra vừa mới đây thôi, mình đã bị một nữ nhân - nữ nhân trước mặt đây, giáng cho một cái tát.

Phải rồi, một nữ nhân.

Lục Hòa ngồi trên sàn, lưng dựa vào bồn gỗ, một tay nắm mảnh vải trắng, một tay giữ lấy hai vạt trung y.

“Chao?” Nghi Dương vẫn còn đang che lấy một bên má, giờ đây ngồi xổm xuống ngang tầm Lục Hòa, nhướn mày: “Ra là nữ phẫn nam trang?”

Lời nói thì cường ngạnh và chế nhạo, mà hai mắt Nghi Dương đã bắt đầu hồng lên, đỏ như mắt thỏ, dáng vẻ tủi thân sâu kín này nếu như để cho người khác nhìn thấy, hẳn sẽ muốn tới ôm nàng mà an ủi mấy câu đấy. Nhưng Lục Hòa lại không phải bọn họ, thứ mà nàng bị Nghi Dương xé rách không phải chỉ mà một mảnh vải, một bộ trung y, mà còn là dũng khí và hy vọng trong nhiều năm, trong suốt những năm qua của nàng. Và cũng là niềm hy vọng cho những tháng ngày tương lai. Ở nữ nhân tôn quý trước mặt này, dù chỉ là một điểm hảo cảm nhỏ nhoi mà thôi, Lục Hòa cũng không tìm ra được.

Thấy Lục Hòa chẳng đáp lại, chỉ đờ đẫn mà nhìn mình chằm chằm, Nghi Dương cũng bị ánh mắt này làm cho bất an, đành quay mặt đi: “Ngươi nhìn ta làm gì? Ngươi cho rằng ta thích thú lắm đấy? Đừng có mà không biết tốt xấu nặng nhẹ, chỉ cần ta nói một tiếng, trên dưới phủ này ai cũng có thể lột trần thân phận của ngươi...”

Ánh mắt Lục Hòa lại càng lạnh, lấp lóe tia lạnh. Nàng bắt đầu không kìm được nước mắt, vì có chút nghẹn ngào nên phải đè âm thanh xuống cực thấp: “Phải... Chỉ cần Điện hạ nói một tiếng, ắt cũng sẽ có người không biết xấu hổ mà quỳ rạp cầu xin, đúng không? Ngươi chịu một cái tát, sau đó lấp liếm sai lầm của chính mình, phát tiết sự nhục nhã lên người khác, đúng không? Trên đời này... trước kia ta không hiểu được đạo lý, phải chịu không ít khổ nhục, hiện tại đã càng ngày càng hiểu được thế nào là cường quyền áp người rồi đấy, bẩm Điện hạ.”

Nghi Dương im lặng. Nàng vốn cho rằng mình chẳng hề làm gì sai, mà hiện tại nghe những lời này lại sinh mấy phần hổ thẹn.

Không khí trầm mặc một hồi. Lục Hòa lau nước mắt, tỉnh táo lại rồi chợt thấy buồn cười. Nàng nói những lời này với Nghi Dương làm gì chứ?

“Hà Mẫn tiên sinh đột nhiên đổ bệnh, gấp rút bàn giao công việc lại cho vi thần, thần từ đầu đến cuối đều không hề biết ở trong đó có cả công khóa của điện hạ. Đương nhiên, vi thần có tội, nếu không phải khi đó tắc trách qua loa cũng sẽ không bỏ qua tờ giấy trắng kia. Việc đã đến nước này, thần không thể dùng lời nói mà ngoan cố biện giải, xin Điện hạ trách phạt.” Lục Hòa quỳ xuống, đôi tay chống đất, mười phần thành ý thỉnh tội.

“Ngẩng đầu lên.”

Lục Hòa không thể không làm theo, mồ hôi theo lông mi chảy dọc theo sườn mặt, chảy xuống cằm. Trung y xộc xệch, bộ dạng như là bị khuất phục, nhưng nội việc nàng dám đối mắt với Nghi Dương thôi đã đủ chứng minh được sự quật cường. Sự quật cường khiến Nghi Dương chợt lại kinh ngạc.

“Ngươi vừa tát ta một cái, ngươi có biết nếu như là người khác...”

'Ba!' một tiếng, Lục Hòa cắn răng vận hết sức bình sinh giáng xuống một cái tát xuống trên chính sườn mặt mình, thậm chí còn dùng lực hơn khi nãy, đến mức khóe miệng túa ra tơ máu. Ánh mắt nàng có chút mông lung, ngẩng đầu nhìn Nghi Dương: “Điện hạ hả giận rồi chứ?”

Nghi Dương trừng mắt, môi mấp máy lại chẳng nói được, hẳn là vừa thẹn vừa giận tới mức không thốt được thành lời.

“Nếu điện hạ còn chưa hả giận, thần sẽ tự mình xuống tay tới khi điện hạ vừa lòng mới thôi.” Lục Hòa nói xong liền muốn động thủ, bàn tay run rẩy đã đưa lên, đang muốn giáng xuống lại bị một bàn tay khác túm chặt.

Nghi Dương nghiến răng, dường như những lời muốn nói đều bị làm cho nghẹn ở cổ, một hồi sau mới gằn giọng quát được một câu: “Nữ nhân điên!”

Lục Hòa muốn rút tay trở về, nhưng đương nhiên, nàng lúc này không thể thắng được người kia. Bèn vịn bồn gỗ đứng lên, vừa đứng thẳng đã thấy choáng váng tối sầm, cả thân thể bổ nhào, theo quán tính ngã về phía trước.

—- Hết chương 8 —-

Editor lảm nhảm: Chemistry của Lục đại nhân và Nghi Dương công chúa chưa gì mà đã nổ đì đùng đì đùng, hết sức thú dị ☺️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.