Quỷ Vương Bất Tử

Chương 21: Chương 21: Giải phòng net




Trác Tiểu Bạch hứng thú dạt dào, ngồi thẳng người dậy.

“Là thế này, câu hỏi là nếu cho cậu chọn giữa trí tuệ và tiền tài, cậu sẽ chọn cái nào?”

“Đương nhiên là tiền rồi, cái này mà còn cần phải hỏi à?” Trần Mục không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay.

“Không đúng, nếu là tôi thì tôi sẽ chọn trí tuệ, có trí tuệ thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền, lại còn có thể trở thành một người uyên bác đáng kính trọng nữa.” Trác Tiểu Bạch đắc ý nói.

“Ừ, có lý, thường con người ta thiếu cái gì thì sẽ chọn cái đó.” Trần Mục chậm rãi nói.

“Cậu xéo ngay cho tôi!” Trác Tiểu Bạch đấu võ mồm với Trần Mục chưa được mấy câu thì đã đến giờ vào học.

Tướng giá 450, để hiểu thì khá đơn giản, nhưng nếu muốn học thuộc nhiều số liệu như vậy, thật sự là áp lực cực lớn.

Ví dụ như một chiêu thức riêng lẻ, tổng cộng có 5 cấp, sát thương, lượng năng lượng tiêu hao và thời gian hồi của mỗi cấp đều không giống nhau, phải ghi nhớ cả một đống con số.

Học thuộc đau cả đầu, số má quá nhiều, Trần Mục cảm thấy chơi game thật mệt mỏi, phải học thuộc lắm thứ như vậy mới có thể mạnh hơn, khó hơn nhiều lần so với mấy cái công thức hàm lượng giác, véc-tơ, lũy thừa.

Nói hệ thống chơi trò nước ấm nấu ếch thật chẳng ngoa chút nào, lúc trước chỉ cần vừa nghe giảng vừa học thuộc là được, còn bây giờ số liệu vừa nhiều vừa phức tạp, làm Trần Mục mất hơn nửa thời gian của tiết học.

Đến giờ chuyển tiết, có hai người một cao một thấp đứng ngoài cửa lớp, túm người lại để hỏi tìm Trần Mục.

Người cao trông chả phải dạng hiền lành gì, vừa nhìn đã biết không phải là học sinh cấp ba, người còn lại thì Trần Mục có biết, chính là cậu bạn bị Trần Mục solo kill ngay cấp 1, Thạch Tân.

Bạn cùng lớp của Trần Mục thấy hai người này mặt mũi không được thân thiện cho lắm nên không dám ho he gì, còn Thạch Tân vừa nhìn đã tìm thấy Trần Mục ngay.

Trần Mục ngồi ở hàng thứ hai, vị trí cực kì dễ thấy, Thạch Tân chỉ thẳng về phía Trần Mục, nói: “Anh, chính là người đó.”

Người thanh niên cao to kia nhìn về phía Trần Mục một cái, vỗ vỗ vai cậu bạn cùng lớp của Trần Mục đang đứng cạnh mình, bảo cậu ta vào gọi Trần Mục.

Cậu bạn học này chính là Lộ Nhân, Lộ Nhân hơi hoảng, đi qua nói: “Trần Mục, có người tìm cậu, trông không phải dạng vừa đâu.”

Trần Mục ngẩng đầu lên nhìn, là Thạch Tân hôm đó bị mình solo kill đây mà.

Trần Mục đứng dậy đi ra ngoài, không hề sợ hãi, cấp hai đã một chấp năm rồi, mấy năm nay dù không còn đánh nhau nữa, nhưng cũng chỉ có hai người mà thôi, Trần Mục không hề cảm thấy có gì đáng phải sợ.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Mục đi ngay vào chủ đề.

“Đi theo tôi một lát, có chút chuyện muốn hỏi cậu.” thanh niên cao to đứng cạnh Thạch Tân lên tiếng.

“Ừ, được thôi.” Trần Mục nói với vẻ không mấy bận tâm.

Trong lớp xì xào bàn tán, kiểu học sinh gương mẫu như Trần Mục sao lại bị gọi ra ngoài chứ.

“Có khi nào Trần Mục sẽ bị đánh không?” có người nói.

“Có thể, tao thấy nó nhận được lăm lắm thư tình, chắc là có người vì yêu mà sinh hận, không có được nên muốn xử nó!” có người suy đoán.

“Mày lậm ngôn tình quá rồi đấy, có nên nói cho thầy cô biết không?” có người đề nghị.

Lộ Nhận lay cánh tay của Trác Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, dậy đi!”

Trác Tiểu Bạch mất ngủ cả đêm, đang ngủ ngon thì bị gọi dậy, lửa giận bừng bừng.

“Làm cái chó gì vậy?” Trác Tiểu Bạch giận dữ nói, mặt vẫn còn ngái ngủ.

“Trần Mục bị hai người lạ mặt đưa đi rồi, tao sợ sẽ xảy ra chuyện mất.” Lộ Nhân nói.

“A, có người đưa anh vợ của tao đi? Đi đâu rồi, mau đi theo đi.” Trác Tiểu Bạch nói.

“Không...không biết, tao không để ý.” Lộ Nhân nói.

“Mày đúng là chả được cái tích sự gì, mau đi tìm đi.” Trác Tiểu Bạch nói xong thì bật dậy, vội vàng ra khỏi lớp.

Trần Mục đi theo hai người kia đến sân bóng, đối phương dừng bước, đánh giá Trần Mục rồi mới nói: “Nhìn mọt sách thế này, cậu thật sự đã dùng Riven cấp 1 solo kill Ryze của Thạch Tân?”

“Ừm, đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Trần Mục không mấy bận tâm, dù sao thì đó cũng là công lao của thẻ trải nghiệm Quỷ Vương.

“Cậu bao nhiêu điểm rồi?” thanh niên cao to hỏi.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Trần Mục không thích những kẻ ỷ thế hiếp người, nên không muốn để đối phương biết sự thật là mình vẫn chưa đủ 30 cấp.

“Xin lỗi, vừa rồi giọng điệu không được tốt, tôi là anh trai của Thạch Tân, hiện tại đang lập một đội để tham gia giải đấu do quán net tổ chức, nhưng mới chỉ có bốn người, nếu cậu thật sự có thể đánh bại được em trai tôi dễ dàng như thế, thì tôi rất muốn mời cậu gia nhập đội.” anh trai Thạch Tân nói.

Thi đấu à, oách vậy, Trần Mục hơi ngạc nhiên, một trận solo lại có thể thu về được cả một giải đấu?

Ban đầu anh trai Thạch Tân muốn bảo cậu ta tham gia thi đấu, sau đó Thạch Tân mới hỏi anh mình, phải dùng Ryze như thế nào để đối đầu được với Riven.

Anh trai biết cậu ta chơi Ryze khá tốt, nên bảo cậu ta cấp 1 phải hổ báo lên, kết quả Thạch Tân nói mình cấp 1 đã bị người ta solo kill rồi.

Sau khi nghe kể toàn bộ câu chuyện, anh trai Thạch Tân cực kì tò mò về Trần Mục, cấp 1 solo kill, chỉ trong các trận của cao thủ cấp streamer game mới thỉnh thoảng thấy được mà thôi.

Ví dụ như một streamer 2300 điểm livestream trận dùng Gangplank, lúc đánh với người 1200 điểm, thường xuyên solo kill ngay từ cấp 1.

Một tướng cận chiến như Riven cấp 1 đã solo kill được tướng có sải tay dài, thì đây là lần đầu tiên được nghe, hơn nữa em trai mình dù gì cũng là người chơi 1700 điểm, không phải hạng xoàng xĩnh gì.

Thậm chí có thể nói, cả cái trường cấp ba số 9 Sở Châu này cũng không được mấy người trên 1800 điểm, bản thân anh ta sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng không học tiếp, ăn dầm nằm dề trong quán net, mà cũng chỉ mới 1900 mà thôi, không thể lên cao hơn được nữa.

Trần Mục rất muốn từ chối, vì chơi mấy hôm nay mới biết, tác dụng của thẻ trải nghiệm Quỷ Vương thực sự đáng sợ, Ryze của Thạch Tân bay màu quá nhanh, chỉ mất có hai giây thậm chí còn ít hơn thế.

Chưa đến hai giây đã solo kill được một người đang đứng gần trụ, Trần Mục chơi nhiều ván như thế mà vẫn chưa thể làm được, hình như cũng chưa thấy ai làm được điều đó, lúc ấy đợt lính đầu tiên vừa đến, lính chưa chết con nào thì game đã xong rồi.

Có thể thấy sức mạnh của thẻ trải nghiệm Quỷ Vương kinh khủng cỡ nào.

“Ting, vật chủ có được cơ hội đến với giải đấu, tất nhiên không thể bỏ qua được, nhiệm vụ mới, dẫn dắt hai anh em Thạch Canh Thạch Tân giành lấy chức vô địch của giải phòng net, thành công thưởng 500 điểm, thất bại trừ 500 điểm.”

Thông báo của hệ thống quả nhiên xuất hiện đúng như dự đoán, rõ ràng quá mà, ngay cả khi gặp một người như Thạch Tân mà còn bắt Trần Mục phải solo với cậu ta, huống gì giờ có cả một giải đấu.

Nhưng điều khiến Trần Mục buồn cười là cái tên Thạch Canh, có lẽ Thạch Canh đặt rất nhiều dấu hỏi chấm về trình độ đặt tên của bố mẹ mình.

Có một vài cái tên thật sự không nên đặt, theo Trần Mục biết thì có mấy cái như Lưu Sản, Phạm Kiến, Phạm Thống chẳng hạn, cái tên Thạch Canh này cũng còn đỡ, có lẽ thời đại đó đầu óc người ta không đen tối như bây giờ.

Còn những cái tên còn lại thì hoàn toàn là do cha mẹ vô trách nhiệm, đặt tên cho con ít ra cũng phải đi hỏi ý kiến đôi ba câu chứ, không thèm suy nghĩ gì đã viết vào sổ hộ khẩu, để rồi bị người ta cười vào mặt bao nhiêu năm trời.

“Thắng thì được gì?” Trần Mục hỏi.

“Vô địch được 1000 tệ, chia năm người mỗi người 200.” Thạch Canh nói.

“200!” Trần Mục kinh ngạc, đánh một trận game là có 200 tệ, còn nhiều hơn gấp mấy lần so với việc giúp Trác Tiểu Bạch phần trắc nghiệm nữa.

Thạch Canh thấy phản ứng của Trần Mục, tưởng là cao thủ như thế này không vừa ý với con số 200, thầm nghĩ cũng phải, diệt gọn người 1700 điểm, ít nhất cũng phải ở trình 2100 điểm rồi, đi cày thuê chơi chơi kiểu gì cũng phải hơn 200 tệ.

“Thế này đi, nếu thắng, anh em tôi mỗi người chỉ lấy 100, một mình cậu 400.” Thạch Canh nói, anh không quan trọng chuyện tiền bạc, cái anh quan tâm là danh tiếng trong quán net.

Người vô địch giải phòng net, sẽ có khối đứa đến tìm nhờ cày thuê, 1900 điểm đi cày thuê thì chẳng được mấy khách.

Đây cũng là một cách kiếm tiền của Thạch Canh.

“Chốt, khi nào đánh giải, tôi sẵn sàng rồi.” Trần Mục đáp rất nhanh, ôi trời ạ, 400 tệ có thể ăn được bao nhiêu là đồ ngon.

“Giải đấu là vào tối cuối tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cậu, chúng ta trao đổi cách thức liên lạc đi.” Thạch Canh nói.

Trần Mục để lại số điện thoại, nhìn theo hai người họ rời đi, lòng hưng phấn không thôi, sắp phát tài đến nơi rồi.

“Thực lực hiện tại của bạn không thể vô địch được, mau tỉnh mộng đi.” Hệ thống bất ngờ xuất hiện đả kích Trần Mục.

“Đờ mờ, chẳng phải còn có cô à, cho tôi rút vài cái thẻ trải nghiệm, thế thì đánh giải chả nhẹ tựa lông hồng rồi còn gì?” Trần Mục nói.

“Bạn nghĩ nhiều rồi, thẻ trải nghiệm không thể sử dụng trong bất kì hình thức giải đấu nào, bạn thi đấu ở giải nào cũng phải dùng chính thực lực của mình.”

“...” Trần Mục thật sự rất muốn giơ ngón giữa.

Chú thích:

Các tên gọi hài hước được nhắc đến trong chương này gồm: Thạch Canh 石更, Lưu Sản 刘产, Phạm Kiến 范建, Phạm Thống 范统

Đầu tiên tên của Thạch Canh gồm 2 chữ Thạch 石 và Canh 更, hai chữ này nếu hợp làm một sẽ thành chữ 硬, nghĩa là “cứng”, một nghĩa tục hơn là “cương”, ừ là cương cứng đó:))) đầu óc đen tối 1 tí à suy ra ngay ấy mà:v

Bên lề một chút thì hai anh em nhà họ Thạch là Thạch Canh 石更 và Thạch Tân 石新, nếu bỏ họ đi sẽ còn lại là Canh Tân 更新, đây cũng là tên của 1 diễn viên tại Trung Quốc. 更新 trong tiếng Trung có nghĩa là “làm mới, cập nhật”, mà họ Thạch đọc là /shí/ gần giống với Tử 死 /sǐ/ nghĩa là chết, thế nên độc giả của bộ truyện này bên TQ đã đọc lái tên anh em này thành 死更死新死不更新 (tạm dịch: không làm mới không cập nhật có chết cũng không)

Lưu Sản 刘产 đồng âm với 流产 (sảy thai); âm Hán Việt của cả hai từ này đều là “lưu sản”, chữ “lưu” 刘 là họ Lưu, còn “lưu” 流 là lưu trong hạ lưu, thượng lưu hay lưu chuyển; còn “sản” 产 là sản trong sản xuất, sinh sản.

Phạm Kiến 范建 đồng âm với 犯贱 (phạm tiện: chỉ những người thích tự chuốc lấy nhục)

Phạm Thống 范统 đồng âm với 饭桶 (thùng cơm, từ dùng để ám chỉ những kẻ vô dụng bất tài)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.